Chương 19: Một xác hai hồn

Mục Thần Túc xoa xoa huyệt Thái Dương, hỏi: “Các anh đã nghe nói qua nhất thể hai hồn?”

Thấy bọn họ đều là vẻ mặt ngốc, Mục Thần Túc giải thích: “Chính là một thân thể chứa hai hồn phách. Trước kia loại chuyện này xảy ra ở thai song sinh tương đối nhiều. Người xưa sinh con vốn là cửu tử nhất sinh, tình huống song thai chỉ sống một nơi nào cũng có. Có em bé sống sót, trong thân thể lại có hai hồn phách, thật ra chính là anh chị em song sinh của nó khi chết, hồn phách đi vào. Nếu là hai người tính cách hợp nhau, có thể an ổn sống không có vấn đề gì cả đời. Nếu là hai người tính cách tương khắc, làm cái gì cũng phản đối nhau sẽ thành người mà các anh thường gọi tinh thần phân liệt, không ít người còn gây ra tai họa khổ sở.”

Triệu Bân như suy tư gì: “Ngài nói hồn phách của tôi cũng có thể đi vào sao, bây giờ tôi là hồn chết đó.”

Mục Thần Túc thẳng người, nói: “Người khác khẳng định không có bản lĩnh này, nhưng không phải các người gặp được tôi sao!”

Kiều Tư Nhạc nói: “Hai người bọn họ yêu nhau như vậy nên nếu ở cùng một thân thể hẳn là cũng sẽ không có mâu thuẫn gì, chẳng qua…”

Lữ Tử Hàn đột nhiên nói tiếp: “Chẳng qua bọn họ không có cách nào nắm tay, cũng không có cách nào hôn môi!”

Mục Thần Túc kịp thời cho cậu một cái tát tai làm cậu câm miệng. Thấy Kiều Tư Nhạc sắc mặt ửng đỏ, Mục Thần Túc liền biết mấy điều này thật sự mấy lời lúc nãy anh nghĩ đến.

Triệu Bân và Trương Mặc lại không để bụng: “Chỉ cần hai người chúng tôi có thể ở bên nhau, dùng phương thức chúng ta cũng không để bụng.”

“Được!” Mục Thần Túc búng tay một cái, nói: “Chỉ cần hai người các anh không có ý kiến vậy có thể thực hiện, còn có, về sau xảy ra chuyện gì cũng đừng khai ra tôi.”

“Yên tâm, ngài đối với chúng tôi có ân tái sinh, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”

Mục Thần Túc gật đầu: “Thuật pháp này yêu cầu chút thời gian, mặt khác, sau khi thực hiện thuật pháp tuy rằng các anh có thể an toàn sống ở cùng một thân thể…”

“Có phải còn có “nhưng là” hay không?” Kiều Tư Nhạc hỏi.

“Thông minh!” Mục Thần Túc cường điệu: “Nhưng là! Thân thể Triệu Bân chứa hai hồn phách sẽ chịu không nổi gánh nặng do đó biến yếu, đại khái là sống không quá 50 tuổi.”

Trương Mặc nghe xong thì do dự. Mà Triệu Bân lại nói: “A Mặc, vừa rồi anh còn nói rõ ràng nếu không có em anh sống không nổi, sao bây giờ lại do dự. Chẳng lẽ, anh cho rằng em nói đều là giả sao?”

Trương Mặc nghe xong, ánh mắt trở nên vừa dịu dàng vừa kiên định: “Được, nghe em, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, sống không quá 50 thì thế nào chứ? Mỗi một ngày sau đều là kiếm được!”Ngoại trừ hồn phách Triệu Bân, cô hồn dã quỷ đều bị Mục Thần Túc vây khốn một lưới bắt hết, thu vào túi khóa hồn của Tiểu Hàn Hàn.

Khi đôi tay Lữ Tử Hàn tiếp nhận túi Mục Thần Túc đưa cho cậu thì vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Đều…… đều cho em??”

Mục Thần Túc cảm thấy buồn cười: “Chứ sao, em còn muốn thả chạy mấy con?”

Lữ Tử Hàn nói: “Không, không phải, chỉ là em chỉ cần giao ba con là có thể hoàn thành nhiệm vụ, này…… chỗ này chính là hơn một trăm con đó!”

Mục Thần Túc vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: “Cho nên vòng này em nhất định làm cho người ta rửa mắt mà nhìn. Chuẩn bị tốt chưa, Tiểu Hàn Hàn?”

Ở cảnh khu Án Lâm bên này, ngoại trừ ký túc xá tạm thời được dựng bên cạnh bãi đỗ xe thì không có nơi nào khác thích hợp bế quan. Nhưng ký túc xá có quá nhiều người nên không tiện lắm, Mục Thần Túc nghĩ nghĩ, quyết định đưa mấy người Triệu Bân đi khách sạn. Bởi vì thuật pháp này cần tiến hành trong ba ngày liên tục không thể bị quấy rầy, bên cạnh cần phải có người ứng đối với phục vụ phòng của khách sạn. Cho nên Mục Thần Túc cùng Kiều Tư Nhạc thương lượng liệu anh ta có thể đi theo hỗ trợ hay không. Kiều tiểu thiếu gia luôn luôn liều mạng vì hạng mục, tham công tiếc việc thế mà lần này không có chút nào do dự lập tức đồng ý ngay. Trương Mặc đi lấy xe, Mục Thần Túc và Kiều Tư Nhạc đưa theo hồn phách Triệu Bân đi ở sau.

“Tiền thuê phòng anh trả.” Mục Thần Túc nghiêm túc mà nói với hồn phách Triệu Bân.

Triệu Bân gật đầu.

Kiều Tư Nhạc nhịn không được trừng anh một cái, nói: “Chút tiền ấy anh so đo làm cái gì? Tiền phòng thôi còn bắt người ta trả tiền.”

Mục Thần Túc nói: “Tôi bỏ sức, không thể lại bỏ cả tiền.”

Kiều Tư Nhạc nói: “Tiền này tiền tôi trả, được rồi chứ hả!”

Mục Thần Túc không nói, chỉ cần không phải anh trả tiền liền không tính là phá giới.

Lúc này, Tiểu Bát không biết từ chỗ nào đột nhiên chạy ra, trên mặt còn mang theo ý cười không rõ. Cậu ta ôm một xấp văn kiện kêu Mục thiếu gia và Kiều thiếu gia ký tên. Kiều Tư Nhạc xem xong thuận tay ký luôn giúp Mục Thần Túc. Hiện giờ chữ viết của anh ta quá khác so với trước khác, sợ người khác nhìn ra sơ hở.

“Tiểu Bát, chúng tôi có việc đi ra ngoài ba bốn ngày, mấy ngày nay có chuyện gì cậu cứ liên hệ tôi, liên hệ không được cũng đừng có gấp, việc nhỏ tìm Cao Tư, việc lớn cứ chờ tôi trở về rồi nói.”

“Vâng, Kiều thiếu gia.”

Tiểu Bát rõ ràng là trợ lý nhỏ của Mục Thần Túc, bây giờ lại tất cung tất kính với Kiều Tư Nhạc, đánh đáy lòng bội phục anh, tôn kính anh.