Chương 25: Thủ cô Độ Linh Sư

Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, bao gồm cả Kiều Tư Nhạc! Từ cuộc đối thoại của bọn họ vừa rồi có thể nghe ra rằng thanh kiếm này không thể rút ra được, nhưng sao mình lại dễ như trở bàn tay mà liền... Anh cắm thanh kiếm trở về, lại rút ra, cắm trở về, lại rút ra……

Sau khi lặp đi lặp lại vào lần như thế, ngẩng đầu vẻ mặt vô tội nói: “Không phải rút rất dễ à?”

Sắc mặt Giang Lâm không cần nói cũng biết rất khó coi, Thần Túc thì nhìn Kiều Tư Nhạc cười. Chủ nhân của thanh kiếm này lại là Kiều Tư Nhạc, thật là quá không thể ngờ.

Trên đường về, Tiểu Bát lái xe, hỏi: “Thiếu gia, chúng ta là về Án Lâm hay là khách sạn?”

Thần Túc cúi đầu dò hỏi Kiều Tư Nhạc: “Án Lâm?”

Kiều Tư Nhạc gật đầu.

“Về Án Lâm.”

“Được rồi!”

Kiều Tư Nhạc cúi đầu vuốt ve Thanh Đồng Kiếm, trên mặt còn mang theo một chút khϊếp sợ: “Giang Lâm… thật sự tặng thanh kiếm này cho tôi? Anh ta cứ như vậy tặng cho tôi?”

Thần Túc nói: “Ở trong tay anh ta chỉ là khối đồng thau, ở trong tay anh mới là bảo kiếm. Hơn nữa anh ta cũng không phải tặng không, chờ xem, không bao lâu anh ta liền sẽ kiếm đủ loại lý do đến thăm anh, thử anh, mượn sức anh.”

“Mượn sức tôi làm cái gì?” Kiều Tư Nhạc ngẩng đầu ngốc ngốc hỏi.

Thần Túc hơi nghiêm túc lên, kéo miếng chắn trong xe, nhỏ giọng nói: “Mượn sức anh cùng làm Độ Linh Sư với anh ta.”

“Anh nói anh ta cũng là Độ Linh Sư!”

“Hưm…” Thần Túc ánh mắt ý bảo phía trước có người, kêu anh nhỏ giọng chút.

Kiều Tư Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: “Làm sao mà anh biết được?”

Thần Túc đáp: “Độ Linh Sư cấp bậc cao liếc mắt một cái là có thể nhận ra cấp bậc thấp, tôi nhìn ra.”

“Ồ ~” Kiều Tư Nhạc nói: “Nói như vậy, anh lợi hại hơn anh ta nữa!”

Thần Túc hếch cằm: “Đó là đương nhiên.”

Kiều Tư Nhạc như suy tư gì: “Tôi cùng anh ta làm Độ Linh Sư, không phải có thể tu luyện sao? Không phải có cơ hội tìm được ân nhân sao?”

“Không được!” Thần Túc nói.

“Vì sao không được? Anh nói anh sớm muộn gì cũng phải đi, không chịu dạy tôi, tôi đây học cùng người khác cũng không được sao?” Kiều Tư Nhạc không vui.

Thần Túc muốn nói lại thôi, một lát sau giải thích nói: “Bởi vì…… Anh ta là thủ cô Độ Linh Sư, thủ cô, chú định chung thân cô độc. Nếu anh học cùng anh ta, người nhà bạn bè của anh đều sẽ chết.”

Kiều Tư Nhạc vẻ mặt không thể tin, vừa muốn nói Thần Túc gạt người, nhưng đột nhiên nghĩ đến, Giang Lâm không cha không mẹ, không vợ không con, thậm chí bạn bè của anh ta anh cũng chưa từng nghe qua.

Thần Túc tiếp tục nói: “Muốn làm Độ Linh Sư, nghèo - xấu - cô nhất định phải chọn một cái. Thủ nghèo giả, cần cả đời tránh tiền tài, không thể xa hoa lãng phí. Thủ xấu giả, cần phá hỏng ngoại hình. Thủ cô giả, cả đời cô độc. Đây là quy củ từ mấy ngàn năm, không có người nào có thể thay đổi, đây cũng là lý do tôi không muốn giúp anh trở thành Độ Linh Sư, anh tự mình nói xem, anh có thể chịu được cái nào? Giang Lâm kia vừa ra tay đã ra mấy trăm vạn, chắc chắn anh ta không thiếu tiền, hơn nữa tướng mạo anh ta đoan chính nên cũng không phải thủ xấu, vậy nhất định là thủ cô Độ Linh Sư, anh không thể học cùng anh ta.”

Tối hôm nay Kiều Tư Nhạc đã bị đánh sâu vào nhận thức, trừng lớn đôi mắt chậm rãi tiêu hóa đống thông tin kia.

Thần Túc cho rằng anh đã tỉnh táo, nói không chừng từ nay về sau sẽ đánh mất ý muốn tu luyện. Nhưng ai biết, đột nhiên anh ấy nói: “Không đúng, lúc chúng ta nghe lén ở phòng kia, không phải anh ta nói muốn cưới cô gái kia hay sao?”

Thần Túc đỡ trán, phát hiện Kiều Tư Nhạc sẽ không tập trung vào trọng điểm, giải thích nói: “Phàm là người có ý đồ tới gần thủ cô Độ Linh Sư, đều không có kết cục tốt. Lại nói, loại lời nói muốn cưới như này của đàn ông đánh chết cũng không thể tin.”

“Vậy anh là thủ gì đó độ Linh Sư?” Kiều Tư Nhạc nghiêng đầu hỏi.

Thần Túc bất ngờ bị hỏi thì sửng sốt, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy thế nào?”

Kiều Tư Nhạc nhìn chằm chằm mặt Thần Túc, nói: “Thủ... xấu sao?”

Thần Túc: “…”

Kiều Tư Nhạc nói: “Tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ chân thật của anh, sao biết có phải hay không?”

Thần Túc nói: “Đương nhiên không phải, thân thể tóc da đến từ cha mẹ, sao có thể vì làm Độ Linh Sư mà tự hủy hoại ngoại hình của mình?”

Kiều Tư Nhạc hỏi: “Đây là ý nghĩ thật của anh?”

Thần Túc cào cào cái ót: “Ách… cũng không hoàn toàn, cũng là tôi tương đối để ý ngoại hình.”

Kiều Tư Nhạc cười: “Trách không được anh mọi như thế, khẳng định là thủ nghèo!”

“Thông minh,” Thần Túc nói: “Tiền tài là thứ vứt bỏ tốt nhất, không phải sao?”

Kiều Tư Nhạc mờ mịt, đây là lần đầu tiên anh nghe được lời như vậy từ lúc sinh ra. Từ nhỏ đến lớn, vô luận là gia đình hay là hoàn cảnh xã hội, giống như đều dạy anh phải kiếm càng nhiều tiền càng tốt, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể hơn người. Cái gì cũng cần có tiền, trên đời này chỉ có tiền tài là vạn năng. Người đàn ông trước mắt này lại nói cho anh, tiền tài là dễ vứt bỏ nhất…