Chương 4

Tô Thắng nghẹn ngào: "Ta không phải cha của con sao?"

"Hóa ra ông vẫn còn biết mình là ba ba của tôi, tôi nhìn thái độ này tôi cũng còn tưởng chính là chủ nợ và con nợ đang nói chuyện với nhau đó."

Nguyên tắc của Tô Trà đối với mọi người là: Bạn đối xử với tôi như thế nào tôi cũng sẽ đối xử với bạn như vậy.

"Được rồi, chính con nói như vậy, sau khi rời khỏi cánh cửa này, con sẽ không còn là người của Tô gia nữa!" Tô Thắng mặc dù tức giận, vẫn có chút vui mừng. Đó thực sự là niềm hạnh phúc nhân đôi.

Hiện tại chính ông ta lại hận không thể phủi sạch được mỗi quan hệ cha con này, nhưng trong tương lai chính ông ta sẽ là người tìm đến tận cửa, nhờ Tô Trà giúp đỡ thông qua mối quan hệ cha con này.

“Tôi vốn dĩ cũng không phải người nhà họ Tô, tôi chính là người của anh Phó Viễn.” Tô Trà cố chịu đựng sự căng thẳng tựa đầu vào vai Phó Viễn.

Phó Viễn không tham gia vào cuộc tranh chấp cha con của họ và đưa cậu ra ngoài bằng cách giữ vai cậu để giúp cho cậu bình tĩnh hơn.

Sau khi ra khỏi cửa nhà Tô, Tô Trà hơi dịch sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách giữa cậu và Phó Viễn.

Phó Viễn dùng sức kéo tay cậu một cái, Tô Trà lại đυ.ng vào vai hắn.

"Hừ..." Tô Trà trong mắt hoảng sợ, không dám nhìn hắn.

Vị đại ca này lại muốn làm gì? Không phải hắn muốn đánh mình chứ.

"Không phải em nói thích tôi sao? Tại sao em không dám nhìn tôi?" Phó Viễn trêu chọc nhìn cậu.

Tô Trà nhẹ giọng nói: “Em...em rất dễ ngượng ngùng.”

Nếu không phải hắn nhìn thấy bàn tay cậu đang run rẩy, có lẽ Phó Viễn thật sự sẽ tin lời của cậu.

Hắn đang định nói thêm điều gì đó thì trợ lý của hắn chạy vào nói nhỏ vào tai hắn vài lời.

“Tôi hiểu rồi.”

Phó Viễn liếc nhìn Tô Trà, lên chiếc McLaren vốn chỉ sản xuất giới hạn năm chiếc trên thế giới rồi rời đi.

Tô Trà thở phào nhẹ nhõm, may mắn là hắn không làm phiền cậu nữa.

“Cậu không đi à?” Tô Trà phát hiện trợ lý của Phó Viễn vẫn chưa rời đi.

"Phó tiên sinh nhờ tôi đưa ngươi về nơi cậu Tô."

"Không cần khách sáo đâu...được rồi, cảm ơn cậu." Tô Trà muốn từ chối, nhưng nghĩ đến viễc cậu đang nợ nần, nếu không lên taxi thì đó cũng chính là một cách tiết kiệm tốt nhất.

"Không có gì. Xe riêng của tôi khá cũ, hy vọng cậu Tô không phiền. Đợi một chút, tôi sẽ lái xe đưa cậu Tô tới nơi" Trợ lý nhanh chóng lái chiếc Maybach mới nhất của anh ta lại gần chỗ của cậu.

Tô Trà:?

Đây có phải là cách trợ lý của Phó Viễn dùng đồ cũ?

Trợ lý đích thân mở cửa xe cho cậu, Tô Trà vui vẻ nói: “Tôi có thể tự mình lên, cảm ơn anh.”

“Cậu Tô, cậu không cần khách sáo như vậy, tôi tên là Trần Thu Thật, cậu cũng có thể gọi tôi là tiểu Trần."

Tô Trà nuốt nước miếng, hắn là Trần Thu Thật sao?

Là trợ lý của Phó Viễn, Trần Thu Thật thay mặt hắn đảm nhận nhiều việc.

Ví dụ, chính Trần Thu Thật là người đã loại cậu khỏi tác phẩm gốc.

Nghĩ đến số phận của nguyên chủ, Tô Trà nhăn mặt nói: "Không, không, không, anh cứ gọi tôi là tiểu Tô, còn tôi sẽ gọi anh là anh Trần!"

"Như vậy không được, cậu Tô chính là khách quý của Phó tổng."

Trần Thu Thật ở với Phó Viễn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một Omega bên cạnh hắn, hơn nữa cậu còn là một Omega xinh đẹp như vậy.

Không biết sau này người này có phải là vợ của sếp mình hay không, với tư cách là một trợ lý thông minh, anh phải chuẩn bị cho một ngày mưa gió đối liên tục. Dù sao chỉ cần nói vài lời tử tế cũng chẳng mất gì cả.

"Không, không, không..."

Trần Thu Thật không muốn nán lại với một chủ đề lâu như vậy nên đổi chủ đề và nói: "Cậu Tô sống ở đâu?"

Tô Trà theo bản năng đưa ra một địa chỉ, Trần Thu Thật liền đi theo địa điểm mà cậu đã nói.

Tô Trà cảm thấy khó chịu vo cùng, trong khi mông của cậu đang được đặt lên một chiếc xe sặc mùi tiền.

Cả Phó Viễn và Trần Thu Thật dường như đều không dễ gây rối. Sau khi xuống xe, tốt nhất là nên chạy thật nhanh.

"Tôi thấy cậu Tô đang rất khẩn trương, câu Tô có chỗ nào không thoải mái sao?" Trần Thu Thật nhạy bén cảm giác được cậu đang có gì đó không ổn.

Tô Trà cười khô khan: “Không, không, đây là lần đầu tiên tôi đi một chiếc xe đắt tiền như vậy, tôi rất sợ làm bẩn xe của anh.”

“Cậu Tô cũng thật biết đùa, xe này cùng lắm cũng chỉ dưới hai ngàn vạn không thể hơn, xe này cũng không thể so sánh cùng với xe riêng của Phó tổng ”

Tô Trà trợn tròn mắt: "Bao nhiêu? Hai ngàn vạn?"

Cậu nghĩ nhiều nhất chỉ có mấy trăm vạn mà thôi nhưng một trợ lý của hắn sao có thể lái được chiếc xe trị giá hai ngàn vạn?

“Đúng vậy, cậu Tô cũng cho rằng xe của tôi trông không đẹp, và ngài ấy cũng vừa thưởng cho tôi ba ngàn vạn tiền thưởng để đổi lại chiếc xe khác vì Phó tổng cũng chê xe này trông rất khó coi.”