Chương 1

"Tô Trà, tiểu pháo hôi này cùng tên với cậu, nhanh chóng ghi nhớ cốt truyện, có lẽ trong chốc lát cậu sẽ có thể xuyên không."

Tô Trà nghe được bạn mình trêu chọc, liền duỗi người ra, lộ ra eo thon trắng nõn rất chói mắt: "Chắc chắn cậu đã đọc quá nhiều tiểu thuyết quá nhiều rồi."

"Cuốn tiểu thuyết này thật sự rất thú vị, nhưng nhân vật phản diện có chút quá mạnh, tôi cảm thấy nam chính sẽ không có cơ hội chiến thắng hắn."

Tô Trà gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy. Phó Viễn này mạnh mẽ hơn cả con ruột của tác giả, tôi cảm thấy tác giả nhất định là muốn cho hắn làm nam chính.”

"Vậy thì tốt. Phó Viễn tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng lại đẹp trai như vậy! Chỉ cần có thể gặp hắn, sau đó kết hôn với hắn rồi trở thành người giàu nhất trong sách."

Đôi môi đỏ mọng của Tô Trà cong lên: “Cậu nghĩ là tôi có nên kết hôn với hắn không? Tôi chỉ sợ là không sống nổi đến chương thứ ba trong tay hắn... sợ quá..."

Tô Trà đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Bạn của cậu bị cậu làm cho giật mình: "Cậu bị sao vậy? Đừng trêu tôi!"

Tô Trà có cảm giác ngày tận thế đang đến gần, cố gắng chạm vào điện thoại.

"Đừng cử động! Cậu cần gọi 120 phải không? Tôi sẽ gọi 120 cho cậu!" Người bạn đang ngồi bên cạnh cậu cũng run rẩy khi nhìn thấy cậu như vậy.

Tô Trà đổ mồ hôi đầm đìa, nín thở cuối cùng gỡ bỏ trình duyệt.

Cậu sợ rằng nếu cậu thực sự rời đi, cảnh sát sẽ xác định tình hình của cậu thông qua trang trình duyệt này mất.

Cậu không sợ mình bị tan xương nát thịt, cậu chỉ muốn mọi thứ cậu lưu về mình trước khi biến mất là trong sạch mà thôi!

Sau khi hoàn thành chuỗi thao tác này, Tô Trà hoàn toàn mất đi ý thức.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu thấy đang ở trong một căn phòng riêng tráng lệ. Cậu ngồi trên ghế sô pha bọc da, dùng đầu ngón tay hơi lạnh xoa xoa cái trán đau nhức.

Những khuôn mặt xa lạ đang lạnh lùng nhìn cậu, điều này khiến Tô Trà vốn đã bối rối lại càng đau đầu hơn.

Nơi này là đâu và họ là ai?

"Tô Trà, hôm nay là sinh nhật của ông, nếu cậu còn giả vờ bất tỉnh, tôi sẽ kêu bác sĩ mở hộp sọ của cậu ra, để xem rốt cuộc chỗ nào trên người cậu có vấn đề!"

Một người đàn ông trung niên nhìn khoảng năm mươi tuổi nghiêm nghị dạy bảo Tô Trà.

Câu thoại quen thuộc này khiến Tô Trà run rẩy. Đây không phải là câu thoại trong cuốn tiểu thuyết đẫm máu đó sao?

Cậu rất muốn tự tát mình một cái nhưng lại sợ đau.

Suy nghĩ một lúc, cậu không để ý đến người đàn ông trung niên nghiêm nghị trước mặt mà đi theo biển chỉ dẫn vào phòng tắm xả nước lạnh vào mặt nhiều lần.

Nhiệt độ nước lạnh dần dần đánh thức bộ não hỗn loạn của cậu, vô số ký ức không thuộc về cậu liên tục tràn vào đầu cậu.

Tô Trà là bia đỡ đạn không có cảm giác tồn tại trong cuốn sách này. Sự xuất hiện của cậu chính là để cho độc giả thấy thủ đoạn ác độc của Phó Viễn.

Trong nguyên tác, tối nay là tiệc sinh nhật của Tô tiên sinh, cũng là ngày đầu tiên Phó Viễn giả vờ phá sản.

Bởi vì nguyên tác vẫn còn đang tiếp diễn, Tô Trà không biết vì sao Phó Viễn lại giả vờ phá sản, nhưng cậu biết rằng "nguyên chủ", một tiểu pháo hôi đã làm nhục Phó Viễn ở trước mặt mọi người.

Rồi sau đó đến chương thứ hai liền hẹo.

Nghĩ đến tình cảnh bi thảm khi "nguyên chủ" khi bị offline, Tô Trà gần như không thể đứng yên.

Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ đem cuốn tiểu thuyết này đẩy ra cho bạn bè, để cậu không bị miệng quạ nguyền rủa, du hành xuyên thời gian!

Phải làm gì tiếp theo!

Tô Trà tìm một cái bồn cầu, ngồi trên đó suy ngẫm về cuộc đời.

Sau khi cậu ngồi đến mức hai chân tê dại, Tô Trà thở dài, quyết định đứng dậy tiếp nhận hiện thực.

Cậu còn có thể làm gì khác nếu cậu không chấp nhận hiện thực? Cậu cũng không thể sử dụng nhà vệ sinh để quay trở lại thế giới ban đầu.

Cậu bước đến trước gương và cẩn thận nhìn vào diện mạo của chính mình trong gương.

Mỹ nhân trong gương rất xinh đẹp, cậu không có vẻ ngoài thô thiển cứng rắn như của đàn ông. Lại càng không có vẻ đẹp yểu điệu như của phụ nữ. Cậu cũng từng nghe thầy bói nói rằng Tô Trà có tướng mạo có phúc, tương lai sẽ giàu có.

"Người ta nói nguyên chủ nhất định sẽ giàu có, vậy ít nhất hãy ăn mặc cho cậu ta như một người giàu có chứ. Xuyên thành cái gì không xuyên, tư nhiên lại xuyên thành pháo hôi không đủ ăn đủ mặc."

Tô Trà phàn nàn xong, nhanh chóng lấy điện thoại ra, trước tiên kiểm tra số tiền tiết kiệm của tiểu pháo bia.

Sau khi kiểm tra, Tô Trà suýt ngất xỉu lần thứ hai.

Chưa kể không có tiền tiết kiệm, cậu còn nợ ngân hàng một trăm tám mươi vạn.

Rốt cuộc cậu vẫn là một thiếu gia! Tại sao cậu lại tồi tàn đến mức như vật?!! Những người khác du hành ngược thời gian để tận hưởng hạnh phúc, còn cậu lại du hành ngược thời gian để trả nợ?!

Nhưng cậu cũng đã quên rằng Tô Trà không được sủng ái chút nào trong gia đình Tô. Về chuyện cho cậu sống, thì nuôi lớn cậu đối với họ là đã tốt lắm rồi, huống chi họ lại còn cho cậu thêm tiền.

Chuyện xảy ra trước khi cậu xuyên đến chính là, Tô Trà chính là một người thích mua đồ xa xỉ, đắt tiền. Dù dù có nợ một trăm tám mươi nghìn thì cũng coi như nó là một trăm tám mươi đồng mà tiếp tục sống tiếp.