Chương 35: Dơ bẩn

Mỹ nữ đi về hướng Mục Thần Túc, nắm lấy cổ áo anh, hung tợn nói: “Mục Thần Túc, anh có ý gì, kêu người cho em chút tiền liền nghĩ đuổi được em rồi?”

Thần Túc nhớ lại, lúc trước ba của Mục Thần Túc nói đã đuổi hết tình nhân của anh ta đi rồi, hóa ra chính là tống cổ kiểu này.

“Không phải như thế, những tiền đó là… ba anh đưa, anh không biết.”

Mỹ nữ mang theo u buồn: “Anh gạt em! Anh lại muốn gạt em!”

Thần Túc nhấc tay: “Anh thề, thật sự không phải là anh đưa.”

Mỹ nữ nghe xong, dường như thấy được một tia hy vọng: “Nói như vậy, anh vẫn yêu em, phải không? Anh không muốn chia tay em đâu, anh vẫn sẽ đi tìm em, phải không?”

“Ách…”

Thần Túc dùng ánh mắt nhìn Kiều Tư Nhạc cầu cứu. Kiều Tư Nhạc quay đầu giả vờ không thấy.

Thần Túc bất đắc dĩ, thử nói: “Như vậy đi, chờ anh mấy ngày, chờ đến ngày mười lăm anh nhất định cho em một công đạo, được chứ?”

Mỹ nữ nghe xong, hỏi: “Chỉ cho em công được?”

Lời này làm Thần Túc không hiểu ra sao: “Không… phải đâu?”

“Em trai tôi thì sao?” Mỹ nữ nắm cổ áo anh, hung tợn nói: “Chị em chúng tôi hai người biến đổi đa dạng bồi anh chơi, đều bị anh chơi qua, anh định đi luôn không quan tâm sao? Thật cho rằng hai chị em tôi dễ bắt nạt thế à?”

Thần Túc: “???!!!”

Trong mắt anh toàn là khϊếp sợ không cần nói cũng biết, Kiều Tư Nhạc cũng bày ra vẻ mặt ghét bỏ, lời muốn nói đều viết ở trên mặt: Mục Thần Túc này chơi rất...! Hừ, dơ bẩn!

“Không không không không phải,” Thần Túc mạnh mẽ trấn định: “Em nghe anh nói, em em em hai người các em anh đều sẽ chịu trách nhiệm, chỉ là hiện giờ không được, chờ thêm đến ngày mười lăm, em muốn thế nào cũng được!" Hiện giờ anh thật muốn nắm Mục Thần Túc trở về, để anh ta tự giải quyết chuyện tốt của mình gây ra!

“Tôi muốn anh từ hôn anh ta kia mà?” Cô chỉ vào Kiều Tư Nhạc nói.

Thần Túc kiên định gật đầu: “Sẽ làm!”

Sớm từ hôn với loại người như Mục Thần Túc mới có thể bảo toàn tính mạng.

“Thật sao?” Mỹ nữ vẫn là không tin: “Miệng anh đầy hoa ngôn xảo ngữ, không tin được ngươi, trừ phi anh viết chứng từ có hiệu lực pháp luật, ký tên, ấn dấu.”

Kiều Tư Nhạc thầm nghĩ, chuyện này không thể được, anh không biết chữ *giản thể, một khi viết chữ chắc chắn sẽ bại lộ. Cũng may Thần Túc không đồng ý, tiếp tục hòa giải với cô gái kia.

*Thực tế, có hai hệ thống chữ viết chính của tiếng Trung hiện đại: Tiếng Trung phồn thể và giản thể. Chữ Hán giản thể là chữ Hán được đơn giản hóa từ chữ Hán phồn thể.

Cô gái này thấy anh không chịu liền biết anh lại lừa gạt mình, lập tức liền nóng nảy: “Mục Thần Túc, nếu hôm nay anh không viết, đừng mơ hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đi qua!”

Trong đám người phía sau cô, một người đàn ông thân hình cường tráng tay cầm côn sắt đi ra, hung tợn mà nói với Thần Túc: “Nếu dám không nghe chị Lam nói, vậy đấu 1:1 với ông đây đi!”

“Ngươi là phân người à? Còn muốn người chọn!”

Thần Túc khϊếp sợ, lời này thế nhưng là “hào hoa phong nhã” Kiều tiểu thiếu gia nói ra. Kiều Tư Nhạc tức giận kẻ vạm vỡ kia, móc ra một khẩu súng trong người, chỉ hướng bọn họ: “Thời gia của bổn thiếu gia các người cũng có thể lãng phí sao? Đều cút ngay cho tôi!”

Thần Túc đẩy cô gái kia ngây người, vội vàng tránh thoát, thối lui đến bên người Kiều Tư Nhạc. Anh nhận ra được thứ này uy lực rất lớn, người ở đây hình như đều sợ thứ này.

Nghĩ đến, khí thế lập tức liền dâng cao, xoa eo cáo mượn oai hùm nói: “Sợ rồi sao? Hừ, còn dám uy hϊếp tôi, lau khô ghèn mắt các người mà nhìn cho rõ đây là thứ gì! Lại không cho cho các người ăn không hết gói đem đi! Trong chốc lát bị dọa cho đến phân cũng dám nuốt!”

Kiều Tư Nhạc nghiêng nghiêng đầu, dùng chỉ âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, nhỏ giọng nói: “Đừng mắng khó nghe như vậy, đây là súng đồ chơi.”

Thần Túc: “…………”

Mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt quần áo sau lưng.

“Sao không nói sớm!” Thần Túc cắn răng nhỏ giọng nói.

Kiều Tư Nhạc cười cười không nói chuyện, không biết vì sao dạo này rất buồn cười cái người cổ đại này.

“Súng?” Mỹ nữ trấn định xuống xong, cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không tin anh có thật súng, một thiếu gia danh chấn thủ đô dám cầm súng……”

Không đợi nàng nói xong, Kiều Tư Nhạc nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn nói: “Không cùng các người lãng phí thời gian.”

Nói xong, “Phanh” một tiếng!

Chiếc xe đầu tiên bị đập nát kính chắn gió, mọi người đầu tiên là sửng sốt vài giây, lúc sau không cần Kiều Tư Nhạc lại nói nhảm nhiều, chỉ dùng súng lục huy động vài cái, bọn họ liền thức thời mà vừa lăn vừa bò lên xe, tè ra quần chạy trốn.

“Không phải anh nói đây là súng đồ chơi sao?” Thần Túc xoa xoa lỗ tai bị tiếng vang làm cho đau, hỏi.

Kiều Tư Nhạc thu súng: “Đậu anh, mau lên xe đi trời!”