Chương 9

Tôi nhớ ra, năm đó đúng là có một hoạt động như vậy.

Chu Uẩn là người không chịu ngồi yên, cái gì cũng muốn thử.

Nói theo cách hiện tại, chính là một người dễ làm người khác chú ý.

Rất cố chấp với tất cả những điều lãng mạn mà các cặp đôi phải làm.

Tôi nhớ anh ấy còn từng chạy đến tường bày tỏ của trường, nói lời tâm tình buồn nôn ba ngày.

Điều đó khiến những ngày đó tôi xấu hổ đến mức không dám đến lớp.

Tôi mở phong bì ra.

Trên bưu thϊếp chỉ có một câu:

"Xin chào Lâm Tiểu Tiểu ba năm sau, xin hỏi em đã trở thành Lâm phu nhân chưa?"

Là Chu Uẩn viết.

Lúc đó chúng tôi đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Sau khi viết xong, anh ấy nhất quyết muốn đổi với tôi.

Nói ba năm sau cùng nhau xem đối phương viết cái gì.

Tôi lật tấm bưu thϊếp, mặt sau còn nửa câu.

"Nếu như vẫn chưa, chờ anh một chút, anh lại cố gắng hơn nữa."

Hóa ra chúng tôi đã từng thật sự yêu nhau như vậy.

Những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh trong khoảng thời gian này khiến tôi nhanh chóng quên mất chúng tôi đã từng muốn ở bên nhau đến nhường nào.

Tôi lấy điện thoại di động ra và xóa từng cái từng cái lịch sử trò chuyện mấy năm đại học.

Tôi vừa xóa tin nhắn vừa rơi nước mắt.

Một phần tình yêu tôi có trong quá khứ đã được ghi lại bằng văn bản.

Lịch sử trò chuyện càng lướt lên, anh ấy càng yêu tôi.

Nhưng bây giờ không còn yêu nữa.

Lời thề non hẹn biển ban đầu giờ đang được lật xem một cách chậm rãi.

Như từng mũi từng mũi dao đâm vào tim.

Đau đến nỗi không thể thở được.

Tôi ôm lấy trái tim đau đớn, một mạch trở về.

Lần này, tôi đứng ở cửa trường trung học.

Tôi và Chu Uẩn đã học cùng lớp từ nhỏ, thậm chí còn ngồi cùng bàn.

Trung học cơ sở và trung học phổ thông chúng tôi đều học ở trường Nhất Trung Giang Thành.

Tôi ngây người nhìn ngôi trường quen thuộc trước mặt.

Cũng chính tại đây, lần đầu tiên tôi phát hiện mình thích Chu Uẩn.

Sau đó đánh bậy đánh bạ hai người trao đổi tâm ý.

Chúng tôi vừa chuẩn bị cho kỳ thi vừa giấu những suy nghĩ của tuổi dậy thì trong lòng.

Nhưng niềm vui trong mắt căn bản không che giấu được.

Một câu tùy ý của đối phương cũng giống như đọc hiểu.

Sợ làm cho người mình thích tức giận.

"Lâm Niệm?"

Một giọng nói quen thuộc kéo suy nghĩ trở lại.

Tôi lau nước mắt.

Quay đầu phát hiện là chủ nhiệm lớp trung học, cô Hạ.

"Cô còn tưởng mình nhìn lầm."

Cô Hạ kéo tay tôi nhìn không ngừng: "Sao lại quay về rồi?"

Tô dịu dàng nói: "Em tình cờ đi ngang qua đây nên tiện đường ghé xem."

"Vậy à."