Chương 17

Bình luận thì đã lệch trọng tâm.

[Ái chà, cậu giấu kỹ đấy! Bình thường không nhìn ra! Rất hấp dẫn!]

[Thật sự có chút gì đó... cái eo nhỏ... cái mông nhỏ này...]

Vừa mới khen được hai câu, đã thấy người kia lảo đảo, "ấy da" một tiếng, ngã sấp xuống cát.

Diệp Tuệ lo lắng: "Hoài Niên, vẫn chưa đến hai phút mà."

Hoài Niên nằm trên đất, nghiêng đầu, gương mặt lấm lem hỏi: "Chị, bây giờ là bao lâu rồi ạ?"

Diệp Tuệ: "Ờm… mới bốn mươi ba giây thôi em à."

Hoài Niên xấu hổ che mặt, thực ra là đang cười trộm.

Yay.

Xem ra cậu tính thời gian khá chuẩn.

"Cố thử lại đi." Diệp Tuệ động viên cậu.

Hoài Niên nói được, rồi diễn lại một lần nữa.

Lần này diễn thêm mười giây, gần đến một phút.

Hoài Niên ngồi trên đất, ủ rũ: "Chị, em không làm được nữa. Em chấp nhận hình phạt luôn."

Diệp Tuệ cũng lo lắng, nhìn cậu thế này, bảo cậu cố gắng không được, bảo cậu từ bỏ cũng không xong. Làm thế nào cũng thấy khó xử.

Theo kế hoạch của chương trình, tất cả khách mời đều phải lên du thuyền mới được. Nhưng bây giờ... Diệp Tuệ nhìn tổng đạo diễn.

Tổng đạo diễn cũng bất lực.

Biết Hoài Niên kém, không ngờ lại kém thế này.

"Vậy thì..." Tổng đạo diễn vừa mở miệng, Hoài Niên trong lòng đã vui vẻ, chuẩn bị diễn cảnh "bị ép ngồi thuyền kayak" một cách uất ức rồi. Chỉ chờ tổng đạo diễn nói xong.

"Tạ Bắc Kha." Lâm Kiều đột nhiên lên tiếng.

Tạ Bắc Kha cúi đầu chậm rãi phủi cát trong lòng bàn tay, nghe Lâm Kiều gọi mình, ngẩng đầu lên.

"Hả?"

Lâm Kiều hất cằm: "Đi giúp người ta đi."

Tạ Bắc Kha: "..."

Anh ấy đứng đó không chịu di chuyển.

Lâm Kiều đá anh ấy: "Đi đi!"

"Thằng bé con một mình ngoài biển, cậu đành lòng để người ta một mình sao?"

Hoài Niên nghe vậy, bật khóc.

Chị, chị tốt bụng của em, người chị duy nhất của em.

Em cảm ơn chị!

Tạ Bắc Kha nhìn Hoài Niên.

Để ngăn Tạ Bắc Kha đồng ý với đề nghị của Lâm Kiều, Hoài Niên quyết tâm gọi: "Anh."

Nhìn tôi xem lần này có làm anh buồn nôn chết không!

Theo nguyên tác, Tạ Bắc Kha ghét nhất sự mềm yếu này.

Quả nhiên, Tạ Bắc Kha nghe thấy từ này khựng lại, chắc là trúng kế rồi.

[A a a! Tôi chịu được!]

[Giọng nói ngượng nghịu, âm cuối mềm mại!!! Tôi vẫn còn chịu được!!]

[Loại bỏ trạng thái tinh thần, Hoài Niên thực sự làm trái tim tôi tan chảy rồi]

Nhớ lại người này vừa giúp đỡ Lâm Kiều, Tạ Bắc Kha mím môi.

Thấy vậy, Hoài Niên nghĩ chiêu này có hiệu quả, thêm một liều mạnh.

"Anh, giúp Niên Niên đi được không?"

Vừa dứt lời, Tạ Bắc Kha lập tức hành động. Anh siết chặt nắm tay, tiến về phía Hoài Niên.

Hoài Niên giữ dáng vẻ yếu đuối, mắt nhìn chằm chằm tay của Tạ Bắc Kha, phòng ngừa người kia tiến đến cho cậu một cú đấm.

Gần hơn, gần hơn nữa đi.

Mũi giày của Tạ Bắc Kha dừng trước mặt Hoài Niên, anh ấy cúi người, đưa tay về phía Hoài Niên.

Hoài Niên nhắm mắt, giả vờ sợ hãi.

Cổ áo bị nắm lấy.

Mở mắt ra, Hoài Niên thấy Tạ Bắc Kha vòng ra sau lưng cậu.

"Đạo diễn, thử lại lần nữa nhé." Tạ Bắc Kha nói.

Hoài Niên: ...???

Anh bạn, anh cầm nhầm kịch bản rồi đấy!

[Hệ thống, chuyện này không sao chứ?? Anh ta OOC rồi!!」

Hệ thống: Kính chào ký chủ, sự tồn tại của tôi là để đảm bảo với cậu là một người ngoài không bị phát hiện bởi các quy luật trật tự của thế giới trong quá trình hòa nhập, nhằm duy trì sự ổn định của thế giới. Còn về những nhân vật nguyên bản thì không nằm trong phạm vi phán định này.

Hệ thống lải nhải một tràng dài, Hoài Niên nghe hiểu được, tóm lại chỉ bốn chữ: "Không liên quan đến cậu."

Hoài Niên cảm thấy có chút bất mãn.

Nhân vật nguyên bản thì ghê gớm lắm sao! Nhân vật nguyên bản thì có thể không theo kịch bản sao! Có ngày cậu cũng đốt cái kịch bản rách này thành tro cho mà coi!

Cậu trừng mắt nhìn về phía trước.

Ngồi ngay trước mặt cậu là tổng đạo diễn ôm quyển kịch bản chương trình: "......"

"Thử! Thử ngay!" Tổng đạo diễn không chịu nổi ánh mắt gϊếŧ người của Hoài Niên: “Có thể thử! Thử hết!"