Chương 29: Tràn đầy khát vọng sống

“Anh tôi anh ấy…” Triệu Vãn Y định hỏi tình hình của anh cả nhưng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn chằm chằm vào người cô.

Cô hơi ngây người ra, không nói nữa, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn cánh tay Cố Cửu đang đỡ lấy cô.

Ánh mắt kia, không chỉ khiến người ta rét run… mà trong lòng còn đầy sợ hãi.

Không ổn rồi, người đàn ông này sẽ không tức giận đấy chứ...

Triệu Vãn Y cảm thấy có chút phiền lòng, lúc này mới ý thức được điều gì đó, vội vàng đẩy tay Cố Cửu đang đỡ mình ra.

Động tác từ đầu đến cuối vô cùng liền mạch, dứt khoát vô cùng…

Cố Cửu bỗng nhiên bị đẩy không kịp phòng bị, vội lui về phía sau hai bước, sau đó vẻ mặt có chút chút kinh ngạc, lại có chút bi thương nhìn Triệu Vãn Y.

...

Thấy cánh tay đỡ lấy cánh tay trắng nõn của cô cuối cùng cũng bị đẩy ra, sự lạnh lẽo trong ánh mắt người đàn ông mới giảm đi một chút.

Anh không thích người đàn ông khác chạm vào cô, cho dù chỉ là một chút, anh cũng không thể kiềm chế được mà tức giận...

Khi anh còn đang nhíu mày, sắc mặt khó coi, người phụ nữ bên cạnh thấy vẻ mặt anh như vậy, đột nhiên nhích lại gần, giơ tay bám lấy cánh tay anh.

Cánh tay đột nhiên bị vịn vào, vẻ mặt lạnh lùng của Quý Mộ Thâm nhìn về phía cô, bắt gặp nụ cười dịu dàng của cô đang nhìn anh, sau đó lại cất giọng mềm mại nói.

“Mộ Thâm, anh đỡ em lên xe đi.”

Triệu Vãn Y cực lực lấy lòng, sợ chuyện vừa rồi lại khiến anh tức giận.

Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng có chút chán ghét.

“Khó chiều!” Anh hừ lạnh một tiếng.

Nói rồi, anh tùy ý đỡ lấy cánh tay cô, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống cầu thang, đi tới trước cửa xe.

Cố Cửu vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh này, vội vàng chạy tới mở cửa xe.

Triệu Vãn Y ngồi vào trong xe, nhìn Quý Mộ Thâm bên ngoài cửa xe, đột nhiên nhớ tới gì đó, chăm chú nhìn anh hai giây, sau đó nhỏ giọng đề nghị.

“Anh có muốn về cùng em không, đúng lúc có thể cùng nhau thăm anh cả.”

Dựa theo tập tục, lần đầu tiên cô về nhà mẹ đẻ, anh là con rể mới nên cùng cô về mới phải.

Quan hệ của anh và các anh cô vẫn luôn không tốt, lần này dẫn anh cùng trở về, nói không chừng có thể giảm bớt căng thẳng.

Cô nói xong lại chăm chú nhìn Quý Mộ Thâm, ánh mắt anh nhìn cô có chút rối rắm.

“Hôm nay tôi còn có việc.” Anh máy môi nói.

Nghe vậy, Triệu Vãn Y gật đầu.

“Vậy được rồi.”

Cố Cửu đóng cửa xe lại, sau đó quay đầu nhìn Quý Mộ Thâm, lễ phép nói.

“Anh Quý, chúng tôi đi trước.”

Ánh mắt người đàn ông càng trở nên lạnh lẽo, nhìn Cố Cửu trước mặt.

“Tôi sẽ trông chừng mấy người, bảo Triệu Mộc Trạch đừng có giở trò!”

Nhà họ Triệu và nhà họ Quý muốn hợp tác để đối phó anh, anh đều không để bụng, thế nhưng… nếu như nhà họ Triệu còn muốn đưa cô đi, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhà họ Triệu!

Giọng nói người đàn ông có chút đáng sợ khiến cho Cố Cửu sửng sốt.

“Tôi sẽ chuyển lời tới Triệu tổng.”

Nói rồi, anh ta xoay người bước vào xe.

Xe quay đầu, hướng về phía bên ngoài.

Người đàn ông đứng ở trước cửa biệt thự, vẻ mặt vô cảm nhìn chiếc xe rời đi, sau đó mới lạnh lùng phân phó.

“Phái người đi theo.”

Hạ Sơn gật đầu, ánh mắt ra lệnh cho mấy người bảo vệ, họ lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới một chiếc xe bên ngoài sau đó đi theo chiếc xe phía trước.