Chương 25

Tạ Bắc Kha đang sợ hãi.

Hoài Niên bước đến gần, định nắm lấy cánh tay anh ấy kéo dậy, vừa đến gần, Tạ Bắc Kha đã cảnh giác, giọng run rẩy: “Ai đấy?”

“Còn ai nữa?” Hoài Niên không vui nói.

Một câu “dĩ nhiên là bố mày đây” chưa kịp nói ra miệng đã bị hệ thống phát hiện, đưa ra cảnh báo. Hoài Niên rên lên một tiếng, nghiến răng đổi lời: “Anh ơi, tất nhiên là Niên Niên của anh đây.”

Giọng nói vốn khiến người khác cảm thấy phiền phức và khó chịu, vào lúc này lại bất ngờ khiến Tạ Bắc Kha bình tĩnh lại, tâm trạng hoảng loạn dần dịu xuống.

Chiếc áo choàng của Hoài Niên bị kéo mạnh.

Cậu cúi đầu nhìn, thấy Tạ Bắc Kha đang nắm chặt áo mình, lực lớn đến nỗi suýt làm rách áo của cậu.

Hoài Niên thở dài.

Anh bạn à, đừng như vậy, làm vậy không hợp với nhân vật của tôi đâu.

Sợ hệ thống lại hành hạ mình, Hoài Niên nhanh chóng nghĩ ra cách.

“Anh ơi, em sợ quá.” Hoài Niên vừa nói vừa đưa tay nhấc Tạ Bắc Kha lên, nhanh chóng đỡ anh ấy.

Tạ Bắc Kha cảm nhận được lực đạo bên cạnh tay mình, Hoài Niên sợ hãi là như vậy sao? Lực lớn đến mức suýt bóp nát tay anh ấy luôn rồi.

“Đừng sợ.” anh ấy khó nhọc thốt ra hai từ.

Trong phòng phát sóng trực tiếp được khởi động lại, camera hồng ngoại mờ mờ, lại thêm góc quay cố định, nhiều hình ảnh không thể ghi lại hoàn toàn.

Vì vậy, trong mắt khán giả, hình ảnh phát sóng trực tiếp trở thành Hoài Niên thừa cơ hội, đeo bám Tạ Bắc Kha.

Cư dân mạng hâm mộ Bắc Đế tức giận.

[Rút! Rút! Rút!]

[Trời ơi, em có phải cô gái yêu dấu của anh nữa không? Nếu phải tại sao anh lại phái Hoài Niên đến hành hạ em vậy? A a a!!]

Còn có một nhóm người chú ý đến điểm rất kỳ lạ.

[Chỉ mình tôi phát hiện Hoài Niên đang mặc áo choàng tắm sao?]

[Ừm... mặc dù hình ảnh đen ngòm không có màu... nhưng não tôi đã bắt đầu có màu rồi...]

[Tái sinh, tôi và ảnh đế bị nhốt trong căn phòng nếu không làm XXX thì không thể ra ngoài~ ưm~ ah~]

[Mọi người, tôi chỉ nói là nếu, nếu tôi nói tôi thích cp này, có phải tôi bị khùng rồi không?]

Theo góc nhìn chủ quan mà nói, Hoài Niên rất chê cái kiểu tìm mật mã theo yêu cầu của chương trình.

Theo cậu, với sức mạnh từ cú đánh quét lá bạch quả hôm đó, cậu hoàn toàn có thể vặn rớt luôn tay cầm trên tường xuống. Sau đó, dùng nó làm công cụ hỗ trợ, phá hủy khóa cửa lớn, hoặc đập nát màn hình điện tử, hủy hoại mạch điện, biết đâu có thể mở được cửa thì sao.

Tiếc rằng không phải góc nhìn chủ quan sẽ luôn có tác dụng đối với con người, vì còn có hệ thống giám sát cậu nữa. Hiện tại cậu chỉ có thể đi theo lộ trình bình thường mà thôi.

"Anh lấy bức tranh trên tường xuống xem thử đi," Hoài Niên nói.

Tạ Bắc Kha: "Bộ cậu không có tay à?"

Hoài Niên: "Anh ơi~ anh à~"

"...”

"Để tôi lấy vậy." Tạ Bắc Kha nghiến răng nói: “Để tôi lấy cho cậu."

Nghe thấy vậy, Hoài Niên vui vẻ buông tay đang cầm lấy Tạ Bắc Kha ra, lùi lại một bước.

Tạ Bắc Kha đứng yên tại chỗ, như bị điểm huyệt vậy.

"Anh mau làm đi chứ?" Hoài Niên thúc giục anh ấy.

Tạ Bắc Kha: "Rồi rồi."

Tạ Bắc Kha đưa tay kéo Hoài Niên lùi lại gần mình: "Không phải cậu nói sợ sao? Vậy thì đừng cách xa tôi quá."

"Ha ha." Hoài Niên cười.

Anh chàng này thật là cứng đầu.

Hoài Niên: "Được rồi anh."

Tạ Bắc Kha đủ cao, đưa tay lấy bức tranh trên tường xuống. Dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện tử, anh ấy có thể nhìn rõ bức tranh.

Tạ Bắc Kha nhíu chặt lông mày, sau đó lại giãn ra.

Thấy anh ấy như vậy, Hoài Niên đoán: "Biết mật mã rồi hả?"

Tạ Bắc Kha: "Không."

Anh ấy lắc lắc cánh tay: "Lúc nãy tàu rung lắc, tôi bị va đập nên tay hơi tê, khó chịu quá.”

Hoài Niên: "...”

Cậu vẫn nên đi bẻ tay cầm an toàn trên tường để phá cửa thôi.

Hoài Niên làm bộ định quay đi, Tạ Bắc Kha gọi cậu lại.

"Đi đâu đấy?"

Hoài Niên: "Đi tìm hy vọng sống chứ gì."