Chương 8: Không muốn lấy sắc thờ người

Ban ngày được công chúa cho gọi, giới thiệu gặp mặt vị quý phụ nhân. Lục Hằng không thích ánh mắt mà Kim Thành phu nhân nhìn về phía hắn, giống như đang dò xét món hàng được treo giá vậy.

Cặp mắt đan phượng kia toát ra sự tham lam, dính nhớp mà dán lên người hắn, công chúa ở bên cạnh lại lạnh nhạt cực kỳ, giống như liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm một cái, cũng sẽ làm bẩn đôi mắt đẹp.

Lục Hằng không ôm hy vọng đối với Tuyên Hoa, nàng không tới làm nhục hắn đã là tốt lắm rồi. Hắn cũng chưa bao giờ có ý định muốn ở lại lâu dài tại hậu viện của nàng.

Sau giờ cơm chiều, Lục Hằng đang ôn sách, bỗng nhiên lại nghe thấy người tới gọi đến, nói công chúa buổi tối cho mời, cần tắm gội thay quần áo qua đó làm bạn.

Mấy gã nam sủng cùng phòng hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ mà cũng ghen ghét.

Ngày thường công chúa còn chẳng buồn để ý tới Lục Hằng, sao hôm nay lại đột nhiên gọi hắn thị tẩm?

Đúng là vẻ bề ngoài đẹp chính là một lợi thế!

Mấy người không thể không thừa nhận, nhan sắc của Lục Hằng có thể nói là một trong số người xuất chúng nhất trong hậu viện, ngay cả vật dưới thân kia, cũng thô dài hơn nam tử bình thường.

“Ai da, chỉ một người trong phòng chúng ta thôi sao?” Một người đi lên đứng sóng đôi với Lục Hằng, “Được công chúa coi trọng, đừng quên giới thiệu với công chúa mấy người chúng ta đó.”

Một người cảm thán: “Ai mà chả muốn làm hạ thần dưới váy công chúa, Lục Hằng, giữa trưa công chúa cho gặp ngươi một lát, tối đến đã gọi ngươi thị tẩm rồi. Tiểu tử ngươi, đúng là có tài nha!”

“Ai nói không phải chứ!” Một người ghen ghét nói: “Cũng chỉ có công chúa là ăn được loại bên ngoài khô cằn bên trong lẳиɠ ɭơ này!”

Lục Hằng im lặng không nói lời nào. Nếu như có thể thay đổi, hắn thà nhường cơ hội này cho người khác.

Nhìn thái độ lạnh nhạt hờ hững kia của công chúa lúc ban ngày, hắn không cảm thấy một chuyến buổi tối này sẽ là chuyện tốt gì.

Căng da đầu tới đó, là Kiêm Gia dẫn đường, đi vào một gian phòng ngủ.

Cửa phòng khép hờ, Kiêm Gia dừng bước, làm tư thế mời, “Lục công tử, vào đi thôi.”

“Công chúa ở bên trong?” Lục Hằng dò hỏi. Theo lẽ thường, bình thường là từ tỳ nữ dẫn vào trong khuê phòng công chúa, lần này bắt hắn phải tự mình đi vào sao.

Kiêm Gia không tỏ ý kiến, “Công tử đi vào thì sẽ biết.”

Lục Hằng nghi ngờ mà đẩy cửa đi vào, mới vừa đi hai bước, Kiêm Gia từ bên ngoài đã khóa cửa lại.

Lục Hằng không kịp tự hỏi, chỉ thấy phía sau rèm đi ra một người, khoác lụa mỏng đỏ chói, thân thể tuyết trắng như ẩn như hiện, mắt đan phượng, môi no đủ, đúng là Kim Thành phu nhân.

Cặρ √υ" đầy đặn của nàng ta theo gót sen mà đung đưa qua lại, ở giữa là một khe rãnh thật sâu, câu hồn dụ hoặc.

“Phu nhân, quấy rầy!” Lục Hằng lui đến cạnh cửa, tầm mắt dừng ở nơi khác.

Kim Thành phu nhân chậm rãi tới gần, cong môi cười quyến rũ: “Hằng lang!”

Nàng ta kéo lấy ống tay áo Lục Hằng, thân mình đầy đặn dán lên trên người hắn, “Đêm nay là ta đặc biệt chờ chàng, nhớ mong chàng đã lâu, cuối cùng cũng có thể được như ước nguyện!”

Lục Hằng lập tức đẩy nàng ta ra, “Phu nhân, tự trọng!” Mặt mày lạnh như băng sương.

“Sao thế, chàng còn muốn thủ thân như ngọc vì công chúa kia của chàng à?” Kim Thành phu nhân nhẹ nhướng mày, đúng sự thật mà nói: “Một cây ngọc thế của ta đã đổi được chàng, đêm nay chàng chính là người của ta!”

Trên mặt Lục Hằng hiện lên vẻ khó xử, cô đơn và khuất nhục.

Hắn sớm biết Tuyên Hoa chỉ dùng hắn để mua vui, lại không ngờ rằng nàng lại dễ dàng tặng hắn cho người khác như vậy!

Kim Thành phu nhân thấy vẻ mất mát của Lục Hằng, thừa thắng xông lên mà dụ dỗ: “Đứa trẻ ngoan, nghe nói chàng một lòng muốn đọc sách để thi cử, nếu chàng hầu hạ ta cho tốt, ta sẽ chuộc chàng từ chỗ Tuyên Hoa ra, cho chàng tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, ta cũng sẽ mời danh sư về dạy cho chàng.”

Nói rồi kéo tay Lục Hằng, sờ lên trên ngực của mình.

Lục Hằng giống như bị bò cạp đốt, tay lập tức vòng ra sau người, lời lẽ nghiêm khắc mà từ chối: “Lục Hằng không muốn ủy thân cho bất kỳ nữ tử nào, mong phu nhân buông tha!”

“Không phải vấn đề là buông tha hay không.” Kim Thành phu nhân không bực, liếc qua lư hương trên án bên cạnh một cái, bên trong đốt một đoạn hợp hoan hương liệu khói bay lượn lờ, cả phòng thơm một mùi ngọt ngấy.

Nàng ta cười nói: “Chỉ sợ đợi lát nữa chàng sẽ không chịu được nữa, xin ta thượng chàng… Thỏa mãn chàng.”

Lục Hằng có chút tuyệt vọng. Hắn không biết nữ tử lại sẽ có mấy chiêu trò như vậy.

Mới đầu ngửi thấy mùi hương nồng nặc, chỉ nghĩ là trong phòng huân hương, lại không ngờ nó có tác dụng thôi tình.

Thân thể hắn đúng là nóng lên, khát nước khó nhịn, một dòng máu nóng sôi trào dũng mãnh đi xuống bụng dưới, dươиɠ ѵậŧ giống như có xu thế thức tỉnh.

Cố nén không để cho nó cương cứng, nhưng cây kia vẫn ngẩng đầu lên.

Kim Thành phu nhân nhìn chằm chằm chỗ phồng lên dưới háng Lục Hằng, vui sướиɠ vô cùng, “Hằng lang, chàng vẫn là lần đầu tiên phải không, đêm nay phu nhân sẽ dạy cho chàng một chút như thế nào làm nam nhân, đảm bảo chàng sẽ sướиɠ đến thăng thiên, muốn ngừng mà không được!”

Lục Hằng cấu mạnh vào lòng bàn tay, cố ép cho bản thân tỉnh táo.

Nhưng thân thể hắn càng ngày càng yếu ớt vô lực, dựa cửa ngã xuống, Kim Thành phu nhân tiến lên đè hắn lại, bắt đầu xé rách quần áo hắn.

Dưới thân sưng đau khó nhịn, trong lòng mê man cực kỳ, có một thoáng, Lục Hằng tự sa ngã mà nghĩ, hay là thôi bỏ đi. Thuận theo hay không, trinh tiết còn hay mất, vốn dĩ cũng chẳng có ai để ý.

Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tuyên Hoa, hắn lại không phục, không cam lòng.

Tóc đen của Kim Thành phu nhân xõa ra phủ kín người, cây trâm bạc cài trên đầu lỏng lẻo sắp rơi xuống, Lục Hằng duỗi tay nhổ xuống, dồn lực đẩy Kim Thành ra, kéo tay áo đột ngột đâm một cái ở trên cánh tay.

Đầu trâm sắc nhọn đâm thủng da thịt, máu tươi ào ạt chảy ra, dọc theo cánh tay chảy xuống đầu ngón tay rồi “tí tách” rơi xuống.

Tay Lục Hằng cầm trâm bạc, cố gắng bình thản: “Lục Hằng không muốn lấy sắc thờ người, mong phu nhân buông tha. Nếu phu nhân không chịu, vậy thì Lục Hằng đành phải huỷ hoại gương mặt này!”

Sau đó hắn liền kề trâm nhọn ở ngay bên má.