Chương 49: Bất ngờ hợp tác với cô ấy

...

Trong căn phòng của cô im lặng vô cùng.

Người đàn ông kia dựa vào giường rồi đóng quyển truyện tranh trên tay nhìn xuống thời gian trên đồng hồ, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị trở nên ảm đạm một chút.

Anh không thích chờ đợi.

Hai mươi chín phút đã trôi qua!

Cô gái kia vẫn chưa quay lại!

Anh vừa cau mày trầm mắt nhìn đồng hồ, sắc mặt càng ngày càng xấu thì cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân.

Cửa phòng bị đẩy ra, Vãn Y mang theo khuôn mặt đỏ bừng vì chạy đã xuất hiện ở cửa phòng.

Khi nhìn thấy ánh mắt u ám của người đàn ông, trái tim Vãn Y khẽ thắt lại, trong tiềm thức cô thở phào nhẹ nhõm.

“May quá.”

May mắn thay cô đã không đến muộn.

Thấy cô xuất hiện, người đàn ông rút lại ánh mắt nghiêm nghị, bỏ bàn tay đang đeo đồng hồ xuống.

Vãn Y chậm rãi đi đến bên giường nhìn cuốn truyện tranh đã đóng lại bên cạnh anh.

“Anh đã đọc quyển truyện tranh này chưa? Câu chuyện có thú vị không?” Cô mỉm cười hỏi anh

Truyện tranh này mang phong cách hài hước, chứa đầy những câu chuyện cười nho nhỏ, đủ thứ chuyện xấu hổ mà nhân vật chính ngu ngốc trải qua.

Cô ấy từng rất thích đọc những cuốn sách như vậy, sau khi đọc xong thì tâm trạng của cô sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nghe câu hỏi của cô, biểu cảm trên mặt Quý Mộ Thâm hơi thay đổi, có thêm chút bối rối mất tự nhiên.

Anh mím môi không hề nói gì mà để cuốn sách trên tủ đầu giường.

Anh không định thừa nhận sự thật rằng anh đã lật xem qua vì thấy buồn chán trong lúc chờ cô.

Thấy anh không nói, Vãn Y cũng không nói gì mà chỉ lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của anh rồi sau đó tự nhiên đưa lòng bàn tay lên.

Lòng bàn tay ấm áp và mềm mại phủ lên trán anh.

Ánh mắt của người đàn ông ngồi ở bên giường hơi sửng sốt, ánh mắt anh rơi vào trên khuôn mặt dịu dàng nghiêm túc của cô rồi dừng lại.

Anh nhìn khuôn mặt ấm áp của cô, trong lòng đột nhiên có một cảm giác ấm áp lạ thường, anh cứ nhìn cô thất thần như vậy.

Một lúc sau, Vãn Y bỏ tay xuống, vẻ mặt lo lắng nhỏ giọng than thở.

“Xem ra vẫn còn hơi nóng.” Cô lại nhướng mắt nhìn gương mặt anh có chút trắng bệch vì mất máu của anh, quan tâm hỏi.

“Đầu anh còn choáng váng không? Vết thương còn hơi hơi đau không?”

Giọng nói của cô vang lên, ánh mắt của người đàn ông ngưng lại, theo bản năng anh muốn nói là không đau nhưng khi ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, giọng nói đột nhiên dừng lại.

Sau một lúc im lặng, anh đột nhiên mấp máy môi, khàn giọng nói.

“Có một chút.”

Vừa nghe anh nói vẫn còn hơi khó chịu, sắc mặt Vãn Y liền thay đổi, như nhớ ra điều gì đó cô đột nhiên xoay người đi vào phòng tắm tìm một chiếc khăn tắm rồi nhúng nước lạnh, vắt nước xong rồi lại đi ra.

Việc đầu tiên khi đến giường là giúp anh nằm xuống, Quý Mộ Thâm bình thường luôn khó tính lại bất ngờ trở nên nghe lời và hợp tác với cô.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao lại nghe theo cô gái xấu xa đã nhiều lần lừa dối anh.

Chỉ là nhìn cô dịu dàng và quan tâm anh như vậy, anh lại vô thức làm theo ý cô.

Thấy anh nằm xuống, Vãn Y cẩn thận gấp khăn tắm lại và đắp lên trán anh, lúc này mới cô nhẹ nhàng an tâm mà đứng dậy xuống giường.

Nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi, ánh mắt của người đàn ông lại căng thẳng, đột nhiên anh dùng đôi tay to lớn nắm chặt cổ tay cô, vẻ mặt nghiêm nghị cũng trở nên nghiêm túc.