Chương 27: Quý Mộ Thâm, mắt nhìn của anh tốt thật đấy

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt người đàn ông có chút hài lòng, ngay sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc vòng tay trên cổ tay trắng nõn nà của cô, sắc mặt thâm trầm phức tạp.

Khuôn mặt có chút lạnh lùng và u ám.

Như vậy… cô mãi mãi sẽ thuộc về anh!

Đeo chiếc vòng tay này lên, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng tay anh.

Triệu Vãn Y im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút buồn.

Giống như cho dù cô có làm gì hay nói gì với anh đều không đáng tin bằng chiếc vòng tay này.

Tuy rằng nói bị theo dõi vị trí như vậy có chút không quen nhưng so với bị dáng vẻ điên cuồng biếи ŧɦái của anh hành hạ thì việc bây giờ anh có thể bình tĩnh đối xử với cô như thế này đã là rất tốt rồi.

So với kiếp trước, Quý Mộ Thâm của hiện tại hiền lành và bình ổn hơn nhiều.

Nghĩ vậy, Triệu Vãn Y không khỏi vui mừng thở dài một hơi.

Tiếng thở dài này của cô lại khiến người đàn ông nheo mắt lại.

“Sao hả, rất thất vọng à?” Một tiếng cười lạnh vang lên.

Trong lòng Triệu Vãn Y căng thẳng, nhìn người đàn ông đang lạnh lùng cười với cô, khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả lúc tức giận.

Cô bị hoảng sợ, vội vàng cười một cái, sau đó chột dạ giải thích.

“Sao có thể như vậy chứ…”

“Em rất thích.”

Cuối cùng còn không quên nịnh nọt thêm vài câu.

“Vòng tay rất đẹp, Mộ Thâm, mắt nhìn của anh tốt thật đấy.” Cô dịu dàng nhìn anh, nói với chất giọng mà chính cô còn cảm thấy buồn nôn.

Thấy nụ cười dịu dàng của cô, người đàn ông nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng không thể nhìn ra là đang vui hay buồn.

Nhưng ít nhất Triệu Vãn Y có thể cảm giác được, lúc này anh không tức giận.

Nghĩ vậy, trong lòng cô mới có thể âm thầm thở phào một hơi.

Vốn tưởng rằng lần này qua mắt được Hạ Sơn lén chuồn ra ngoài sẽ chọc giận anh, có điều vẫn tốt, xem ra chỉ cần cô không rời khỏi anh, anh sẽ không hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành một kẻ điên cuồng như kiếp trước!

Nghĩ như vậy, trong lòng cô thấy an tâm hơn nhiều.

“Lái xe đi.” Một lát sau, ánh mắt người đàn ông mới di chuyển, hướng về phía tài xế nhàn nhạt nói.

...

Khi trở lại số 1 Nam Nguyệt Loan thì đã là buổi chiều.

Sau khi xuống xe, Triệu Vãn Y ngoãn ngoãn đi theo sau Quý Mộ Thâm tiến vào cửa.

“Cậu chủ, mọi thứ đã chuẩn bị tốt cho cậu rồi.” Dì Hứa đi tới, nhẹ nhàng nói.

“Năm nay cậu muốn đưa cô chủ đi cùng sao?”

Dì Hứa nói xong, Quý Mộ Thâm cũng không trả lời, anh dừng chân lại, liếc mắt nhìn thoáng qua cô gái bị theo bên cạnh anh.

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt trang điểm đậm của cô, sau đó đột nhiên nói với giọng ra lệnh.

“Rửa mặt sạch đi, sau đó cùng tôi tới một nơi.”

Nghe vậy, Triệu Vãn Y sửng sốt, lúc cô đang định hỏi anh muốn đưa cô đi đâu thì đột nhiên giọng nói có vẻ không vui của anh lại vang lên.

“Dáng vẻ bây giờ của em trông quá xấu.” Vẻ mặt lạnh lùng, không che dấu sự ghét bỏ chút nào.

Triệu Vãn Y bất đắc dĩ liếc nhìn anh một cái, sau đó đành phải gật đầu.

“Em biết rồi.”

Nói rồi, cô bám lấy lan can cầu thang, chậm rãi đi lên lầu.

...

Triệu Vãn Y trở lại phòng ngủ, tẩy trang rồi rửa mặt sạch sẽ, sau đó lập tức đi xuống lầu.

Quý Mộ Thâm đang đứng ở dưới lầu chờ cô, Hạ Sơn cầm trên tay một bó hoa bách hợp, có vẻ như định đi thăm người nào đó.

Khi cô còn đang tò mò không biết Quý Mộ Thâm muốn đưa cô đi đâu, bỗng nhiên một người giúp việc đi tới, bước chân dừng lại bên cạnh Quý Mộ Thâm, nhẹ giọng nói.

“Cậu chủ, nhà họ Triệu vừa gọi điện thoại tới.”