Chương 11: Tôi tin

Thật vất vả tiễn đi hai vị lải nhải lão quản gia, Tiểu Bát lại bị mạnh mẽ giữ lại. Mục Thần Túc nhún nhún vai, không sao cả, anh hiểu rõ Mục lão gia vẫn là không yên tâm anh, sợ anh hái hoa ngắt cỏ dưới mí mắt Kiều gia, đây là phái người theo dõi anh.

Bên này vội xong, trời đã tối, Kiều Tư Nhạc lại cùng Cao Tư và Triệu Bân mở cuộc họp nhỏ, Mục Thần Túc ngồi ở bên cạnh giống như một linh vật không biết nói, hỏi một câu hết ba câu không biết, hỏi lại đều nói “Đều được đều được, đều nghe các anh”.

Thật vất vả tới hơn 10 giờ, Kiều Tư Nhạc cử động một chút cổ cứng đờ, thả bọn họ trở về nghỉ ngơi. Mục Thần Túc ở trong lòng yên lặng xem anh giống như đại địa chủ độc ác. Phòng hai người sát gần nhau, bên trong thật sự đơn sơ, ngoại trừ một cái giường nhỏ nhỏ cũng chỉ có một ghế dựa và một cái bàn. Gian rửa mặt và phòng vệ sinh đều là công cộng. Kiều Tư Nhạc trong nháy mắt hơi hối hận, nhưng đột nhiên anh nghĩ đến ân nhân từng nói với anh một câu —— “Trúc trượng mang giày nhẹ thắng mã, ai sợ? Một thoa mưa bụi nhậm bình sinh!”

Kiều Tư Nhạc cười cười, người nọ ấy ngủ ở vòm cầu đều chưa từng có nửa phần bi thương, anh lại dựa vào cái gì coi điều kiện trước mắt là cực khổ? Huống chi, Mục Thần Túc cách vách cũng chưa nói gì anh làm sao lại cam tâm bị anh ta so làm kiêu đâu?

Ban đêm, Kiều Tư Nhạc cảm thấy ngủ không yên ổn, không biết có phải do lạ giường hay không, luôn là vừa mới vào giấc liền bị bừng tỉnh. Bên tai hình như có tiếng nói chuyện nhưng nghe không rõ, càng không rõ có phải mơ hay không, anh cưỡng lại cơn buồn ngủ mạnh mẽ cố mở to mắt. Chỉ thấy trước mắt đột nhiên hiện lên một đoạn lụa đỏ!!

“A ————”

Anh sợ hãi kêu lên rồi ngồi dậy, dưới ánh trăng lụa đỏ cũng giống như là chịu kinh sợ,vội vàng phiêu đãng vài cái trong không trung rồi biến mất không thấy! Kiều Tư Nhạc lập tức hung hăng véo cánh tay mình một cái, làm làm cho bản thân tỉnh táo sau đó anh nắm lấy hai vòng tơ hồng trên cổ tay bên trái.

Bên tai như cũ có giọng nói nhỏ, anh ngừng thở cẩn thận lắng nghe, tựa như có vài âm thanh đang tranh đoạt cái gì.

“Để tôi hút một ngụm.”

“Tôi cũng muốn hút, cho tôi, cho tôi……”

“Tôi phát hiện, phải có phần của tôi!”

Đột nhiên, một âm thanh chói tai hét lên: “A a a a, muốn mạng! Chạy mau!”

Theo sau là âm thanh chạy trốn nối nhau càng lúc càng xa.

“Thịch thịch thịch!”

Tiếng đập cửa khiến Kiều Tư Nhạc đang cuộn tròn ở góc giường bị dọa một cái giật mình.

“Kiều thiếu gia, anh không sao chứ?” Là Mục Thần Túc.

“Tôi vừa mới nghe được phòng anh có động tĩnh, làm sao vậy? Kiều tiểu thiếu gia, Kiều Tư Nhạc!” Một tiếng cuối cùng mang theo chút sốt ruột.

“Loảng xoảng!”

Mục Thần Túc một chân đá văng cửa, phòng cũng lung lay vài cái theo. Anh nhìn Kiều Tư Nhạc ở góc giường, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Tiếp theo trong tay rải ra vài lá bùa, lá bùa bay về phía bốn phương tám hướng trong phòng, lửa bốc cháy lên, lúc sau có vài tiếng kêu đau rồi rốt cuộc an tĩnh lại.

“Kiều Tư Nhạc!” Mục Thần Túc chạy tới dùng chăn quấn chặt anh, đong đưa tay trước mắt anh: “Anh có khỏe không?”

Kiều Tư Nhạc yên lặng nhìn anh ta một hồi lâu, nói: “Anh cưỡng chế đuổi bọn họ đi phải không?”

Mục Thần Túc hơi giật mình, gật gật đầu.

“Cho nên, anh thật sự biết huyền thuật, phải không?”

Mục Thần Túc không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói: “Biết một chút, nhưng tôi biết, đối với các anh xem ra huyền thuật chính là lừa gạt người, trên đời này không có khả năng có quỷ, cũng không có khả năng tin tưởng……”

“Tôi tin.” Kiều Tư Nhạc đánh gãy, kiên định nói: “Tôi tin tưởng.”

Mục Thần Túc nhìn chằm chằm đôi mắt tròn của anh ta, thiếu chút nữa bị anh mắt như trời đêm không sao đó hút vào, ngơ ngác hỏi một câu: “Vì sao?”

Kiều Tư Nhạc nói: “Từ nhỏ tôi đã từng gặp quỷ, thật đó. Bọn họ cùng nhau bắt nạt tôi, làm tôi sinh bệnh, nếu không phải một vị huyền thuật đại sư giúp tôi, tôi căn bản không sống được đến bây giờ.”

Mục Thần Túc không nói chuyện, không biết suy nghĩ cái gì.

Kiều Tư Nhạc đột nhiên bắt lấy tay anh có hơi kích động hỏi: “Các huyền thuật đại sư như anh có phải đều quen biết nhau hay không? Anh có thể giúp tôi tìm được anh ấy không?”

Mục Thần Túc ánh mắt né tránh, lắc đầu nói: “Tìm không thấy.”

“Vì sao?” Kiều Tư Nhạc không chịu bỏ qua: “Anh còn chưa hỏi anh ấy tên gọi là gì, trông như thế nào, vì sao đã kết luận tìm không thấy?”

Mục Thần Túc nói: “Chưa nói đến tôi căn bản không quen huyền thuật sư khác, cho dù quen biết cũng không nhất định quen biết người anh muốn tìm, xác suất quá nhỏ.”

Kiều Tư Nhạc có chút thất vọng, trong ánh mắt như sao trời có một chút tối sầm xuống. Mục Thần Túc không đành lòng, giơ tay định sờ sờ tóc của hắn, nhưng tay giơ lên đến không trung lại dừng lại, nhụt chí buông.

“Đúng rồi!” Kiều Tư Nhạc đột nhiên nói ra mấy lời kinh người: “Vậy anh có thể giúp tôi nói chuyện cùng quỷ hay không!”

“Hả?” Mục Thần Túc vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Kiều Tư Nhạc như là nghĩ tới ý kiến hay, kích động nói: “Trên đời quỷ nhiều như vậy, nhân mạch khẳng định rất rộng! Anh giúp tôi cùng quỷ nói chuyện, tôi kêu bọn họ giúp tôi tìm! Chỉ cần có thể tìm được anh ấy, để tôi trả giá bằng mười năm dương thọ cũng được được…” Miệng đột nhiên bị Mục Thần Túc che lại, anh chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội, không biết câu nào nói sai rồi.

Mục Thần Túc hận sắt không thành thép mà thở dài, lấy tay ra, nói thấm thía: “Tiểu thiếu gia, ngài có thể động não hơn chút không? Anh cho rằng đây là kịch bản kịch à? Còn kêu quỷ giúp a nhtìm, anh có biết hay không để cho bọn họ tìm huyền thuật sư tương đương với tìm chết đó!”

“Ồ,” Kiều Tư Nhạc vẻ mặt thất vọng: “Bạn của tôi mất mèo liền để mèo hoang giúp tìm, kết quả thật sự tìm được. Tôi tưởng rằng các anh cùng quỷ cũng coi như là một chủng loại.”

Mục Thần Túc: “…………”

Thật là không biết nói sao, anh đứng dậy nói: “Được rồi, có thể gặp nhau hay không phải xem duyên phận, đừng nghĩ nữa. Anh mau ngủ đi, đêm nay tôi bảo vệ ở cửa phòng anh, bảo đảm không cho mấy thứ kia lại đến tìm anh.”