Chương 14: Bạn bè càng nhiều càng tốt

Chương 14: Bạn bè càng nhiều càng tốt

Không ổn.

Tôi nhớ được, ba ngày sau, thông báo khẩn cấp của tổng thống sẽ được đưa ra.

Đó không phải là tuyên bố đầu hàng sao?

Người dân sẽ chiến thắng.

Đến thời điểm này, Nhà Xanh cũng đã bắt xây dựng được nền tảng.

Với tầm cỡ của Tập đoàn Sunyan, thật khó hiểu là họ vẫn chưa nắm bắt được đúng tình hình.

Chẳng phải sinh viên nhận học bổng của Tập đoàn Sunyan là đối tượng chính trị đang được họ nhắm đến sao?

Gác lại những thắc mắc này, tôi tiếp tục lắng nghe cuộc nói chuyện của họ.

Tuy nhiên, nội dung đưa ra không hề liên quan đến việc quản lý tập đoàn mà chỉ là quan điểm xếp hàng theo một phe nào đó.

Nhìn theo một khía cạnh nào đó thì những gì tôi vừa nghe được thậm chí toàn là một mớ lộn xộn.

Dù sao thì đây không phải là mục đích tôi đến đây. Tôi đã kỳ vọng rằng sẽ được nghe những nội dung cao cấp, chẳng hạn như các chiến lược quản lý kinh doanh ứng phó với những thay đổi của thế giới trong tương lai.

Việc xếp hàng theo một phe nào đó như thể đem tương lai của cả tập đoàn ký thác phụ thuộc vào nó.

Thật đáng thương và buồn cười làm sao. Phải chăng đây chính là bối cảnh của tập đoàn những năm 80?

Kết quả, cuộc họp được kết thúc với một dự đoán sai lầm rằng chế độ chính quyền hiện tại vẫn sẽ tiếp tục.

“Xong rồi, mọi người ra ngoài đi và hãy thu thập thêm thông tin.

Sau lời nói của Chủ tịch Jin, mọi người rời khỏi phòng làm việc.

“Cháu đứng dậy đi.”

Ông nội nói với giọng nhẹ nhàng.

Tôi đã cố gắng đứng dậy một cách nhanh chóng nhưng không thể. Khi tôi đứng dậy một cách khó khăn vì tê cứng chân, ánh mắt của Ông nhìn tôi với sự hài lòng. Đó là cái nhìn ấm áp của một người ông bình thường.

Ông cho tôi ngồi bên cạnh và mở miệng.

“Do Yoon của chúng ta làm tốt lắm.”

Gì cơ?

“Mặc dù quỳ trong một thời khá dài nhưng cháu không hề tỏ ra nhăn nhó và khó chịu. Dù là người lớn cũng sẽ thấy không thoải mái khi bị phạt như cháu... Chân bị tê cứng phải không.”

Lúc tập trung nghe họ nói tôi thậm chí còn không cảm thấy đau chân hay khó chịu. Tôi thậm chí còn không biết rằng thời gian đã trôi qua bao lâu.

“Nhưng ta có một thắc mắc. Làm sao cháu lại thay đổi nhiều đến vậy?”

Jin Do Yoon ban đầu hẳn không khác gì anh trai Sang Chul của mình.

Cậu ta luôn cho thấy mình là một đứa trẻ thụ động, rụt rè và sợ hãi trước cha mẹ bất lực và bị ngược đãi.

Tất nhiên,một đứa trẻ như vậy lại không ngần ngại dùng bạo lực để bảo vệ đồ vật của mình, là ai cũng sẽ rất ngạc nhiên.

Sự thật không phải cậu ta thay đổi mà cậu ta đã là một con người khác hoàn toàn.. ...Đương nhiên việc này không thể lộ ra.

“Cháu sao?”

“Đúng vậy. Chúng ta đã gặp nhau vào dịp tết, đúng chứ? Mới nửa năm thôi, nhưng ta cảm thấy cháu như trở thành một con người khác vậy. Đúng là một người cháu trai mà ta luôn mong muốn. Haha...”

Nhìn ông, tôi đang tự hỏi nên trả lời như thế nào mới hợp lý, chỉ có một câu trả lời thích hợp.

“Cháu không muốn chịu đựng nữa.”

“Sao cơ?”

“Cha mẹ cháu yếu đuối bất lực thì đành chịu. Nhưng cháu không thể chịu đựng được nữa. Cháu không muốn giống họ.”

Chết tiệt, những lúc thế này chỉ cần rơi một vài giọt nước mắt thì thật hoàn hảo....

Làm gì có chuyện tôi chảy nước mắt chứ!

Nhưng tôi nghĩ rằng tôi nên tự hào vì đã nói ra những lời này một cách kiên quyết.

Ông nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Có lẽ ông ấy đã đoán được tâm tình của tôi trong quá khứ và cảm thấy tiếc cho tôi.

Những lúc như thế này cần phải thêm một cú hít nữa. Khiến ông ấy sốc đến phát sợ.

“Ông ơi.”

“Ừ, nói đi, nói những điều cháu muốn nói.”

“Ông hãy kết bạn với cả ba người.”

“ý cháu là sao? Kết bạn với ba người sao?”

“Cái lúc nãy mọi người đã nhắc đến ạ. Tổng thống đời tiếp theo.”

“......?!”

Ông ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

Ông phạt tôi, nhưng tôi lại lắng nghe toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện? Một đứa trẻ mới 10 tuổi.

Hơn nữa, ông ấy rất ngạc nhiên kho biết rằng tôi đã suy luận xâu chuỗi toàn bộ nội dung câu chuyện và đưa ra một ý tưởng độc đáo.

“Nếu tổng thống là người có quyền lực lớn nhất ở nước ta, nhưng khi không chắc chắn được ai là người nắm giữ chức vụ đó thì việc trở thành bạn của cả 3 người đó chẳng phải là chuyện rất tốt sao? Cả 3 người đều là những người có khả năng trở thành tổng thống, chúng ta nhất định phải lựa chọn 1 phe làm bạn sao?”

Tôi cố gắng nói bằng giọng điệu trẻ con nhất có thể. Cố gắng loại trừ tất cả các từ khó.

“Tất cả đều có thể làm bạn...”

“Không được ạ?”

“Sao lại không chứ? Càng nhiều bạn bè càng tốt. Haha..”

Ông ôm chầm lấy tôi và nở một nụ cười thỏa mãn.

Hôm nay nên dừng ở đây thôi nhỉ?

Khi tuyên bố ngày 29 tháng 6 được công bố vài ngày sau nữa, ông sẽ lại ngạc nhiên một lần nữa nếu tôi tiết lộ nên thực sự xếp hàng theo phe nào.