Chương 3: Có thật là anh ta không?

Kiều Tư Nhạc lại lần nữa nhận được điện thoại của thám tử, biết được Mục Thần Túc vậy mà thật sự ngủ ở công viên ngủ khiến anh thực sự khϊếp sợ. Lấy năng lực của Mục Thần Túc, cho dù không có tiếp tế của tình nhân hay bạn bè thì dựa vào khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính của anh ta cũng có thể ngủ ở phòng tổng thống của bất kỳ khách sạn nào. Làm gì đến nỗi đói bụng ngủ công viên?

Lúc anh nghe được trinh thám nói Mục Thần Túc còn trở thành ăn xin được mấy người qua đường cho tiền lẻ, dựa vào bánh bao dưa muối sống qua ngày, đầu Kiều Tư Nhạc đầy dấu chấm hỏi, thậm chí nghi ngờ có phải là thám tử bịa chuyện hay không? Gấp đến mức thám tử phải phát thề độc, nhưng anh vẫn như cũ không tin. Cho đến khi thám tử đưa cho anh một bức ảnh chụp Mục Thần Túc há mồm to gặm bánh bao anh mới không thể không tin, cầm bức ảnh nhíu mày nhìn thật lâu.

“Thiếu gia, còn có chuyện Ngô quản gia của Mục gia tới đi tìm anh ta một lần khuyên anh ta trở về nhưng anh ta không chịu. Ngô quản gia đưa thẻ ngân hàng và chìa khóa xe, nhìn anh ta giống đυ.ng phải củ khoai lang nóng phỏng tay vội ném cho Ngô quản gia. Sau khi Ngô quản gia về, anh ta lại bắt đầu…”

Kiều Tư Nhạc hỏi: “Bắt đầu làm cái gì cơ?”

Thám tử khó xử nói: “Anh ta nhặt một chiếc xe đạp thiếu bàn đạp bị vứt ở ven đường, bắt đầu sửa xe. Thiếu gia, đầu óc anh ta có phải có vấn đề rồi hay không?”

“Làm cái quỷ gì?” Kiều Tư Nhạc hoàn toàn không hiểu được.

Dựa theo kế hoạch của anh, Mục Thần Túc hoặc là tới Kiều gia tìm anh xin lỗi, hoặc là tiếp tục cùng Mục Bắc Đông đối nghịch, đi tìm tình nhân nhỏ. Nhưng hiện giờ rốt cuộc là anh ta đang làm cái gì?

“Cậu để ý kỹ anh ta, bây giờ tôi tự đi tìm anh ta nói chuyện.”

Kiều Tư Nhạc chịu không nổi, tưởng tượng đến cảnh có hôn ước cùng với loại người này trong lòng vô cùng bứt rứt. Thật ra hôm nay anh muốn xem xem sau cùng Mục Thần Túc làm như thế là có mục đích gì.

Kiều Tư Nhạc ngồi xe Lincoln đi đến cửa công viên đã là gần hoàng hôn. Mặt trời bị cây thấp che mất một nửa chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, ánh sáng thay đổi dần, đứng ở trên cao chiếu rọi xuống nơi thấp. Cửa công viên không cho xe đi vào, Kiều Tư Nhạc xuống xe đi bộ, vệ sĩ phía sau che ô cho anh bị anh phất tay từ chối. Đi được khoảng năm sáu phút, xa xa đã nhìn thấy một người đàn ông nằm trên ghế dài râu ria xồm xoàm, tóc hơi rối, quần áo trên người tuy rằng sạch sẽ nhưng nhăn nheo không chỉnh tề, có chỗ nào giống một thiếu gia nhà giàu có có giá trị con người hàng chục tỷ?

Không biết vì sao khi Kiều Tư Nhạc nhìn thấy Mục Thần Túc như vậy thì trong lòng nổi lên một tia thương hại. Tuy nói hai người bọn họ đính hôn là bởi vì hợp tác gia tộc, trong lòng hai người cũng là biết rõ hai bên không thích nhau, ngoại trừ trường hợp bắt buộc phải diễn kịch thì hai người ngày thường ngay cả mặt của nhau cũng không thấy. Nhưng anh cũng biết rằng nếu không phải anh tung ảnh Mục Thần Túc trăng hoa ra, anh ta cũng sẽ không lưu lạc đến tình trạng này. Kiều Tư Nhạc thở dài một hơi, chậm rãi đi qua đi.

“Đại sư!”

Đúng lúc này một chàng trai từ bên cạnh Kiều Tư Nhạc chạy tới hô to, vệ sĩ lập tức bảo vệ quanh anh. Chàng trai kia lập tức chạy đến trước mặt Mục Thần Túc, bùm một tiếng quỳ xuống. “Đại sư” thế mà lại là Mục Thần Túc?

“Đại sư, trước kia tôi thường xuyên gặp ác mộng, nghe ngài nói ban đêm đặt tỏi ở phía dưới gối, quả nhiên không gặp ác mộng nữa. Đại sư quá thần kỳ!”

Thần Túc trợn mắt, nói: “Ý chí của cậu mềm yếu, dễ dàng bị ác mộng u linh quấn thân, sau này nếu có thể tự mình kiên định liền có thể hoàn toàn thoát khỏi ác mộng dây dưa.”

Kiều Tư Nhạc: Mục Thần Túc bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này khi nào?

Trinh thám báo tin tức: Thiếu gia, ngài tận mắt nhìn thấy rồi đó hãy tin tưởng tôi đi, đầu óc anh ta có vấn đề!

Chàng trai tiếp tục nói: “Đại sư, mẹ tôi cũng thường xuyên bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, tôi để nhánh tỏi ở dưới đầu giường bà nhưng vô dụng. Đại sư có thể giúp mẹ tôi xem qua không?”

Thần Túc nói: “Tất nhiên có thể. Tình huống mỗi người không giống nhau, nguyên nhân ác mộng đương nhiên cũng không phải đều giống nhau, ngày mai đưa mẹ cậu đến đây đi.”

Chàng trai vui sướиɠ không thôi, lại hỏi: “Tiền thù lao đại sư tính……”

Thần Túc nói: “Giống với của cậu.”

“Cảm tạ đại sư!”

Sau khi chàng trai vui vẻ mà đi, Thần Túc tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau, nhận thấy được có người nghỉ chân bên người, Thần Túc mở to mắt, thấy rõ người tới thì sửng sốt.

Vệ sĩ cung kính đem một chiếc ghế dựa đặt ở phía sau lưng Kiều Tư Nhạc rồi tự động cách xa một khoảng.

Kiều Tư Nhạc ngồi xuống, hỏi: “Kinh ngạc như vậy là vì không ngờ tôi sẽ tìm đến anh sao? Tôi cũng chưa từng nghe qua anh còn biết chút huyền thuật.”

Thần Túc chớp chớp mắt, hỏi: “Anh là ai?”

Kiều Tư Nhạc nhíu mày: “Mục Thần Túc, anh đây là vừa chơi ở chỗ nào ra?”