Chương 1-1: Mạt thế

Ngày 12/01/2024

EDIT: Dandan

======

Thành phố T chỉ là một thành phố nhỏ, nhưng ở đây lại có một căn cứ thực nghiệm thực vật thoạt nhìn qua thì vô cùng bình thường tọa lạc tại ngoại ô thành phố. Nơi này là một phòng thí nghiệm thực vật được thành lập từ quỹ đầu tư tư nhân, bề ngoài là tiến hành nghiên cứu đề cao sản lượng cây nông nghiệp, trên thực tế lại là nghiên cứu trích xuất độc tố từ thực vật, nghiên cứu độc dược kiểu mới.

Trong nhà ấm gieo trồng các loài thực vật có độc, trong số đó loài thực vật có độc tính mạnh nhất là một cây dây leo màu xanh ngọc bích mọc ra mấy chục sợi xúc tua xanh non mơn mởn.

Khác với những thực vật an an tĩnh tĩnh kia, Liễu Tư là một tên không chịu ngồi yên, cho dù là phơi nắng khi nhàn rỗi, cậu cũng muốn vẫy vẫy tiểu xúc tua.

Thời điểm nghiên cứu viên mới tới lần đầu tiên bước vào căn nhà ấm lớn được canh phòng nghiêm mật và trang bị hệ thống an bảo tốt nhất này, luôn luôn bị Liễu - có một phong cách riêng - Tư dọa đến chết khϊếp. Rõ ràng không phải ở dưới biển, Liễu Tư lại cứ như là tảo biển bị dòng nước đưa đẩy, chậm rì rì mà đong đưa.

Cảnh tượng quỷ dị này, dù là ai nhìn thấy cũng đều không thể bình tĩnh nỗi!

Nghiên cứu viên mới tới thông thường đều sẽ đứng cách Liễu Tư một khoảng xa, miễn cho bị cậu công kích; nhưng mà mọi việc luôn có ngoại lệ……

Nam nhân được khen là tuổi còn trẻ mà có thiên phú cao, mới vừa từ tiểu tổ nghiên cứu bình thường thăng chức thành thành viên của tiểu tổ nghiên cứu số 1 kia, vì muốn thể hiện trước mặt gái mà đến gần Liễu Tư, sau đó bị Liễu - hoạt bát - Tư dọa đến hét lên, siêu mất mặt.

Nữ nghiên cứu viên xinh đẹp dẫn người mới tự cho mình là tài giỏi đi quen thuộc địa hình nhà ấm: Bị vả mặt đi, 2333!

Mỗ nam thẹn quá thành giận, tạm thời nhịn xuống, lại tìm cơ hội dùng gậy đánh Liễu Tư, thủ đoạn trả thù ấu trĩ lại cũng nhìn ra được người này tính cách hẹp hòi.

Cậu cũng không ngốc, cây gậy kia dài hơn rất nhiều so với xúc tua ngắn nhỏ chỉ dài 30cm của Liễu Tư!

Liễu Tư tỏ vẻ rất tức giận, làm trấn viên chi bảo, cậu vẫn luôn được cung phụng ăn ngon uống tốt, để sản sinh ra chất độc tối ưu. Tên yếu ớt này lại dám trêu chọc cậu!

Cứ việc mỗ nam tiến vào tiểu tổ nghiên cứu số 1, nhưng với tư lịch của gã, còn không có tư cách tiếp xúc đến tư liệu về Liễu Tư.

Vì thế…… Mỗ nam vẻ mặt mộng bức mà nhìn xúc tua ngắn ngủn nhỏ bé của Liễu Tư dài ra, trong một giây dài ra mấy chục centimet, “ Bạch bạch bạch ” đánh đến mỗ nam da tróc thịt bong. Ở thời điểm mỗ nam bò dậy muốn chạy trốn, Liễu Tư mới phóng xuất ra nọc độc, tiễn gã đoạn đường.

Liễu Tư: Cho rằng tôi là ngắn nhỏ -kun? Kẻ ngây thơ!

Liễu Tư là thực vật duy nhất tự mình có ý thức trong bộ nhà ấm thực vật cao cấp này, còn vô tri vô giác mà học được tiếng Trung, chỉ tiếc không có miệng để nói. Bởi vì quá mức hi hữu, Liễu Tư được hưởng thụ đãi ngộ cấp 5 sao, không chỉ có nước dinh dưỡng tốt nhất, mà còn có chương trình âm nhạc, giải trí và TV làm bạn mỗi ngày......

Toàn bộ quá trình nuôi dưỡng giống như quá trình quốc gia nào đó bên châu Âu vì để có được thịt gà, thịt bò ăn ngon nhất mà cung cấp các loại phục vụ tốt nhất cho gà, bò, đảm bảo thể xác và tinh thần của chúng khỏe mạnh...... Sống so với người bình thường còn thoải mái, hạnh phúc hơn!

Đáng tiếc, Liễu Tư lại không vui vẻ một chút nào. Chỉ có cuộc sống ở trong rừng rậm khắp nơi đều là cỏ cây cùng nguy hiểm trùng trùng lại tràn đầy sự khiêu chiến cùng tình cảm mãnh liệt, mới là sinh hoạt mà cậu hướng tới nhất. Tuy nơi này có hoàn cảnh sinh tồn rất tốt, nhưng cậu không phải là thố ti hoa mảnh mai yếu đuối, không cần kẻ khác vì cậu chắn gió che mưa!

Trong hoàn cảnh an nhàn lại vô vị không ngừng lặp lại này, có lẽ đến cuối cùng cậu cũng sẽ hết hy vọng, sau đó mất đi toàn bộ sức sống, giống như những thực vật khác, làm một vật thí nghiệm bình thường, tuyệt vọng mà chờ đợi thời điểm cuối cùng trong sinh mệnh của mình đến.

Không, có lẽ những thực vật bình thường vô tri đó còn hạnh phúc hơn cậu. Sẽ chỉ có cậu, khoảng khắc cậu gần chết đi, bởi vì không còn giá trị lợi dụng, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị kéo vào phòng thí nghiệm......

Phương giáo sư mặt hiền tâm ác đang đi đến đây, dù trong lòng Liễu Tư cực kỳ không muốn, nhưng vẫn duỗi dài xúc tua, cũng tự mình cắt đứt một đoạn xúc tua dài 10cm cho lão ta.

Phương giáo sư là người có tư lịch già nhất trong số các nghiên cứu viên, cũng là người có quyền hành lớn nhất. Liễu Tư rất thức thời, ở trong vườn này lâu rồi cũng đã nhìn quen cảnh các nghiên cứu viên tới lấy mẫu thí nghiệm trên người thực vật, liền tự giác mà “ Thượng cống ”, nhưng mà cũng chỉ thượng cống cho mỗi mình Phương giáo sư. Còn những người khác á, chỉ có thể nghênh đón “ Bão táp ” thôi!

Bởi vì được trấn viên chi bảo thượng cống, Phương giáo sư cảm thấy hãnh diện, ánh mắt nhìn Liễu Tư càng thuận mắt hơn.

“ Những người trẻ tuổi bây giờ thiệt là, đã nói là không cần đi trêu chọc nó, mấy cô mấy cậu sao lại còn...... ”, Phương giáo sư vuốt vuốt râu, “ Xem đi, cậu ta chính là kết quả! Chúng ta đang nghiên cứu độc vật, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận...... ”

Những ngày tháng bình đạm này đã rất lâu rất lâu, lâu đến mức Liễu Tư đều muốn chìm vào giấc ngủ không tỉnh lại, thực sự rất nhàm chán! Thế mà nguy hiểm cùng cơ hội lại bất tri bất giác đã đến gần......

Hôm nay nhân viên phụ trách giám sát không tới, nhân viên tuần tra cũng không xuất hiện, Liễu Tư tức khắc tỉnh táo tinh thần. Từ khu ký túc xá của công nhân viên truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc, còn có một loại tiếng kêu kỳ quái!

Liễu Tư chưa từng nghe qua tiếng kêu kia, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!

Liễu Tư không biết là, đêm hôm qua, một vòng trăng máu đã bao phủ lấy bầu trời, rất nhiều người đều rơi vào trạng thái hôn mê.

Trong nháy mắt mặt trời ló dạng, một ít người tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, nhưng mà bọn họ đã không thể lại được gọi là con người nữa.

Những người đó có con ngươi sung huyết, gương mặt dữ tợn, tứ chi cứng ngắc, chỉ dựa vào bản năng mà đi tìm người sống, sau đó xé nát...... Nuốt vào trong bụng! Đương nhiên, càng nhiều người gặp nạn không có hoàn toàn biến thành đồ ăn, mà là biến thành đồng loại của bọn chúng ―― tang thi!

Mạt thế, bắt đầu rồi!