Chương 14: Em biết dịch chuyển không?

Lời này vừa nói ra, không chỉ có đứa bé sợ ngây người, Kiều Tư Nhạc cũng là vẻ mặt khϊếp sợ. Hơn một trăm, như vậy xem ra, những thứ tối hôm qua dây dưa với anh cũng chỉ là lông phượng sừng lân, chỉ là râu ria. Nghĩ vậy sau lưng anh không nhịn được chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Sao lại thế này?” Kiều Tư Nhạc đã nhận ra điều không đúng.

Sau năm 18 tuổi dù nói đã không có khối ngọc kia bảo vệ, anh cũng chưa từng gặp chuyện giống tối hôm qua, bị nhiều như vậy đồ vật cuốn lấy. Cùng lắm chỉ là gặp ác mộng hoặc là bị va chạm mà bệnh nặng một thời gian.

Mục Thần Túc nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Nơi này có vấn đề.”

Tiếp theo, anh hỏi: “Cậu bé, em từ đâu đuổi theo cái kia quỷ về đến đây?”

Đứa bé tức giận nói: “Em không phải đứa bé, em có tên, em tên Lữ Tử Hàn.”

“Tử Hàn?” Kiều Tư Nhạc thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Em hẳn là học sinh luôn khiến giáo viên đau đầu đúng không?”

Mục Thần Túc không hiểu anh vì sao kỳ kỳ quái quái cười.

Lữ Tử Hàn cũng không hiểu, trả lời vấn đề vừa rồi: “Em là người thôn Lữ trang, cách nơi này 80 dặm, mấy tháng trước con quỷ kia bắt đầu ở xung quang thôn hoạt động, mấy ngày hôm trước lại đột nhiên chạy đến đây.”

Kiều Tư Nhạc hỏi: “Nếu mấy tháng em đã biết nó ở đâu, vì sao lúc ấy không bắt nó?”

Lữ Tử Hàn lí nhí nói: “Bởi vì… lúc ấy em còn chưa luyện tốt coi linh nhãn, có khi có thể nhìn thấy, có khi không nhìn được cho nên mới không dám rút dây động rừng, chỉ có thể chờ đến khi coi linh thuật có thể phát huy ổn định mới lại bắt nó.”

“Ha hả,” Mục Thần Túc giả cười nói: “Vậy sao ~ vậy thực ra em không phải là Độ Linh Sư, quỷ này xem như đầu danh trạng của em?”

Nhưng mà mấy tháng là có thể luyện tốt coi linh thuật, thằng bé này thiên phú không bình thường đâu. Người thường nếu muốn trở thành Độ Linh Sư, ngoại trừ việc phải có tiền bối chỉ điểm tu luyện còn cần hoàn thành ba lần độ linh mới có thể chính thức “Nhập chức” minh chức. Mục Thần Túc che miệng nhỏ giọng giải thích cho Kiều Tư Nhạc, cuối cùng còn không quên thêm một câu: “Mà lại, Tiểu Hàn Hàn này còn không có không kỳ thực tập.”

Anh dùng những từ ngữ hiện đại học được giải thích cho Kiều Tư Nhạc. Kiều Tư Nhạc bừng tỉnh đại ngộ.

Lữ Tử Hàn lớn tiếng nói: “Không sai! Cho nên con quỷ này đối với em rất quan trọng!”

Mục Thần Túc nói: “Nghe em nói mấy lời này, người biết cho rằng đang truy bắt quỷ, người không biết còn cho là em đang theo đuổi vợ đó nha.”

Kiều Tư Nhạc bị chọc cho cười.

Mục Thần Túc vội bắt đầu nghiêm trang mà nói với Kiều Tư Nhạc trước khi Lữ Tử Hàn tức giận: “Mỗi thành thị khi xây dựng đều sẽ thông qua thầy phong thuỷ đỉnh cấp chỉ điểm, nhìn kiến trúc đan xen kỳ thật là một cái dị đại trận pháp. Cho nên trong thành thị rất ít quỷ quái, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau 18 tuổi anh còn có thể bình an sống đến bây giờ. Không phải không có nguy hiểm bên người mà là quá ít, đối với anh không tạo không thành uy hϊếp đến tính mạng, cùng lắm chính là thân thể dễ sinh bệnh, đúng không?”

Kiều Tư Nhạc gật đầu: “Đúng thật như thế.”

Mục Thần Túc lại hỏi: “Án Lâm này, trước khi thi công có tìm người xem qua không?”

“Tất nhiên rồi, đây dường như là một cái quy củ bắt buộc trong ngành, mặc kệ là công trình gì trước lúc khởi công phải tìm người xem ngày xem phong thuỷ.”

Mục Thần Túc búng tay một cái: “Chính là vì vậy...”

“Là cái gì?” Lữ Tử Hàn còn không đuổi kịp tiết tấu.

Kiều Tư Nhạc như suy tư gì nói: “Ý của anh là… vấn đề xuất hiện ở thầy xem này?”

“Không sai!”

“Vậy bây giờ tôi liền đi hỏi Cao Tư một chút, trước đó khởi công là ai tìm thầy phong thuỷ.”

Mục Thần Túc ngăn lại anh ta: “Anh cứ như vậy tin được Cao Tư, vạn nhất chính là anh ta chủ mưu thì sao? Khi ấy chẳng phải là rút dây động rừng?”

Kiều Tư Nhạc nghĩ lại, đúng là như thế từ nhân viên cho tới công nhân đều có hiềm nghi.

Anh động não, nghĩ tới chủ ý: “Trợ lý Tiểu Bát của anh là cùng đi với chúng ta tới, trước đó cũng chưa từng tiếp xúc qua hạng mục công tác này, anh ta tuyệt đối trong sạch. Chúng ta để anh ta lấy cớ đi điều tra, khẳng định không thành vấn đề đúng không?”

Mục Thần Túc nhịn không được dựng cái ngón tay cái: “Thông minh!”

Kiều Tư Nhạc nghiêng đầu cười sau đó rời đi.

Mục Thần Túc mỉm cười nhìn theo anh đi xa, nháy mắt thu hồi mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Lữ Tử Hàn hỏi một câu:

“Tiểu Hàn Hàn, em có thể dịch chuyển không?”

Lữ Tử Hàn trừng lớn đôi mắt: “Vui đùa cái gì vậy!! Dịch chuyển chẳng phải là Độ Linh Sư cấp 4 trở lên mới có thể làm sao?!! Thầy của em mới cấp 2, thầy của thầy cũng chỉ bất quá là Độ Linh Sư cấp 3, anh lại đi hỏi em có thể dịch chuyển hay không, anh…… hu hu hu…… A ~”

Lời nói còn chưa nói xong, Thần Túc bị làm phiền đột nhiên bắt lấy bờ vai của thằng bé, linh lực bắn ra, nháy mắt biến mất! Lữ Tử Hàn chỉ cảm thấy choáng váng đầu một chút, mở to mắt ra lần nữa người đã đến đỉnh núi. Chân cậu lung lay vài cái mới đứng vững, miệng vẫn luôn không thể khép lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn Mục Thần Túc.

Thần Túc buông cậu ra, chỉ vào dưới chân núi nói: “Ngọn núi này là núi chính, xung quanh được bao bởi các núi nhỏ, cửa lên ở phía tây, suối nước hai bên phải trái đều chảy về phía đông, ra âm hướng dương, điều này đã là tối kỵ. Cuối cùng bọn họ còn bày một cái đồ vật quan trọng nhất ở sườn núi.”

Anh vẫy tay kêu Lữ Tử Hàn lại gần xem: “Có thể xem hiểu không?”

Lữ Tử Hàn ngốc ngốc lắc đầu

.

Thần Túc thở dài, nói: “Nhóc, muốn trở thành Độ Linh Sư, thứ em phải học còn nhiều lắm.”

Thỉnh giáo qua người này lợi hại, Lữ Tử Hàn không dám tranh luận.

“Thấy được chỗ cây tùng ở sườn núi kia đúng chứ?” Thần Túc chỉ vào, giải thích: “Cây tùng có công hiệu làm cho hồn phách yên ổn, cây tùng trên núi rất thường thấy, kỳ quặc chính là bên cạnh mỗi mấy cây bách còn có một cây dâu tằm. Lại nhìn kỹ đi, vị trí sắp xếp cây tùng hình thành đúng là một cái trận pháp, tên là dưỡng hồn trận.”

“Cho nên mới có nhiều hồn phách như vậy tụ tập ở chỗ này, tới nơi này dưỡng hồn?”

“Không sai. Người bày trận này cụ thể có mục đích gì anh vẫn không thể nào biết được, bất quá anh đại khái đã đoán được là ai.” Thần Túc nói.

“Là ai?” Lữ Tử Hàn hỏi.

Thần Túc không trả lời, mà là cười cười, bắt lấy bờ vai của cậu hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa, xuống núi nhé?”

Lữ Tử Hàn vừa nghe đoán được lại muốn dịch chuyển, lập tức cứng rắn người lên, trừng lớn đôi mắt: “Chuẩn bị tốt!”

Vừa rồi quá đột ngột nên cậu cũng chưa cảm thụ cảm giác dịch chuyển, lần này cần phải trợn tròn mắt nhìn kỹ!

“Vậy đi thôi.” Thần Túc vỗ vỗ bờ vai của cậu, sau đó…… nâng bước đi xuống phía chân núi.

Lữ Tử Hàn: “???”

“Không phải, anh à, không dịch chuyển sao?”

“Không, đi xuống đi.”

“Vì sao?”

“Quá tiêu tốn linh lực.”

Dọc theo đường đi xuống núi này, thằng bé luôn mồm không ngừng.

“Anh, anh là Độ Linh Sư cấp mấy?”

“Cấp 6.”

“Cấp 6???!!! Cấp 6 đó!!!! Anh anh anh, anh thu em làm đồ đệ được không?”

“Không phải nhóc có thầy sao? Chúng ta làm cái này, một đồ không bái hai thầy, chẳng lẽ em không biết?”

“Hả? Còn có cách nói này sao? Vậy thôi bỏ đi, đúng rồi, anh, anh trai rất đẹp trai vừa nãy cũng là Độ Linh Sư sao? Anh ấy là cấp mấy, có phải cũng lợi hại giống anh hay không?""

“Anh ta…” Thần Túc tròng mắt chuyển động: “Anh ta là nhảy đại thần.”

Lữ Tử Hàn: “?? Nhảy đại thần??”

Thần Túc há mồm nói dối: “Đúng vậy, em biết đấy, chúng ta làm công việc này có đôi khi cần phải đón ý nói hùa yêu cầu của khách hàng, bọn họ lại nhìn không thấy tà vật, em có nói là em thu tà vật rồi bọn họ cũng không tin. Cho nên mỗi lần anh thu xong tà vật, đều sẽ khiến anh ta nhảy lên một đoạn hù khách hàng sửng sốt trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu kêu đại sư!”

“À, thì ra là như thế!”