Chương 27

Hoài Niên thật lòng hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Tạ Bắc Kha: "Tìm mẹ nuôi của tôi, chị ấy đang ở một mình, tôi không yên tâm."

"Chị ấy ở phòng nào?" Hoài Niên hỏi: “Anh có biết không?"

"102." Tạ Bắc Kha nói.

Hoài Niên nhìn số phòng trên hành lang. Họ đã từ bên phòng mình vòng qua phía đối diện của tàu. Tạ Bắc Kha nhớ phòng 102 ở phía bên kia. Nhưng hiện tại, những gì họ thấy đều là số phòng 102. Hàng chục phòng giống nhau trước mắt họ, như một hiện tượng lặp lại vô hạn vậy.

Tạ Bắc Kha mím môi: "Chắc chắn có manh mối gì đó."

"Chúng ta tìm bên ngoài trước đi."

Theo Hoài Niên nghĩ: làm gì mà phiền phức thế ông anh?

Cậu nhân lúc Tạ Bắc Kha quay đầu tìm kiếm, giơ tay đẩy nhẹ vào cửa trước mặt. Khi đẩy, cậu cố tình kiểm soát lực, để lực đi qua mà không gây ra tiếng động lớn.

Trong im lặng, qua lớp kim loại nhôm sắt, lõi khóa bị tháo ra, cửa từ từ mở ra.

Tạ Bắc Kha nghe thấy tiếng động nhỏ, quay đầu lại, Hoài Niên đứng yên.

"Hình như cửa này bị hỏng rồi." Cậu nói.

Tạ Bắc Kha không nghi ngờ mà bước vào xem.

Hoài Niên thở phào nhẹ nhõm, xác nhận kết quả thí nghiệm của mình đã thành công.

Giữ trạng thái bình thường, có lẽ là duy trì trước nhân vật quan trọng trong nguyên tác, miễn là không bị đối phương phát hiện, cậu vẫn có thể làm vài động tác nhỏ. Nếu không, ngày đó cậu đã gặp chuyện khi dùng chưởng quét lá trong công viên rồi.

Còn vì sao ngày đầu tiên ra tay đã thổ huyết hả? Hoài Niên đoán, có lẽ vì mới xuyên qua, cơ thể còn đang thích nghi, độ hòa hợp là 0 đã gây ra chuyện đó.

Có kết luận này, Hoài Niên lặng lẽ liên tiếp mở thêm vài cửa nữa.

Tạ Bắc Kha không ngốc, nghi ngờ nhìn Hoài Niên.

Hoài Niên: "Chất lượng tệ thật."

"Cửa đẩy nhẹ đã mở ra, không tin anh thử xem đi."

Tạ Bắc Kha dùng lực thì cửa mở ra thật.

"Chương trình cố tình chứ gì." Anh ấy nói.

Hoài Niên cười, nhưng trong lòng nghĩ, cửa này là cậu mở từ trước khi Tạ Bắc Kha chú ý đến kìa.

Bình luận trên mạng cũng không thấy gì lạ, nghĩ rằng thật sự là chương trình cố tình như Tạ Bắc Kha nói.

Chỉ có tổng đạo diễn của chương trình nhìn cảnh này thì ngạc nhiên không nói nên lời, lòng đau như cắt.

Chất lượng của con tàu này kém đến vậy sao? Ông nhớ đâu có đến mức đó đâu chứ?!?

"Chúng ta không động tay vào cửa trước chứ?" Tổng đạo diễn hỏi tổ đạo cụ.

Tổ đạo cụ: "Đâu có động trước đâu!"

Đạo diễn nhíu mày nhìn lại màn hình giám sát, không hiểu sao lại thế. Chẳng lẽ là Hoài Niên tự mở sao? Nhưng hành động của cậu trông rất nhẹ nhàng, không giống như có thể đẩy mở được cửa sắt.

"Đợi quay xong phân đoạn này thì đến kiểm tra lại một chút." Tổng đạo diễn quyết định.

Chương trình vẫn tiếp tục.

Cuối cùng Tạ Bắc Kha và Hoài Niên cũng tìm thấy manh mối trong một căn phòng.

Là tờ giấy do một người nghi ngờ là phản bội trong băng hải tặc để lại.

(Các bạn đồng hành của các bạn đã bị bắt, nếu muốn cứu họ, hãy giấu chìa khóa và đến l*иg giam con tin đi.)

Tạ Bắc Kha và Hoài Niên nhìn nhau, người trước đút chìa khóa vào túi áo.

Đúng lúc này, một nhóm cướp biển xuất hiện.

"Anh em! Bắt được chúng rồi! Trói chúng lại! Đưa vào l*иg đi!"

Hoài Niên biết đây là quy trình bắt buộc của chương trình, nên đưa tay ra để bị trói, còn cúi đầu để người ta đeo bịt mắt.

So với cậu, Tạ Bắc Kha trông cứng nhắc hơn nhiều.

Hoài Niên rõ ràng thấy cơ bắp của Tạ Bắc Kha căng cứng.

Đây là bản năng, không phải diễn xuất.

Nhớ lại những gì xảy ra trong căn phòng kín lúc nãy, Hoài Niên có suy đoán.

"Hải tặc đại ca." Hoài Niên giả vờ đáng thương: “Có thể trói tôi và anh ấy lại với nhau không? Tôi sợ một mình lắm."

Tạ Bắc Kha ngạc nhiên, tâm trạng âm u, bóng tối ẩn giấu trong lòng bỗng chốc tan biến.

Anh ấy quay đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc đó, đôi mắt của cậu thiếu niên sáng hơn tất cả những vì sao đêm trên trời.