Chương 7: Bôi Nhọ

Nam sinh chau mày, nhất thời gương mặt đó vô cùng tà khí:

- Lâm Tiểu Thụ, cậu chắc chắn chứ?

Lâm Tiểu Thụ quay sang cười với hắn, sau đó xê dịch thân thể, nháy mắt hỏi:

- Cậu có đồ ăn không?

Khóe miệng nam sinh co quắp một chút.

Lần thứ hai. Đây là lần thứ hai cậu bị người này hỏi về đồ ăn. Nam sinh lạnh lùng lắc đầu:

- Không có.

Nói xong câu phũ phàng ấy, nam sinh đứng dậy, ôm lấy ba lô, thái độ cao ngạo liếc nhìn Lâm Tiểu Thụ:

- Chuyện vừa rồi, Lâm Tiểu Thụ, nếu cậu dám nói cho người khác biết...

Ánh mắt cậu ta tỏ ra sâu xa nhìn Lâm Tiểu Thụ, cố ý không nói hết câu mà tung chân đạp bệ cửa sổ bên cạnh nhảy ra, biến mất khỏi tầm mắt Lâm Tiểu Thụ.

Lâm Tiểu Thụ cạn lời.

Không có đồ ăn, cậu ôm cái gì mà ôm! Còn nữa, tôi có nói cho người khác biết thì đã làm sao? Đã đi ăn trộm lại còn không có đồ ăn, đồ ngheo kiết xác lại còn ra vẻ lạnh lùng gì chứ?

Sau khi nam sinh rời đi, cuối cùng Lâm Tiểu Thụ cũng động não, nghĩ xem nam sinh này là loại người gì.

Hình như hắn quen biết nguyên chủ?

Nhưng trong ký ức của nguyên chủ cũng không nhận ra người này...

Nguyên chủ là học sinh giỏi, người nam sinh lúc nãy nhìn là biết học sinh cá biệt, đại khái không cùng một thế giới với nguyên chủ, học chung một trường, dù cho chưa từng thấy, cũng không có gì kỳ lạ.

Quên đi, đi ăn trước.

Lâm Tiểu Thụ phát sốt, đương nhiên phải nghỉ ngơi mấy ngày mới khỏi. Trong thời gian này, chuyện Lâm Tiểu Thụ đánh Tiêu Lăng Phong, có thể nói là náo loạn cả trường ai cũng biết.

Cái gì tam giác tình yêu.

Cái gì vung đao cướp ái tình.

Những học sinh thích buôn chuyện này, não tự nghĩ ra kịch bản mấy triệu chữ yêu hận tình thù.

Lâm Tiểu Thụ cũng không thể không bái phục Kim Bất Hoán, có thể vừa có hành động mờ ám với rất nhiều nam sinh, lại vừa không để người khác phát ra tin tức không tốt.

Cao thủ!

Lâm Tiểu Thụ khỏi bệnh đến trường, vừa vào cổng trường đã bị mọi người chỉ trỏ, còn có vài nam sinh dáng vẻ lưu manh huýt sáo với cậu.

Những lời xôn xao cũng cố ý nói cho cậu có thể nghe được.

- Thực sự là không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ lại dùng loại thủ đoạn này để quyến rũ người khác, thật may Tiêu Lăng Phong lúc trước đã thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta, bằng không cậu ta có thể thực hiện thành công âm mưu rồi.

- Trước đây nhìn không ra cậu ta lại là người như thế, thực sự là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

- Không biết xấu hổ...

- Ghê tởm...

Lâm Tiểu Thụ cắn bánh bao, nhìn người khác chỉ chỉ trỏ trỏ mình, hơi nghi hoặc.

Thỉnh thoảng nghe được vài câu, cậu lấy ra di động của nguyên chủ, tìm được trang chủ trang web của trường, đăng nhập vào.

#Thật sốc! Mặt trái của học bá không muốn ai biết...#

Tiêu đề rất hấp dẫn người xem, phía dưới bổ sung thêm bức ảnh nguyên chủ ngồi trong lớp học làm bài tập, một bên mặt rất dễ thương, bên kia có chút ánh sáng lóe lên, chắc là chụp lén.

Ảnh chụp cho thấy, bài đăng nói nhân vật chính là ai.

Lợi hại, bản công tử vậy mà có thể lên đầu đề.

Sau khi Lâm Tiểu Thụ nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, liếʍ liếʍ ngón tay, mở bài đăng kia ra đọc.

Người đăng bài là một tài khoản mới đăng ký, tự xưng là học sinh lớp nào đó, không có nói gì vô nghĩa, trực tiếp chỉ trích.

Lâm Tiểu Thụ lướt trang thứ nhất, hiện ra chính là ảnh ở tiêu đề trong lớp làm bài tập, trang thứ hai cũng không có gì bất thường, là nguyên chủ đi ngang qua hành lang.

Tiếp tục lướt xuống, phong cách đột nhiên thay đổi, khung cảnh hẳn là một quán bar nào đó, xa hoa trụy lạc, một nam sinh bị người lôi kéo, nhìn từ góc độ của ảnh chụp, giống như là bị cưỡng hôn.

Đôi mắt Lâm Tiểu Thụ sáng lên, trong đầu hiện lên khung cảnh của tấm ảnh này.

Đây cũng là chuyện của một tháng trước, nguyên chủ phát hiện Tiêu Lăng Phong và Kim Bất Hoán vào quán bar, liền theo đuôi đi vào. Quán bar ánh sáng lờ mờ, nguyên chủ vừa đi vào đã mất dấu họ.

Quán bar tɧác ɭoạи, nguyên chủ bị mấy tên côn đồ chặn đường, nguyên chủ sợ hãi, lúc sau dường như xảy ra ẩu đả, nhưng cụ thể như thế nào thì nguyên chủ không nhớ rõ.

Cậu chỉ nhớ lúc mình tỉnh táo lại, nằm trên ghế bên ngoài trường học. Xung quanh không có ai, cậu cũng không nhớ rõ tại sao mình đến đây, cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì.

Ảnh chụp phía dưới, góc độ của camera cũng cực kỳ mập mờ. Dưới ánh sáng mờ ảo, thần sắc trên mặt nguyên chủ không rõ, nhìn qua chính là nguyên chủ cùng người trong hình đang làm gì đó.

Phía dưới bình luận đủ loại, Lâm Tiểu Thụ tò mò nhìn xuống.

Hải tiên sinh: [Thật sự không ngờ, học bá phóng khoáng như vậy, bọn người phàm các người không thể so sánh được.]

Quỷ điện báo: [Ta đã nói bộ dạng trong sáng của Lâm Tiểu Thụ là giả vờ, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt.]

Cây xoài cây xoài: [Không thể nào... Ở trường, học bá chính là trò ngoan, sao có thể làm ra loại chuyện này, ảnh chụp này không chừng là bị ai hãm hại?]

Màu lam tình yêu: [Trò ngoan cái gì, khẳng định là cậu ta giả bộ. Nhưng mà cậu ta ngụy trang tốt thật, chúng ta cũng không phát hiện, bị cậu ta lừa lâu như vậy. Còn tưởng rằng, thật sự là học sinh ngoan, đây mới là biết người biết mặt không biết lòng, đáng sợ.]