Chương 2

Tô Trà, người bị trọng thương lần thứ hai, quay trở lại nhà vệ sinh và suy nghĩ sâu sắc trong nửa giờ, cậu liên tục nhấn nút bơm trong nhà vệ sinh, cố gắng đưa mình trở lại thế giới ban đầu.

"Thiếu gia Tô, đồ ăn trong khách sạn của chúng ta có vấn đề gì à? Có cần tôi gọi 120 giúp ngài không?" Người phục vụ không thể chịu đựng được nữa, nút xả nước trong toilet của họ sẽ hỏng mất nếu cứ tiếp tục nhấn như thế.

Tô Trà mở cửa khoang, vô cùng yếu ớt đi ra ngoài: “Không cần.”

Người phục vụ chịu không nổi, sao có thể có một người xinh đẹp như vậy?

"Ngài có cần tôi giúp ngài không?"

"Không." Tôi cần cô giúp tôi trả nợ.

Tô Trà vịn vào tường đi ra ngoài, trong đầu vang lên hai chữ.

Trả nợ.

Chết tiệt, tại sao loại xui xẻo này lại xảy ra với cậu chú?

Khi đi ngang qua đại sảnh, Tô Trà nghe được một câu quen thuộc.

"Anh Phó, hình như tên anh không có trong thiệp mời hôm nay."

Phó Viễn có ở đây?

Tô Trà không khỏi tò mò, đi tới nhìn xem xem tên phản diện có thể đè bẹp nam chính này trông như thế nào.

Vốn cậu đang lo lắng không nhận ra Phó Viễn là ai, nhưng sau khi quét tầm mắt, cậu liền trực tiếp khóa chặt người ngồi trên sô pha.

Phó Viễn rõ ràng đang ngồi, nhưng cậu lại cảm thấy hắn đặc biệt trịch thượng. Khuôn mặt chuẩn mực khó quên, đặc biệt là đôi mắt sáng như ngọc đen vô cùng ngột ngạt.

Khi ánh mắt hắn thản nhiên liếc nhìn Tô Trà, Tô Trà rõ ràng cảm giác được trái tim mình đã lỡ nhịp.

Đó không phải là sự phấn khích mà là sự sợ hãi.

Chẳng trách nam chính không đánh bại được hắn, với khí chất này, có khi Ultraman đi tới thì cũng sẽ bị hắn đánh bay ra ngoài mất.

Người đang tra hỏi hắn hiển nhiên có chút sợ hãi hắn, nhưng nghĩ đến hiện tại Phó Viễn đã phá sản, trong lòng hắn lập tức có động lực để tiếp tục câu nói vừa nãy.

"Thật xin lỗi, Phó tiên sinh. Chúng tôi không phải cố ý đuổi khách, nhưng hôm nay là sinh nhật của Tô tiên sinh, chúng tôi thật sự không muốn tiếp người ngoài."

Tô Trà trợn mắt nhìn người đàn ông này. Đây không phải là đuổi khách sao? Nếu Phó Viễn không bị "phá sản", người phục vụ đó nhất định sẽ trải thảm đỏ và cầu xin hắn đến.

Phó Viễn tinh tường chú ý tới Tô Trà đang đảo mắt theo đám người, khóe môi vô thức cong lên.

"Phó tiên sinh, nếu anh tới đây mượn tiền, nhà chúng ta thật sự không có tiền cho anh vay."

Phó Uyên ngước mắt lên, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, người đang tra hỏi hắn đã vô thức lùi lại.

Tô Trà thấp giọng lẩm bẩm: “Người phục vụ này thật vô dụng, chỉ nhìn một cái liền khiến anh ta sợ hãi như thế này.”

Phí Viễn nghe không rõ cậu đang nói gì, nhưng liếc mắt lại nhận ra dường như cậu đang phàn nàn, và hắn lại càng cảm thấy thích thú hơn.

"Đừng lo lắng, tôi không đến đây để vay tiền, tôi chỉ đến để trả lại tín vật định ước của hai gia đình mà thôi. Nếu Tô Vân mà từ hôn thì mấy thứ đồ này cũng chỉ còn cách cho các người.” Phó Viễn ngồi trên ghế sô pha nói rồi sau đó sai bảo tiêu đằng sau đem tín vật định ước từ khi còn nhỏ của cả hai nhà đặt lên trên mặt bàn.

Thấy hắn đến đây vì việc này, toàn bộ Tô gia đều thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là hắn đến đây chỉ để trả đồ, bọn họ còn sợ hắn sẽ lì lợm không chịu ly hôn, cố bám víu ở nhà họ Tô. Bởi vì từ sau khi Phó Viễn phá sản thì quanh hắn đều là địch, duy chỉ còn mỗi Tô gia là nơi để mà hắn dựa vào.

Tô gua tuy làm ăn lớn nhưng họ cũng không muốn gặp rắc rối lớn như vậy.

Cha của Tô Vân vội vàng sai người lấy tín vật định ước đi, sợ đến muộn một giây thì Phó Viễn sẽ hối hận mà đổi ý mất.

Làm xong việc này, cha Tô Vân không quên nói mấy câu hoa mỹ: "Phó Uyên, con đừng hiểu lầm, chúng ta không phải hủy bỏ hôn ước là bởi vì con bây giờ đang gặp rắc rối. Đó chính là bởi vì tính cách của tiểu Vân quá cực đoan, thằng bé cũng không muốn chúng ta quan hôn sự của nó. Chúng ta cũng không biết làm như thế nào, cũng không thể níu kéo con mãi được, vì thế đành phải từ hôn thôi."

Người đàn ông này cũng chính là cha của nguyên chủ, ông ta nói như vậy làm Tô Trà không khỏi có chút tán thành. Tại sao ông ta lại đạo đức giả như vậy? Nửa tháng trước còn cầu xin Phó Viễn ấn định ngày đính hôn, bây giờ lại muốn hủy bỏ hôn ước chỉ vì tên nhân vật phản diện này bị phá sản.

Cậu rất muốn thể hiện sự khinh thường của mình bằng cách giơ hai ngón tay cái lên.

Phó Viễn thực sự bị cậu chọc cười, hắn rất muốn hỏi cậu là ai, vì sao lại đáng yêu đến như vậy.

"Sắp đến giờ cắt bánh rồi. Con có nghĩ là muốn ở lại cùng nhau tổ chức sinh nhật trước khi rời đi không?"

Phó Viễn cũng biết, đứng lên nói: "Không được, tôi còn có việc phải xử lý, tou đi trước."

"Vậy chúng ta không tiễn con, đi thong thả nhé."

Đang chuẩn bị rời đi, có người trên đại sảnh không còn khống chế được bản thân nữa, cố ý lớn tiếng nói: "May mà hắn ta không cố ý bám theo tiểu Vân, nếu không thì không biết sau này tiểu Vân sẽ ra sao nữa."