Chương 7: Ngự kiếm phi hành

Thần Túc không nghĩ nhiều, anh dùng ý niệm truyền âm, hướng phương hướng kia kêu một tiếng: “Lão Bạch!”

Bạch Vô Thường kinh ngạc, quay đầu lại nhìn chằm chằm khuôn mặt xa lạ của Mục Thần Túc, trực tiếp xuyên qua thân thể tiếp viên hàng không chậm rãi đi tới. Người bình thường không thấy anh, có thể truyền âm, còn quen biết anh thì hẳn là Độ Linh Sư. Anh vẻ mặt mờ mịt thò lại gần, đến mức muốn chạm đến trên mặt Thần Túc nhưng vẫn không nhận ra.

Thần Túc giống như là thấy người thân, kích động truyền âm: “Là tôi, Thần Túc!”

“Thần Túc? Anh biến thành dáng vẻ này sao?” Bạch Vô Thường hỏi.

Đây chính là người quen của Thần Túc! Tuy rằng là một người một quỷ, nhưng bọn họ cùng có chức vụ ở Minh giới, xem như đồng nghiệp. Thần Túc và cha ở nhân gian bắt được cô hồn dã quỷ tà ám hung linh, phần lớn đều muốn giao cho Hắc Bạch Vô Thường hoặc là thủ hạ của bọn họ là minh binh mang về xử lý. Thường xuyên qua lại, hai người đã sớm quen biết.

Có người khác ở đây cho nên Thần Túc không thể mở miệng, chỉ có thể tiếp tục truyền âm nói: “Ayy, nói ra thì rất dài, ngày ấy khi tôi cùng với cha bắt quỷ thì đúng lúc trăng tròn, có lẽ là hấp thu tinh hoa ánh trăng quá nhiều, hồn phách đột nhiên xuyên qua còn thành một kẻ có tiền.”

Lão Bạch cười ha ha: “Anh muốn thành kẻ có tiền, còn không phải phạm giới sao? Nếu để cho lão hán biết được, trực tiếp chuẩn bị quan tài cho anh!”

Thần Túc bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay một chút tôi cũng không dám tiêu sài ngoại trừ việc ngồi cái máy bay này, dùng thân phận người khác đúng là bất đắc dĩ. Nếu Minh Vương biết, muốn trị tội tôi, anh nhất định phải làm chứng cho tôi!”

“Được rồi, tôi biết rồi,” Lão Bạch đồng ý, nhìn kỹ mặt anh, lại nói: “Anh trước kia không có khuôn mặt đẹp, khuôn mặt này lớn lên mới thật là đẹp nha.”

Thần Túc đỡ trán: “Đây là lúc so đo ai đẹp sao? Ayy, đúng rồi, tại sao anh lại ở chỗ này?”

Nơi Hắc Bạch Vô Thường tất có người chết, mà lúc này anh ta thế mà ở trên máy bay, chẳng lẽ... trong lòng Thần Túc có một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, lão Bạch nói: “Công tác, cái máy bay này sắp rơi xuống, tất cả người trên máy bay đều sắp cạc cạc.”

Thần Túc:!!!

Anh cũng là người nhìn quen sinh tử, ngày trước ở trên chiến trường độ linh từng lãnh vạn binh tướng hồn phách đi hoàng tuyền, nội tâm cũng không có bao nhiêu gợn sóng. Trên máy bay này cùng lắm có mấy chục người mà thôi, so với hồi trước kém xa.

“Trong danh sách có Kiều Tư Nhạc không?” Thần Túc chỉ vào người bên cạnh hỏi.

Lão Bạch lấy ra một quyển sổ, nói: “Chờ một chút, tôi tra sổ. Ây... không có. Không biết có phải sai ở đâu không, một bên nói người trên máy bay đều phải chết, một bên lại xuất hiện người không có tên trong danh sách, đúng là làm khó tôi nha. Đúng rồi, hiện giờ anh tên là gì, tôi nhìn xem có tên của anh hay không.”

“Mục Thần Túc.”

Lão Bạch cười nói: “Thần Túc, Mục Thần Túc. Chỉ khác mỗi cái họ còn lại khá dễ nhớ. Này, cũng không có tên anh? Không hiểu được có phải sọ não hỏng rồi hay không.”

Lúc này, khoang phổ thông truyền đến vài tiếng trẻ con khóc nỉ non, Thần Túc hỏi: “Đứa bé kia cũng ở trong danh sách sao?”

Lão Bạch nghe xong, thần thần bí bí mà nói: “Đứa bé đang khóc kia... là lão Hắc.”

Thần Túc kinh ngạc: “Là lão Hắc? Hắc Vô Thường?”

Lão Bạch gật đầu: “Anh ta phạm sai lầm bị Minh Vương phạt tam thế. Nửa ngày trước khi đầu thai đã đến cầu tôi, kêu tôi giúp anh ấy làm nhanh lên kết thúc tam sinh. Tôi cũng lừa gạt Minh Vương, tự chủ trương mới đem sắp xếp anh ta đến chỗ vợ chồng đoản mệnh này.”

Thần Túc hỏi: “Người cẩn thận như anh ấy cũng có lúc phạm sai lầm? Phạm vào sai lầm gì?”

“Ai, nói ra thì rất dài.” Lão Bạch đột nhiên nói: “Kể chuyện này rất tốn thời gian, lần sau lại nói chuyện phiếm đi. Đúng rồi, hai người các anh không phải chết, có cần tôi hỗ trợ không?”

Thần Túc nhìn nửa khuôn mặt nhỏ của Kiều Tư Nhạc lộ da bên cạnh cái bịt mắt, nghĩ nghĩ, nói: “Không làm phiền anh, chỉ cần cho ta mượn một linh kiếm không có chủ, vậy là xong.”

“Được.” Lão Bạch thực trượng nghĩa, ngay sau đó cầm một cái kiếm đưa cho Thần Túc.

Thần Túc nhận, lại nói: “Lão Bạch, sau khi trở về anh có thể giúp tôi một chuyện gấp hay không?”

“Chuyện gấp gì?”

“Giúp tôi tra một chút Sổ Sinh Tử của Kiều Tư Nhạc, tinh khí và hồn phách của anh ta đều không giống người thường.”

“Cái này...” Lão Bạch thực khó xử, “Hiện giờ người quản Sổ Sinh Tử bị thay đổi, người kia là tiên nhân khó kết bạn, khó mà nói…”

Thần Túc lấy ra túi khóa hồn giản dị bằng da hươu, lắc lắc, học khẩu âm của lão Bạch Ba Thục nói: “Cô hồn dã quỷ mười mấy năm, cho anh lấy một chút công trạng.”

Lão Bạch lập tức mặt mày hớn hở, duỗi tay tiếp nhận: “Được được, khi trở về tôi giúp anh tra một chút.”

Thần Túc ở bên tai Kiều Tư Nhạc búng tay một cái, Kiều Tư Nhạc tức khắc hôn mê, đầu dựa vào trên vai Thần Túc. Anh cởi bỏ đai an toàn của hai người, lấy hành lý của mình và Kiều Tư Nhạc phía trên, một tay chặn ngang bế Kiều Tư Nhạc lên.

Hành động của Thần Túc hành khách khoang hạng nhất sôi nổi ghé mắt, tiếp viên hàng không cũng đi đến đây dò hỏi:

“Tiên sinh, ngài có yêu cầu gì cần hỗ trợ sao, vị tiên sinh này bị làm sao vậy?”

“Không cần, cảm ơn.” Thần Túc nói xong, gọi xuất kiếm.

Hành khách và tiếp viên hàng không chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, khi mở mắt ra lần nữa đã không thấy hai vị tiên sinh vừa mới ở đây. Mà xuyên qua cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy bọn họ đã ở bên ngoài khoang máy bay, đứng trên thân kiếm, lấy tốc độ kinh người đi xa!

“Ngự… ngự kiếm phi hành!!!” Người từng đọc qua tiểu thuyết tu tiên cả kinh nói.