Chương 15: Sắc mặt trắng bệch như thế này mà lại không có chuyện gì sao?

Vẻ mặt lạnh lùng càng trở nên âm trầm vô cùng.

"Cô ấy bị sao vậy!"

"Thưa cậu chủ, chúng tôi không biết, cô ấy vừa bước đi đã ngất luôn rồi." Người giúp việc mang vẻ vô tội.

Lúc này, Hạ Sơn ở trên thuyền nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy người đã ngất đi trong vòng tay của Quý Mộ Thâm, anh ta cũng sửng sốt rồi vội vàng nói.

"Cậu chủ, tôi sẽ bảo người đến đón bác sĩ ngay."

Lời nói của anh ta vừa vang lên thì Quý Mộ Thâm đã từ chối.

"Không cần." Anh cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt tái nhợt trong vòng tay mình, sắc mặt đông cứng lại, bờ môi mím chặt.

"Trở về đất liền!"

Sau khi nói xong, anh không đợi Hạ Sơn nói thêm gì mà đã bế người trên tay xoay người đi về phía thuyền.

Hạ Sơn sững người tại chỗ, anh ta kinh ngạc nhìn bóng dáng vội vã rời đi của người đàn ông kia.



Một lúc lâu sau, con thuyền đã quay về đất liền, Quý Mộ Thâm bế cô lên xe chuẩn bị đến bệnh viện gần nhất.

Dọc đường đi, người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm cô gái đang say ngủ trong vòng tay mình.

Lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng.

Cuối cùng xe dừng trước một bệnh viện tư nhân gần nhất.

"Cậu chủ, tới rồi." Giọng của Hạ Sơn truyền tới từ phía trước.

Ngay sau đó cửa xe được vệ sĩ mở ra.

Quý Mộ Thâm mím môi, anh bế cô tựa vào ngực rồi xuống xe sải bước đi về phía bệnh viện.



Một lúc sau, trong phòng tư vấn.

Bác sĩ đang khám bệnh cho Vãn Y, chẩn đoán ban đầu không phát hiện ra cô có gì bất thường nhưng cũng không đoán được tại sao cô lại ngất xỉu.

Thấy bác sĩ nhìn cô kiểm tra đã một lúc lâu, người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô đột nhiên hỏi.

"Như thế nào rồi?"

"Chắc cô Quý không sao đâu, có lẽ cô ấy ngất xỉu vì quá mệt." Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi nói.

Không có việc gì?

Nghe vậy, Quý Mộ Thâm cau mày tỏ vẻ không vừa lòng.

"Sắc mặt trắng bệch như thế này mà là không có chuyện gì sao?"

Không có việc gì sao cô lại ngất xỉu? Khuôn mặt lại khó chịu như vậy?

"Ừm..." Giọng nói người đàn ông vừa rơi xuống thì bác sĩ cũng sửng sờ nhìn cô gái trẻ nằm yên lặng trên giường bệnh.

Da của cô rất trắng, trắng tự nhiên đến mức trong suốt và mịn màng, nước da của cô tuy có vẻ kém sắc nhưng vẫn có chút hồng hào nhìn không giống một người bị bệnh nặng.

Khi bác sĩ đang lúng túng thì Hạ Sơn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nhắc nhở.

"Bác sĩ, xin hãy kiểm tra cẩn thận một lần nữa."

"Vậy thì tôi chỉ có thể kiểm tra lại một lần nữa." Bác sĩ gật đầu, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.

Lúc này cô gái trên giường bệnh mới động đậy mi mắt.

"Khụ...khụ…" Cô yếu ớt ho khan.

Vãn Y từ từ vở mắt, chợt nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông kia, đôi mắt anh lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng cô có chút áy náy, thật ra lúc nãy khi ở trên đảo cô không hề ngất, chỉ là chân cô mất sức lực nên ngã xuống thôi, nhưng không ngờ Quý Mộ Thâm sẽ quay lại, sợ anh nghĩ cô giả vờ nên cô đành nhắm mắt lại.

Cô không ngờ rằng khi mình giả bộ bất tỉnh, Quý Mộ Thâm vì lo lắng cho cô mà lập tức đưa cô về lại đất liền.

"Không thoải mái sao?" Quý Mộ Thâm nhìn cô, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ căng thẳng hiếm thấy.

Vãn Y nhìn dáng vẻ quan tâm lo lắng của anh, trái tim khẽ thắt lại rồi sau đó nhẹ nhàng chớp mắt.

Cô đưa tay ra theo bản năng, xoa xoa vào huyệt thái dương của mình, giọng yếu ớt vang lên.

"A Thâm, em không sao..."

Âm thanh tính toán của bàn tính ở trong lòng cô vang lên.

Cô nghĩ nếu cô ốm thế này thì anh ấy sẽ không nhẫn tâm đuổi cô trở lại đảo đâu.

Quả nhiên, khi nghe thấy giọng nói của cô, lông mày của anh lại nhíu chặt, vẻ lo lắng trên gương mặt anh càng ngày càng đậm.

"Cô Quý, cô có cảm thấy khó chịu trong người không?" Thấy cô đã tỉnh, bác sĩ vội vàng hỏi.

"Chỉ là cơ thể hơi mệt nên có chút đau đầu." Triệu Vãn Y suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng đáp.

"Ngoài ra còn có khó chịu ở đâu nữa không?" Bác sĩ hỏi.