Chương 19: Nhìn chằm chằm vẻ ngoan ngoãn nhu thuận của cô cả đêm

Ở đầu dây bên kia, Quý Mộ Thâm đang ngồi trong phòng làm việc, anh cau mày nghiêm nghị cầm điện thoại.

Trong đầu anh không khỏi hiện lên dáng vẻ của cô gái với sắc mặt tái nhợt đêm qua.

Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng anh bỗng trở nên rối loạn.

Trước đây cô luôn không nghe lời và đối đầu với anh ở khắp mọi nơi, lần nào cô cũng chọc giận anh đến mức không thể chấp nhận được!

Nhưng lúc này... anh nắm chặt điện thoại trong tay, trong đầu chỉ toàn là giọng nói yếu ớt ngoan ngoãn của cô cùng khoảnh khắc ngủ cạnh cô đêm qua.

Đêm qua anh đã thức trắng cả đêm dài.

Lần đầu tiên anh ngủ với cô, anh không thể khống chế nổi mà nhìn chằm chằm vẻ ngoan ngoãn nhu thuận của cô cả đêm.

Thậm chí không biết trời đã sáng từ lúc nào!

Ngay khi anh đang cầm điện thoại, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp đến lạ thì giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ lại vang lên trong điện thoại.

"Vậy thì anh làm việc đi, em lên lầu nghỉ ngơi đây."

Giọng cô trầm xuống, anh mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn buột miệng nói.

"Tôi sẽ để Hạ Sơn đưa em đi."

Anh vừa nói xong thì cô đã không kìm được mà cất lên giọng nói vui vẻ, anh ngay lập tức lạnh lùng sẵng giọng nhắc nhở cô.

"Em nên biết rõ ràng hậu quả của việc chạy trốn, tôi không cần nhắc nhở lại cho em đâu phải không."

Nếu cô dám nói dối anh, lại dám bỏ chạy thì anh nhất định sẽ khiến nhà họ Triệu phải trả giá.

"A Thâm, đừng lo lắng, em nhất định sẽ không chạy trốn đâu mà." Giọng nói nhẹ nhàng của cô từ trong điện thoại truyền ra.

Quý Mộ Thâm mím môi mỏng không nói thêm lời nào, anh cúp điện thoại rồi sau đó chậm rãi nhíu mày, lập tức cầm điện thoại bấm số Hạ Sơn.



Vãn Y đợi một lúc ở Số 1 Nam Nguyệt Loan, Hạ Sơn tự mình đến đón cô rồi chở cô đến trường.

Buổi sáng, sau tiết học đầu tiên, Vãn Y mới biết rằng tiết học thứ hai đã tạm thời bị hủy bỏ do sức khỏe của giáo viên.

Vãn Y chuẩn bị về sớm thì Lâm Mạn liền vui vẻ nắm tay cô kéo cô lại rồi nói.

"Hôm nay chỉ có một tiết thôi. Tuyệt vời thật đấy. Vãn Y, chúng ra phố gần trường đi. Có nhiều cửa hàng bán quần áo đẹp lắm."

"Chân tớ hơi đau. Tiểu Mạn, xin lỗi cậu, tớ không đi với cậu được rồi. "Vãn Y suy nghĩ một chút, sau đó bất lực nói.

Chắc chắn lúc này Hạ Sơn đang canh gác ở cổng trường, nếu cô mà đi nơi khác thì 80% bọn họ sẽ gặp rắc rối.

Cô mới bị bắt lại sau khi đào hôn nên không thể chọc tức Quý Mộ Thâm thêm nữa.

Khi nghe tin cô bị thương, Lâm Mạn liền cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của cô.

"Chân của cậu bị như vậy không phải là do ông chồng biếи ŧɦái của cậu làm đấy chứ!" Gương mặt Lâm Mạn lộ rõ vẻ tức giận khi nói về ông chồng biếи ŧɦái luôn kiểm soát Vãn Y.

"Không, là tự tớ làm đấy.” Vãn Y mỉm cười. Thuật ngữ "ông chồng biếи ŧɦái" này dùng để mô tả Quý Mộ Thâm hóa ra lại khá thích hợp.

"Vậy sao... vậy được rồi, nếu cậu không đi cùng tớ thì tớ chỉ có thể đồng ý hẹn hò với người khác thôi." Lâm Mẫn thở dài tiếc nuối nói.

"Hẹn hò? "Vãn Y sửng sốt, kinh ngạc hỏi cô.

"Ừ, gần đây tớ gặp được một chàng trai rất tốt. Anh ấy đã theo đuổi tớ một tháng rồi, đối xử với tớ cũng rất tốt nhưng tớ vẫn ngại chưa đồng ý đi hẹn hò với anh ấy." Lâm Mạn xấu hổ cười.

Nghe Lâm Mạn nói như vậy, vẻ mặt Vãn Y lập tức trở nên phức tạp.