Chương 3

Có người còn làm bộ không nghe được, trong khi những người khác cố tình tạo ra âm thanh chế nhạo để ngăn Phó Viễn rời khỏi sân khấu.

Họ đã đánh giá quá cao địa vị của mình, chưa kể đến việc Phó Viễn hiện đang giả vờ phá sản. Nếu hắn thật sự phá sản thì những con chuột như thế này không đáng để Phó Viễn để mắt.

Thấy hắn không trả lời, người đàn ông hét to hơn như đang tức giận: "Ôi, anh ta không những phá sản mà còn đang mắc nợ rất nhiều, Omega nào dám cưới một Alpha như vậy!"

Một giọng nói ngọt ngào như sương xuân vang lên: "Tôi sẽ kết hôn."

Phó Viễn dừng lại, quay lại nhìn người đang nói.

Khi nhìn thấy Tô Trà, nụ cười trên môi Phó Viễn càng đậm hơn.

Thì ra là cậu ấy.

Trong mắt Tô Trà tràn đầy yêu thương nhìn Phó Viễn, tựa hồ thật sự rất ngưỡng mộ hắn. Chỉ có đôi bàn tay chắp sau lưng mới thể hiện được cảm xúc thật của cậu.

Vốn dĩ cậu rất muốn tránh xa cuộc tranh chấp này, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, mặc dù hôm nay cậu không cho Phó Viễn tắm trong những lời chế giễu cùng mỉa mai đó, suy cho cùng cậu vẫn là người nhà họ Tô.

Tương lai nếu như Phó Viễn chỉ cần nói một câu là cũng có thể quét sạch toàn bộ Tô gia, chẳng phải cậu cũng phải gánh chịu tai họa sao?

Không bằng tăng thêm thiện cảm cho bản thân từ ngay bây giờ, có lẽ sau này Phó Viễn sẽ ghi nhớ lời nói của cậu, thưởng cho cậu một tấm thẻ ngân hàng 10 triệu.

Những người còn lại trong Tô gia, ai cũng nhìn cậu với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Đứa con ngoài giá thú này lại làm chuyện giật gân như vậy thật sự rất đáng xấu hổ.

Tô Trà đứng ra như đang để bảo vệ người mình yêu: "Anh Phó Viễn tốt như vậy, nếu Tô Vân không cưới, thì tôi liền cưới anh ấy!”

“Câm miệng, ngươi không có tư cách để lên tiếng ở đây!” Đúng là một người không biết trời cao đất dày, lỡ như Phó Viễn chấp nhận mối hôn sự này với Tô Trà thì không biết đến lúc đó hắn có ỷ lại vào Tô gia để vay tiền, rồi sau đó mượn danh tiếng của Tô gia để mà đi lên thì làm sao bây giờ.

Hai mắt Tô Trà đỏ lên, nhìn Phó Viễn với vẻ mặt đáng thương ủy khuất như muốn khóc mà không dám khóc.

Ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng Tô Trà đã điên cuồng gào thét: Thật đúng là cái lão già khỉ gió, suốt ngày chỉ biết đánh rắm. Chờ ông đây diễn xong thì ông đây liền cho lão già như ông biết mặt. Để cho ông già như ông biết thế nào là sợ hãi.

Cậu vốn chỉ muốn diễn một chút, không ngờ Phó Viễn lại tới chỗ cậu. Khi bóng dáng cao lớn đến gần, Tô Trà không khỏi sợ hãi mà lùi lại vài bước.

Cậu cũng cao 178cm, cao hơn mức trung bình của nam giới. Khi Phó Viễn đi tới, cậu lại phải ngẩng đầu để xem hắn cao bao nhiêu?

Hắn cao hơn cậu cả một cái đầu thì thôi đi, vì cớ gì mà ngay cả thân hình của hắn cũng to gấp đôi cậu.

Trong đầu Tô Trà nhớ đến văn chương đậm đà màu sắc mà cậu đã xem vào đêm khuya, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ. Không, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này!

“Hiện tại cậu có nguyện ý đi theo tôi không?” Phó Viễn cúi đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú.

Có hàng nghìn Omega muốn ở bên hắn trước khi anh phá sản, nhưng người duy nhất dám ở bên hắn sau khi anh phá sản chính là tiểu mỹ nhân trước mặt này.

Tô Trà đã phát huy kỹ năng diễn xuất của mình đến đỉnh cao: “Nếu anh muốn, em sẽ ở bên anh suốt đời.”

Cậu cũng tin chắc rằng rằng Phó Viễn chắc chắn sẽ không muốn cậu, huống chi là làm mấy cái chuyện đậm đà mỡ thịt mà cậu đã xem hôm qua.

Phó Viễn nghe vậy cười nhẹ: “ Nhưng tôi vẫn còn thiếu nợ bên ngoài rất nhiều.”

Tô Trà chủ động nắm tay hắn, trìu mến nhìn hắn: “Không sao, chỉ cần em có thể đi theo anh, dù có chịu đựng khó khăn thế nào thì đối với em đó cũng sẽ rất ngọt ngào”.

Với khả năng diễn xuất của mình, thật tiếc nếu cậu không bước chân vào làng giải trí.

Xúc cảm ấm áp từ mu bàn tay truyện đến khiến nụ cười trên mặt Phó Viễn trở nên sâu sắc hơn. Bàn tay to lớn, rắn chắc của hắn ôm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Tô Trà: "Được, vậy thì đi cùng tôi nhé."

Đồng tử của Tô Trà giãn ra, vẻ mặt thất thần, cậu mất kiểm soát trong giây lát.

Đại ca ơi, đại ca đang làm gì vậy! Tại sao đại ca lại không đi theo cốt truyện chứ?

"Sao vậy, hiện tại em đang hối hận sao?"

"...Không, sao có thể như vậy? Em vui đến mất khống chế."

Tô Thắng thấy Phó Viễn thật sự muốn cướp đi đứa con ngoài giá thú không được yêu thương của mình nên nhanh chóng đứng ra làm rõ mối quan hệ: “Tô Trà, việc kết hôn cần phải có sự đồng ý của cha mẹ. Nếu bây giờ con đã tự quyết định mà không có sự cho phép của gia đình thì sau này có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới Tô gia."

Tô Trà khó hiểu nhìn ông ta: "Nhưng tôi không có cha mẹ, làm sao có thể có được sự đồng ý của họ?"