Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Thiếp Trà Xanh Ôm Phu Nhân Bỏ Chạy

Chương 6

« Chương Trước
Thương Ngôn đuổi mọi người ra ngoài, ngồi xuống trước bàn làm việc, lật xem bài tập của con. Khánh Nhi đứng bên cạnh hầu hạ, mấy lần giơ tay lên định nói nhưng lại thôi, bóng tay nàng in lên bài tập, khiến Thương Ngôn nhức đầu, đặt bài tập xuống, nhìn Khánh Nhi với vẻ không nói nên lời: “Chuyện gì?”

“Nghe nói Tô tiểu thϊếp mắt sáng, răng trắng, xinh đẹp như Hằng Nga, làm lão gia mê mẩn đến mức đầu óc quay cuồng. Vừa mới vào cửa đã kiêu ngạo như vậy, sau này sợ rằng sẽ được độc sủng, thậm chí còn gây ra chuyện lớn.” Khánh Nhi vội vàng nói ra nỗi lo lắng của mình.

Khánh Nhi thấy phu nhân dường như không được lão gia yêu thương, nay lại xuất hiện Tô Nhu được sủng ái, nhìn qua cũng không phải loại dễ đối phó. Dù sao thì Tô Nhu chưa vào cửa đã mặc hỉ phục màu đỏ sẫm, lại còn không dâng trà, Khánh Nhi ban đầu đã nghĩ rằng Tô Nhu cố ý thách thức phu nhân.

Thương Ngôn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, động tác cầm trà vô cùng tao nhã, chỉ là trong ánh mắt không giấu được sự không thích và chán ghét đối với Tô Nhu. Rõ ràng nàng và Khánh Nhi có cùng suy nghĩ, không ai thích người ngay ngày đầu tiên đã thách thức uy tín của mình, quả thực là một kẻ thích dùng mưu mẹo, gây phiền phức.

"Không đáng lo." Thương Ngôn thờ ơ uống một ngụm trà, nhìn Khánh Nhi đang thắc mắc, nàng giải thích nhẹ nhàng, "Dựa vào sắc đẹp để được sủng ái, có thể duy trì được bao lâu? Nếu nàng ta thông minh, đã không hành động như vậy. Dựa vào sự sủng ái mà kiêu căng, trong phủ này có bao nhiêu kẻ âm thầm ghen tị, mất đi sự sủng ái, sớm muộn gì cũng bị đẩy ngã."

Thêm vào đó, Ngụy Ôn vốn không phải là người chung tình, trước là Nhị tiểu thϊếp, Tam tiểu thϊếp, sau đó lại là Tứ tiểu thϊếp, Ngũ tiểu thϊếp, chưa kể đến những người ngoài phủ, Thương Ngôn nghĩ đến đây liền lắc đầu, tiếp tục xem bài tập của con, không để tâm đến chuyện này nữa.

Tuy nhiên, ngay ngày hôm sau, Tô Nhu đã kéo thân thể yếu ớt của mình đến tìm "phiền phức" với Thương Ngôn.

Buổi sáng trời còn hơi lạnh, nha hoàn mới của Tô Nhu trong viện là Thái Nhi, tay cầm một hộp bánh vừa làm xong, trong mắt không giấu được vẻ khinh thường.

Thái Nhi nghe nói Ngụy tiểu thϊếp hôm qua đã tặng một chiếc trâm vàng lớn cho phu nhân, chủ nhân của mình chỉ làm một hộp bánh thì thật là quá đơn sơ, nàng không khỏi khuyên nhủ Tô Nhu đang chải đầu: "Tô tiểu thϊếp... chúng ta nên tặng thêm thứ gì khác chứ?"

"Lần đầu gặp mặt, không biết sở thích của đối phương, không nên tặng quà, mang theo bánh tự làm, vừa thể hiện tấm lòng, vừa đúng quy củ." Nhìn thấy sự lo lắng của nha hoàn, Tô Nhu cảm thấy hơi chóng mặt, hít một hơi, giải thích.

"Ưʍ..." Tô Nhu tựa vào bàn trang điểm, xoa thái dương, yếu ớt thở dốc.

Nhìn vào gương thấy gương mặt có phần tái nhợt, Tô Nhu dùng đôi tay thon dài của mình nhúng chút phấn hồng, thoa lên má để che đi vẻ mệt mỏi.

"Tô tiểu thϊếp, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi đi." Thái Nhi thấy Tô Nhu sáng nay làm bánh mà mặt đã tái nhợt, bây giờ sắc mặt nàng còn chẳng có chút máu, không khỏi khuyên ngăn.

"Không được, hôm nay nhất định phải đi dâng trà."

Tô Nhu đã chậm trễ một ngày dâng trà, không biết trong phủ đã đổ bao nhiêu lời đồn thổi lên nàng rồi. Nếu chậm trễ thêm vài ngày nữa, nếu Thương Ngôn tin vào những lời đồn, nàng sẽ càng bị ghét hơn, đến lúc đó muốn kết thân với Thương Ngôn sẽ càng khó khăn hơn.

Tô Nhu cố gắng đứng dậy, soi mình trong gương lần nữa, một chiếc váy dài màu trắng thanh nhã, theo từng động tác nhẹ nhàng mà tung bay trong gió, vừa đẹp vừa không mất đi sự đúng mực. Tô Nhu điều chỉnh nụ cười thân thiện nhất trên gương mặt bệnh tật trong gương, rồi được nha hoàn đỡ đi dâng trà sáng.

"Khụ... khụ khụ..." Tô Nhu được Thái Nhi dìu vào chính đường, tay cầm một chiếc khăn tay thêu hoa mai, nhẹ nhàng che miệng, váy dài thanh nhã ôm lấy eo thon, tạo nên một vẻ yếu đuối đầy đáng thương.

Đi đến cách Thương Ngôn khoảng một mét, Tô Nhu mới dừng lại, bàn tay trắng trẻo thon dài nhận lấy bánh hoa quế từ Thái Nhi đưa lên, ánh mắt tràn đầy cảm xúc nhìn thẳng vào Thương Ngôn đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa, trong bộ áo dài màu tím, đoan trang và lạnh lùng. Nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước, Tô Nhu không khỏi ngắm nhìn thật kỹ.

Thấy trong mắt Tô Nhu chứa đựng những cảm xúc mà nàng không hiểu, Thương Ngôn hơi nhíu mày, có chút khó hiểu. Bên cạnh, Khánh Nhi rất tinh ý, nghĩ rằng Tô Nhu lại đang phạm thượng, mạo phạm phu nhân, liền lớn tiếng quát, "Ngươi nhìn phu nhân làm gì!"

"Tì thϊếp từ nhỏ đã mất mẹ, chỉ là thấy dung mạo của phu nhân làm tì thϊếp nhớ đến bức họa của mẹ thời trẻ, cũng xinh đẹp đoan trang, thanh tú cao quý như vậy, tì thϊếp không có ý mạo phạm phu nhân."

Tô Nhu thấp giọng đáp, thân thể hơi run rẩy, liếc nhìn Khánh Nhi, như thể bị giật mình bởi tiếng quát bất ngờ của nàng ta. Trong khoảnh khắc ấy, mắt nàng đã ươn ướt, nàng khẽ cúi người trước Thương Ngôn, hai tay dâng lên bánh hoa quế, giọng nói nghẹn ngào: "Hôm qua vì sức khỏe không tốt nên tì thϊếp không đến dâng trà được, khụ khụ... tự tay làm một ít bánh hoa quế, mong phu nhân thứ lỗi."

Nhị tiểu thϊếp và Tam tiểu thϊếp nghe xong, liếc nhìn nhau, ai mà không biết mẹ của Tô Nhu không chỉ là một nữ bổ khoái tài giỏi, mà còn từng là đệ nhất mỹ nhân của thành phố. Nói phu nhân giống như mẹ mình thời trẻ, chẳng phải là ngầm khen phu nhân là đệ nhất mỹ nhân trong thành sao?

Hai tiểu thϊếp lại nhìn sang Ngụy Xuân, người đang không giấu nổi sự ghen tị, lắc đầu. Cùng một phủ mà cách xử sự của người này và người kia lại khác biệt đến vậy.

Thương Ngôn uống một ngụm trà, nhìn Tô Nhu trước mặt, vòng eo thon thả, dáng vẻ mảnh mai yếu ớt, khác hẳn với thái độ kiêu căng ngày hôm qua. Nàng ta ngoan ngoãn, mắt ngấn lệ, dâng bánh hoa quế, khẽ cúi người, thấp giọng cầu xin, Thương Ngôn hơi nhướng mày, không biết Tô Nhu đang có âm mưu gì.

Dù biết rằng Tô Nhu chắc chắn có ý đồ, nhưng cách cư xử và lời nói của nàng ta vẫn khiến Thương Ngôn thoải mái hơn Ngụy Xuân. Nhìn thân thể yếu ớt của nàng ta, tốt nhất là sớm để nàng ta rời đi, tránh để lát nữa ngất xỉu ở đây, lão gia lại phải đến như hôm qua để xin xỏ cho Ngụy Xuân, khiến người ta nghĩ rằng mình không dung nạp được họ, phiền phức không đáng có.

Thương Ngôn vươn tay nhận lấy bánh hoa quế của Tô Nhu, đặt sang một bên, thản nhiên nói, "Dâng trà đi."

"A!" Tô Nhu đang cầm chén trà thì bị một con mèo trắng bất ngờ lao ra làm cho giật mình, nước trà đổ tràn, nàng lảo đảo ngã nhào về phía Thương Ngôn, run rẩy nép mình vào lòng nàng.
« Chương Trước