Chương 1: Không làm cô ấy khóc, tôi thua

Nam Thành.

Biệt thự Nam Sơn.

Nằm ở phía Tây Nam Nam Thành, nơi sinh sống của những người quyền lực và giàu có nhất Nam Thành.

Nổi tiếng là khu nhà giàu.

Trên con đường quanh co lên dốc như một con rồng đang cúi mình, một chiếc xe thương vụ màu đen đang từ từ lại gần.

Trên sân bóng rổ gần lối vào khu biệt thự, một cái đầu đen sì ngẩng lên, nhìn về phía xa, vội vàng gọi người bên cạnh: "Anh An, mau nhìn kìa, hình như là xe nhà anh. Hôm nay chú Chu không đi làm sao?"

Bên cạnh, thiếu niên đổ mồ hôi đầm đìa ngẩng đầu nhìn, nhận ra biển số xe quen thuộc, đôi mày thanh tú không khỏi cau lại.

Hai ngày trước, lão Chu nói với anh, ông sẽ đón cháu gái của một người bạn cũ của ông nội về nhà. Ông còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần: "Sau khi em gái đến, con không được bắt nạt em ấy, nếu không ba sẽ xử lý con."

Nghĩ đến việc nhà mình sẽ có thêm một đứa em gái, giống như em gái mít ướt của Nguyên Nhật Thiên, anh cảm thấy vô cùng bực bội.

"Không chơi nữa!" Chu Yếu An đen mặt, tính tình xấu xa ném quả bóng trong tay, đi đến bên cạnh sân bóng, mở một lon Coca cola trong thùng ướp lạnh, ngửa đầu uống cạn. Chỉ khi đó, anh mới cảm thấy tốt hơn.

Hừ!

Không thể không bắt nạt.

Nhóc con nhà ai tự dưng xuất hiện trong nhà anh, không làm cô khóc, anh thua!

Sau khi đá chiếc lon rỗng trong tay vào thùng rác, Chu Yếu An quay người nói: "Về nhà đây!"

Lối vào biệt thự nhà họ Chu.

Cánh cửa chiếc xe màu đen mở ra, một bóng người nhỏ bé bước ra khỏi ghế sau.

Cô gái mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, trên đầu có hai búi tóc nhỏ xinh, trông rất hồng hào và đáng yêu.

Trên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc có một đôi mắt đen lay láy, tràn đầy sức sống.

Môi hồng, răng trắng, xinh đẹp như búp bê sứ.

Nặc Bảo ngẩng đầu lên, tò mò nhìn ngôi nhà lớn giống như lâu đài trước mặt.

Ba Chu đã nói với cô, từ nay đây sẽ là ngôi nhà mới của cô.

Đôi mắt to ngấn nước chớp chớp, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô bé tràn ngập tò mò.

Cánh cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người lao như gió về phía cô.

Ninh Thiên Chân đã đợi ở trong nhà rất lâu, nghe thấy tiếng xe bên ngoài, bà vội vàng chạy ra ngoài, nhìn cô bé trước cửa, hai mắt chợt sáng lên.

Nặc Bảo không khỏi mở to mắt ra. Còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một thân thể mềm mềm thơm thơm ôm lấy.

Theo sau đó, trên đầu cô vang lên một giọng nói trong trẻo, ấm áp lạ thường: "Ôi chao, cuối cùng bé con cũng đến nhà của chúng ta rồi. Em đã nói muốn đi theo, anh cứ nhất quyết không cho, em suýt phải đợi đến khi hoa tàn rồi. Nhìn bé con của chúng ta này, y như bông hoa vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo mịn màng, ôi, thật muốn cắn một miếng..."

Ừm ~~~

Nặc Bảo có chút ngây dại.

Trước khi cô kịp phản ứng, một nụ hôn rơi xuống má cô, còn kèm theo âm thanh "mua——".

Nặc Bảo chớp mắt, rồi lại chớp mắt, lúc này cô mới nhìn rõ người phụ nữ đang ôm mình.

Chà, là một dì xinh đẹp!

Chỉ là......

Có vẻ hơi kỳ quái! ! !