Chương 2: Trọng sinh

Túc Yểu trọng sinh.

Dùng lòng bàn tay xoa xoa ngực, nàng tựa hồ còn có thể cảm nhận được phần tim đập nhanh kia.

Đời trước nàng bị bệnh nặng quấn thân, hít thở toàn là mùi thuốc khô ráo chua xót, trong phòng hàng năm đều tối tăm không có ánh sáng.

Nàng luôn luôn ghét đắng, uống một ngụm thuốc thế nào cũng phải ngậm một miếng mứt hoa quả để áp xuống vị đắng. Quả nhiên tật xấu của con người đều là do được nuông chiều ra, sau đó lại phải uống thuốc nhiều quá, nàng cũng thành thói quen, thường có thể mặt không đổi sắc mà uống một hơi hết một chén thuốc đắng.

Chỉ là thuốc đắng này, chung quy cũng không thể trị khỏi bệnh của nàng.

Túc Yểu nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ hơi hé mở, bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời mang đến sự ấm áp làm nàng có chút hoảng hốt, nàng là thật sự trọng sinh.

Về năm nàng mười sáu tuổi.

Túc Yểu tĩnh tọa một lát mới hồi phục tinh thần lại, lúc này Thiển Lộ hẳn là đang đi nấu canh ngọt cho nàng, nàng đang muốn xuống giường tìm nước uống, liền nghe được động tĩnh truyền đến từ ngoài cửa.

Nàng ngẩng đầu, là Đông Thanh.

Tim đập đột nhiên tăng tốc mà không kịp phòng ngừa, Túc Yểu hơi nhíu mày liễu, nàng biết đây là phản ứng liên lụy do mang theo ký ức kiếp trước, nhưng Đông Thanh không biết.

Đông Thanh còn tưởng rằng Túc Yểu lại khó chịu, để tổ yến đã hầm xong lên bàn, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, "Tiểu thư bị đau đầu sao?"

Túc Yểu lắc đầu: "Ta không sao."

Thanh âm của nàng từ trước đến nay đều mềm mại, trên mặt mang theo chút tái nhợt sau khi hạ sốt cũng không ảnh hưởng đến vẻ kiềm diễm của nàng, Đông Thanh nhìn đến ngực căng thẳng, vẫn là đỡ nàng ngồi lên trên ghế.

Thật lâu sau Túc Yểu vẫn không nói gì, Đông Thanh cũng liền lẳng lặng mà đứng ở bên người nàng.

Thật ra sự xuất hiện của Đông Thanh làm Túc Yểu lâm vào hồi ức.

Đông Thanh là do năm Túc Yểu sáu tuổi nhặt được ở một hẻm nhỏ bên phải phủ Thừa tướng, mang về dưỡng ở bên người.

Nhiều năm như vậy qua đi, Túc Yểu vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của Đông Thanh năm ấy.

...

Túc Yểu sáu tuổi cũng không điềm tĩnh ôn nhu như hiện giờ, lúc ấy nàng vẫn là một chủ nhân được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, rất thích chạy ngược chạy xuôi.

Ngày đó tuyết rơi nàng cũng không sợ bị đông lạnh, bọc một chiếc áo khoác lông cừu tuyết trăng thật dày liền trộm trốn ra ngoài từ cửa nhỏ của Tây Viện, chờ bọn hạ nhân trong phủ đi ra ngoài tìm nàng.

Từ nhỏ nàng đã không có bạn chơi cùng, chỉ có một đám hạ nhân bồi bên người nàng, ngay cả chơi trốn tìm với con mèo nhỏ cũng phải đổi chỗ không ngừng, nếu không sẽ bị tìm được, chẳng có chút ý nghĩa nào.

Sau đó nàng liền gặp Đông Thanh.

Lúc ấy trên người Đông Thanh chỉ có một kiện áo đơn lọt gió, bị trời đông giá rét đông lạnh đến co rúm ở góc tường tự ôm lấy mình sưởi ấm, nhưng trên khuôn mặt nhỏ dơ hề hề của hắn lại có một đôi mắt sáng ngời.

Túc Yểu nhìn hắn phát run, không tự chủ mà quấn chặt áo lông cừu, nàng ngồi xổm xuống hỏi: "Sao ngươi mặc ít như vậy?"

"..." Trên mặt Đông Thanh tràn đầy đề phòng, không nói một chữ nào.

"Ngươi không nói được sao?" Nhìn hắn run quá lợi hại, Túc Yểu rối rắm trong chốc lát, vẫn cởi ra nút thắt trước ngực, áo lông cừu còn mang theo độ ấm, nàng không nói hai lời liền khoác lên người Đông Thanh, "Bên trong ta mặc rất nhiều, cái này cho ngươi mặc, ấm áp!"

Đông Thanh chỉ ngửi được một mùi hương hoa quế vây quanh, ngay sau đó một mảnh ấm áp vây quanh hắn, hắn sửng sốt, nhìn tiểu nữ hài mặt tròn tròn lại mập mạp trắng trẻo trước mắt, yết hầu sáp một cái, nói ra một tiếng --

"Thơm."

"Thơm?" Thật ra Túc Yểu có hơi lạnh, nàng muốn về phủ, bắt tay ôm ở trước ngực, "Ta ở ngay cạnh đây, ngươi muốn đến nhà ta chơi không?"

Đông Thanh mới trốn thoát khỏi tay bọn buôn người, vốn đã hạ quyết tâm sẽ không tin bất kỳ ai, nhưng vẫn bị Túc Yểu trước mắt làm dao động, hắn nghe được chính mình nói, "Muốn."

Hắn muốn cùng nàng về nhà.

Túc Yêu lập tức liền đứng dậy kéo hắn đi, hôm nay thật sự quá lạnh, vẫn là nhanh nhanh về phủ sưởi ấm đi.

Tay nhỏ mềm mụp cầm lấy cổ tay gầy yếu lạnh lẽo, Đông Thanh nhìn thoáng qua, đáy lòng ghét bỏ chính mình sao lại không tránh khỏi phần ấm áp này.

"Ngươi tên là gì?"

Hắn tên là gì? Chính hắn cũng không biết.

Thấy hắn lắc đầu, Túc Yểu nghĩ nghĩ, trực tiếp đặt tên cho hắn: "Vậy gọi là Đông Thanh đi, gần đây ta học được hai chữ này."

"Được."

Túc Thừa sủng Túc Yểu nhất, Túc Yểu nói muốn có bạn chơi cùng, vậy ông liền đồng ý với nàng.

Đông Thanh cứ như vậy ở lại phủ Thừa tướng, một lần ở chính là mười năm.

...

Mắt thấy tổ yến sắp lạnh mất, cuối cùng Đông Thanh mở miệng: "Tiểu thư, tổ yến sắp lạnh rồi."

Ánh mắt Túc Yểu chợt lóe lên, lông mi dày khẽ run lên tựa như con bướm đập cánh, nàng quay đầu về phía Đông Thanh cười: "Bây giờ liền ăn."

Đang muốn bưng tổ yến lên, Túc Yểu lại nói với Đông Thanh, "Đông Thanh, hiện tại không có ai, sao ngươi lại kêu ta là tiểu thư?"

"...Niên Niên."

Niên Niên là nhũ danh của Túc Yểu, người biết điều này không ít, nhưng người được kêu Túc Yểu như vậy trừ bỏ Túc Thừa, cũng chỉ có Đông Thanh.

Túc Yểu cảm thấy mỹ mãn mà cười ra tiếng, tiếp tục uống tổ yến, độ ngọt vừa phải, hương vị cũng vừa vặn, nàng không tự chủ được mà híp híp mắt, đây là động tác theo thói quen khi nàng được ăn đồ ăn ngon.

Đông Thanh đứng ở một bên, nhìn đôi môi đỏ của nàng được nước canh làm cho trở nên sáng bóng đẹp đẽ, nhất thời xuất thần, không biết nghĩ tới cái gì, bên tai chậm rãi nổi lên màu hồng nhạt.

Tiểu thư của hắn, thật là cực kỳ đẹp mắt, đến thiên tiên cũng đều không đẹp bằng nàng.

Thanh âm mâm ngọc giao chạm, rèm châu được vén lên.

"Tiểu Thư," Thiển Lộ đi vào, nhìn thấy Đông Thanh lại hành lễ, "Đông Thanh thiếu gia."

Túc Yểu hơi rũ đầu, nhẹ nhàng đảo tổ yến trong chén, mềm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Biểu tiểu thư tới, đã sắp đến đường thính."

Trong phút chốc Túc Yêu hơi dừng lại, đầu ngón tay có chút mềm ra không cầm nổi cái muỗng, nàng cố gắng ổn định lại cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm chính mình, nhẹ nhàng đáp: "Đã biết, ăn xong ta sẽ qua đó."

Mà Đông Thanh khi nghe thấy ba chữ "Biểu tiểu thư", ánh mắt ôn nhu đang nhìn lén phần cổ trắng nõn trên cổ áo Túc Yểu liền di chuyển đến trên mặt đất, nháy mắt trở nên hung ác lạnh băng.

Trương Vận Tâm, vẫn là tới.

***

Tác giả: Tiểu thư x đại lão cái này cp danh ta là thật sự không biết nên gọi cái gì mới kêu cái này...