Chương 2

2.

Cuối cùng ta cũng được toại nguyện, nằm trong lòng Tư Đồ Cảnh rời khỏi Bất Dạ Thành ta đã sống ba trăm năm.

Chắc là vì hoàn thành nhiệm vụ sư huynh sư đệ ba người không vội vã lên đường.

Bọn hắn dựng bếp nướng ở bên cạnh biển, nướng chút hải sản nhặt bên bờ.

Ta ngửi được mùi thơm của đồng loại, nước mắt không tự chủ trào ra từ miệng.

Tư Đồ Cảnh chế nhạo ta: "Thèm ăn sao? Chẳng lẽ trai tinh còn ăn được thứ này? Miệng của nàng ở đâu?"

Ta không để ý đến y.

Bây giờ ta cảm thấy hứng thú với hai vị phu quân chưa tiếp xúc kia hơn.

Thế là, ta chuẩn bị tinh thần nhảy vào trong lòng phu quân đẹp nhất: "Vị phu quân này, chàng tên gì?"

Khóe miệng hắn ta co rút, bất đắc dĩ đáp: "Cơ Hành."

Sau đó, hắn ta cười lạnh.

Ý đồ xấu nhét ta vào trong ngực công tử văn nhã đang nướng thịt.

"Sư đệ lại hồ nháo."

Vì vậy công tử văn nhã dịu dàng giơ tay đón ta, bất đắc dĩ cười:

"Trai tinh cô nương, ta tên Sở Việt. Bọn họ đều là sư đệ của ra. Chúng ta là đệ tử nội môn Tiêu Dao Tông, cô nương có nguyện ý theo chúng ta về Tiêu Dao Tông không?"

Ta điên cuồng cầm lấy vỏ sau đó gật đầu.

"Nguyện ý, nguyện ý! Chờ ta đến môn phái của các chàng, bốn người chúng ta nhanh chóng bái đường thành thân có được không?"

Lần này, Sở Việt cũng bị ta làm cho đen mặt.

Cơ Hành ở bên cạnh vừa rắc gia vị, vừa thở dài: "Sao tiểu trai tinh này lại như lang như hổ vậy."

Tư Đồ Cảnh vừa cảm động gật đồng, vừa không quên cho ta ăn chút linh thủy.

Ta cảm động đến nước mắt rưng rưng.

Ba vị phu quân của ta, mỗi người một vẻ, tính cách cũng khác nhau.

Ta cũng không dám nghĩ về sau sinh sống với bọn họ có bao nhiêu hạnh phúc.

3.

Sau khi cơm nước no nê, ba người lại bắt đầu suy nghĩ tới ra.

"Tiêu trai tinh, cô nương có thể biến thành hình người không? Hình thể của cô nương... khổng lồ, mang theo thực sự không tiện." Tư Đồ Cảnh uyển chuyển nói.

Ta thành thật lắc đầu:

"Hải Yêu ca ca nói tu vi của ta không đủ, vẫn chưa thể hóa thành hình người."

Sở Việt thở dài, nói: "Trai lớn cần nước, xem ra chỉ có thể đem cô nương ở trong vạc nước."

Cái gì?

Vậy sao ta có thể dán dán với nhóm phu quân chứ?!

Cơ Hành là người thuộc nhóm hành động.

Hắn ta không nhịn được ném ta vào túi Càn Khôn, bên trong có vạc nước vừa chuẩn bị xong.

"Tiêu Trai tinh, chờ ở đây."

Lại dám quẳng ta?

Phu đức như thế khiến ta tức chết!

Thế là dọc đường đi đến Tiêu Dao Tông, ta đều nói liến thoắng nam đức cho Cơ Hành.

"Nhị phu quân, sau này chàng gả cho ta, chính là gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, thê tử chính là trời."

"Ta nói chàng đi hướng đông chàng tuyệt đối không được đi về phía tây, về sau không được vô lễ với ta như thế."

"Đúng rồi, sau này chàng không được đánh nhau với Đại sư huynh với Tam sư đệ của chàng. Dù sao sau này hai người đó sẽ là Đại phu quân với Tam phu quân của ta, hậu viện hài hòa một chút vẫn tốt hơn."

...

"Trai tinh chết tiệt, rốt cuộc người nói xong chưa?!"

Rốt cuộc Cơ Hành không chịu nổi, không nói hai lời ném ta cho Sở Việt.

Sở Việt đang ngự kiếm, suýt chút nữa bị ném đến nội thương.

Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hung khí là ta, hai mắt tối sầm.

"Đại phu quân, chàng không sao chứ?"

Hắn nhìn thấy sự đau lòng của ta.

Hắn gượng cười, an ủi: "Ta không sao. Ngược lại là cô nương, có bị ném hỏng không?"

Ta lắc đầu, thừa cơ đang ở trong ngực hắn thì cọ tới cọ lui, cảm thấy cơ bụng của hắn thật chắc.

Hắn thở dài, nhẹ nhàng ngăn ta lại.

"Đúng là không nghe lời."

...

"Thật đáng thương."

Đáng tiếng câu cuối cùng này nhẹ nhàng ta nhanh vào trong gió khiến ta nghe không rõ.