Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Trần Nhi Dữ Thiết Đại Tướng Quân

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
“A? Sinh bệnh? Hắn đang hảo như thế nào lại sinh bệnh?” Tiểu Trần Nhi tràn đầy hận ý nói.

“Không biết, Tiểu Trần Nhi, trông Thiếu Hoa bộ dáng thực lo lắng.” Tiểu Nguyệt Nhi cùng bằng hữu tốt của mình báo cáo “Liền sau ngày bị ngươi mắng. Nghe nói mới trở về liền thổ huyết. Bất tỉnh đến khuya, khí ra nhiều khí vào ít…”

“Ai ai ai, ta nói rõ ràng, ta không động thủ ác.” nhìn thấy hai người trước mặt hung hăng hướng ánh mắt đem chính mình làm hung thủ, Tiểu Trần Nhi vội vàng nói.

“Thầy thuốc nói gia đình hắn nên sớm chuẩn bị.” Thanh Văn thán khí “Đáng thương hắn bệnh nặng còn không được an bình, mấy ngày nay người của kỵ binh đội đều chạy đến bên giường nghe phân phó, xem bộ dáng thực không vui.”

”…..Ta cũng không mắng thật sự hung….” Tiểu Trần Nhi biện hộ “Hắn hẳn là phong hàn đi, ngày hôm đó không phải đã dầm mưa cả buổi tối sao?”

“………Mặc kệ hắn bệnh gì, để như vậy hắn nhất định sẽ chết.” Thanh Văn thán khí, đem một bao dược đặt vào tay hắn “ta đi xem hắn, hắn liền đối với ta rơi lệ, nói nhất định phải chiếu cố ngươi linh tinh. Ta theo sư phụ thảo luận, hắn liền cho ta linh dược này, ta thấy hắn cũng hoài niệm ngươi, ngươi mang đi đi.”

“Ta?” Tiểu Trần Nhi chỉ vào mũi mình.

“Được rồi Tiểu Trần Nhi, ngươi giúp hắn đi.” Nghe được có người sắp chết, Tiểu Nguyệt Nhi khóc đến thương tâm “Thôn truởng cũng bảo chúng ta làm nhiều chuyện tốt a.”

“Đúng vậy……..” Tiểu Trần Nhi thở dài, vẫn là đem dược thu xuống.

***

“Tiểu………..Tiểu Trần Nhi!”

Thiết Đại tướng quân yếu ớt nằm trên tháp thượng, vừa thấy Tiểu Trần Nhi đến, định xuống giường đi tới, làm cho mấy tỳ nữ hầu hạ sợ đến nỗi vội vàng ba chân bốn cẳng đem Thiết Đại tướng quân áp trở về giường.

“Nhà ngoại công ngươi thực lớn.” Nhìn tả nhìn hữu trong chốc lát, Tiểu Trần Nhi đem bao dược đặt trên bàn, ngồi xuống bên cạnh.

“Các ngươi đi ra ngoài trước.” Thiết Đại tướng phân phó, vì thế mấy tỳ nữ hàm chứa nước mắt ly khai.

“Ngươi sao lại đến đây?” Thiết đại tướng quân thực ôn nhu hỏi.

“Thanh Văn nói ngươi sắp chết, phái ta đến xem ngươi.” Tiểu Trần Nhi tuỳ tiện nói, nhún nhún cái bả vai nho nhỏ của mình.

Lại là Thanh Văn………… Có chút ủ rũ, lại có chút bất đắc dĩ, Thiết Đại tướng quân cười khổ.

Nhưng mà, hắn không thể không cảm kích Thanh Văn, nếu để hắn cứ như vậy chết đi, ngay cả mặt Tiểu Trần Nhi cũng không được thấy, hắn thật sự chết không nhắm mắt.

“Ngươi bệnh gì a, cùng ta có quan hệ sao?” Tiểu Trần Nhi hỏi.

Người hỏi vô tình, người nghe có tâm, Thiết Đại tướng quân đỏ mặt.

“Không………không…….. đúng……… đúng……….”

“Rốt cuộc có phải hay không.” Tiểu Trần Nhi lại nghe hắn lắp bắp, chính là không có tức giận đi tới ngồi bên giường hắn “Đã sắp chết, còn như vậy dấu giếm.”

……. Đúng a, hắn đã muốn chết, còn như vậy nói lời yếu đuối. Thiết Đại tướng quân không tự giác thở dài. Mấy ngày nay hắn cũng hiểu thân thể mình càng ngày càng kém, không biết có được vài ngày nữa không.

Liền ngay cả hiện tại, nghĩ muốn xuống giường mời hắn chén trà, chính mình cả tay cùng chân đều không có khí lực. Tiểu Trần Nhi……. Ta chết, về sau không hiểu ngươi nhớ ta được bao lâu………

“Bà nội ta có nói qua, người sau khi chết, chính là đi sang một thế giới khác.” Tiểu Trần Nhi nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một cái mộc sai tử “Ngươi sau khi sang bên đó, giúp ta đưa cho bà nội được không? Bà nội ta hảo thích chi sai tử này, lại sợ lúc bị sét đánh phá hư, đem đặt ở chỗ ta.”

Thiết đại tướng quân cẩn thận lấy cái chi mộc sai, gắt gao nắm trong tay “Yên tâm đi, chính là ta chết, cũng phải cầm trong tay.”

“bà nội ta hiện tại không biết đã biến thành bộ dáng gì nữa, đại khái vẫn là bộ dạng có chút giống ta đi.” Tiểu Trần Nhi nhớ tới bà nội, chính là có chút thương cảm.

“…….. Tiểu Trần Nhi, ngươi với bà nội tình cảm tốt lắm sao?” Nhìn Tiểu Trần Nhi như vậy, Thiết đại tướng quân ôn nhu an ủi.

“………. Ân ……….” Tiểu Trần Nhi nhẹ nhàng điểm đầu “Cha cùng mẹ ta mất đi, liền chỉ còn bà nội ta. Chính là nàng luôn biết trước chính mình sắp chết, làm ta hảo lo lắng….. Ô …… Thôn trưởng nói bà nội đã sống lâu lắm rồi, dù sớm hay muộn cũng phải vậy thôi, chính là, ta chính là không muốn xa bà nội…….”

Nói xong Tiểu Trần Nhi thương tâm ôm Thiết Đại tướng quân.

“Ngoan…….. Đừng khóc……..” Thiết Đại tướng quân đau lòng, gắt gao ôm Tiểu Trần Nhi, thấp giọng an ủi.

“Tất cả mọi người đều đã chết rồi, ta không cần……..” Tiểu Trần Nhi nghẹn ngào.

“……… Đời người không tránh khỏi cái chết.” Thiết Đại tướng quân thương tâm nói.

“Trước khi ngươi chết, có thể hay không đáp ứng ta một điều kiện?” Tiểu Trần Nhi nhỏ giọng nói.

“Ngươi nói đi, tám, mười điều ta cũng đáp ứng.” Thiết đại tướng quân ôn nhu.

“Ta muốn biết `hắn` là ai vậy.” Tiểu Trần Nhi nghẹn ngào.

Hắn…………..

“Chính là kẻ làm cho ngươi thương tâm, cũng chính là người ngươi thích.” Tiểu Trần Nhi ngẩng đầu nhìn hắn.

“……..Chính là ngươi a, Tiểu Trần Nhi.” Thiêt Đại tướng quân nói.

A?……..Ta? Tiểu Trần Nhi ngây người.

Ánh mắt người trước mắt thực chân thành làm cho Tiểu Trần Nhi lại càng ngẩn người ra.

“Chính là, ngươi cùng Thanh Văn đã muốn cùng một chỗ. Ta không thể chia rẽ các ngươi……… ” Thiết Đại tướng quân thương cảm.

“Chúng ta nào có cùng một chỗ…….. ” Tiểu Trần Nhi ngơ ngác trả lời.

“……..A?” Thiết Đại tướng quân cũng mở to hai mắt.

Chỉ thấy hai người ngốc lăng nhìn nhau, đến cuối cùng, Tiểu Trần Nhi chậm rãi nhắm mắt lại.

Đúng vậy, hắn đã muốn hoàn toàn chịu thua tên ngốc này nga. Liền vì hiểu lầm này, hại hắn chẳng những bị lấy mất mười hai lạng bạc còn phải vài ngày suy nghĩ xem nên ép hỏi như thế nào.

Nhưng mà, ở trước mắt Thiết Đại tướng quân mà nhẹ nhàng nhắm mắt như thế, Tiểu Trần Nhi cũng không hiểu mình làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm.

Chỉ thấy Thiết Đại tướng quân rêи ɾỉ một tiếng, chính là cúi đầu hôn lên đôi cánh hoa phấn nộn. Tiểu Trần Nhi trong lòng nhảy dựng, đang muốn đẩy hắn ra, lại cảm nhận được một cỗ hương vị so với mật càng ngọt, so với hạnh hoa càng thơm.

Rất là say lòng người a…………. tay Tiểu Trần Nhi cũng mất đi khí lực, nhẹ nhàng nằm trong lòng ngực rắn chắc.

Thiết Đại tướng quân ôm hắn, nhẹ nhàng mυ"ŧ hai cánh hoa, thẳng đến khi hắn mở miệng.

“Ngươi vừa mới ăn đường sao……..” Tiểu Trần Nhi mở to mắt, thấp giọng nỉ non.

“Môi của ngươi mới ngọt……….” Đồng dạng thấp giọng nỉ non, Thiết Đại tướng quân cũng tham tiến trong miệng hắn, cuốn lấy cái lưỡi của Tiểu Trần Nhi.

Thân thể hưởng ứng, làm cho Tiểu Trần Nhi ngửa đầu hôn. Thiết Đại tướng quân lại lấy cõi lòng kí©ɧ ŧìиɧ cùng với nhiệt độ không ngừng hôn hắn.

Hai người ôm cổ đối phương, từ trên giường hôn tới dưới giường. Tiểu Trần Nhi ngã trên người Thiết Đại tướng quân, cùng hắn tiếp tục hôn, thẳng đến khi lâu hơn cả các bản ghi chép trong thiên hạ, Tiểu Trần Nhi mới đột nhiên mở mắt, đem Thiết đại tướng quân đẩy mạnh ra.

Cáp……….. cáp………….

Rốt cục hai người tách ra, đều thở thật mạnh. Hai người trên mặt kí©ɧ ŧìиɧ còn chưa lui, Thiết Đại tướng quân định mở miệng nói yêu, Tiểu Trần Nhi chính là thấp khóc.

“Ngươi không lương tâm! Như thế nào có thể đem đầu lưỡi nhét vào! Ta sẽ có tiểu bảo bảo!………. Ô ………. Ngươi rõ ràng sắp chết, còn muốn hại ta. Tiểu bảo bảo sau này hỏi ta cha ở nơi nào, ta phải trả lời hắn ra sao a……… Ô ………”

”……… Tiểu Trần Nhi …….. Tiểu Trần Nhi………” nghe được Tiểu Trần Nhi khóc lên, Thiết Đại tướng quân đi tới, quỳ gối trước mặt hắn “Ta nhất định sẽ phụ trách, Tiểu Trần Nhi…….. Ta ……..” Thiết Đại tướng quân cầm lấy tay Tiểu Trần Nhi, khẩn trương đến ngay cả đầu lưỡi của mình đều không khống chế được “Ta đi tìm Hoàng Thượng làm cho hắn tứ hôn, ta ……. Ta đi! Lập tức đi!”

Không màng trọng bệnh, không màng chân tay vô lực, một cỗ nhiệt khí đi lên, Thiết Đại tướng quân cái gì cũng không để ý.

Vì thế, Thiết Đại tướng quân ở trong Hà Phủ, nô phó chỉ nghe thấy trong phòng hắn truyền đến tiếng thiếu niên ai ai khóc, liền nhìn thấy Thiết Đại tướng quân bệnh nặng tuỳ tiện khoác kiện ngoại y lảo đảo đi gọi người dẫn ngựa tới.

Điều này kỳ quái nha! Mấy mã phu vội vàng mang ngựa đến, không ngờ Thiết đại tướng quân thế nhưng một chưởng đánh bay mã phu ra sau, làm hắn giãy dụa trên mặt đất.

“Tiểu Trần Nhi huynh chờ, ta nhất định cầu Hoàng Thượng cho chúng ta tứ hôn.” Thấp giọng nói, kia tuấn mã ngửa đầu hý dài một tiếng, hắn nhảy lên thúc ngựa chạy đi!

“Oa a! Tướng quân a!” Mấy hạ nhân sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng đuổi theo.

Vì thế, Hoàng Phủ Thiếu Hoa vừa mở mắt liền nhìn thấy Thiết đại tướng quân quần áo không chỉnh, bệnh vẫn chưa lui, lại vẫn cắn răng quỳ gối ở ngự thư phòng.

Ngoài người hầu của hắn còn có người của kỵ binh đội cũng đều ở ngoài ngự thư phòng ai ai thấp khóc.

“Thần, Thiết Hiểu Thạch, khẩn thỉnh Hoàng Thượng vì thần tứ hôn.”

Cũng làm khó hắn ôm bệnh mà đến, Hoàng Phủ Thiếu Hoa đau lòng nhìn “Nói đi, hắn là ai vậy, trẫm tất vì ngươi làm chủ.”

Thiết Đại tướng quân xem ra cũng không còn lâu tại nhân thế, tứ hôn này tám chín phần làm hại con nhà người ta. Nhưng mà, trừ bỏ bọn hắn là huynh đệ không nói, Thiết Đại tướng quân vì nước vì dân không biết đã không màng sinh tử bao lần, trước khi hắn chết Hoàng Phủ Thiếu Hoa nếu không vì hắn thành toàn, làm Hoàng Đế biết đem mặt giấu đâu?

“…….. Hắn ……. Tên là Tiểu Trần Nhi.”

“Chuẩn, trẫm lập tức……… Tiểu Trần Nhi!” Đột nhiên đứng lên, Hoàng Phủ Thiếu Hoa này giật mình không nhỏ, hắn trợn mắt cứng lưỡi, ngơ ngác đứng đó.

“Cầu Hoàng Thượng thành toàn!” Thiết Đại tướng quân ách thanh hô.

Vấn đề là ta cho dù muốn thành toàn, kia `nhân` cũng sẽ không nghe ta a. Hoàng Phủ Thiếu Hoa thán khí.

“…….. Đây là thần cả đời thỉnh cầu, thỉnh Hoàng Thượng thành toàn.”

“……… Hắn sẽ không nghe ta, ngươi từ bỏ đi.” cho dù mất mặt, Hoàng Phủ Thiếu Hoa vẫn là nói thực ra.

“……… Tiểu Trần Nhi hiện tại đã muốn có đứa nhỏ của vi thần, hắn sẽ đáp ứng.” Thiết Đại tướng quân dùng biểu tình giống như trong mộng nói.

Hoàng Phủ Thiếu Hoa há hốc mồm, liền không thể ngậm lại được.

Tiểu Trần Nhi có…….. Thiết Hiểu Thạch làm cho hắn hoài dựng…….

Hoàng Phủ Thiếu Hoa căn bản không phân rõ ràng lắm sự tình này, có điều so với chuyện làm hắn rung động, hắn chính là ngơ ngác hỏi.

“Ngươi làm……… Sẽ làm hắn hoài dựng?”

“………. Vâng.” Thiết Đại tướng quân khuôn mặt tuấn tú trướng hồng.

Tiểu tảng đá thực sự đã lớn. Hoàng Phủ Thiếu Hoa cảm động nhìn hắn.

“Cầu Hoàng Thượng thành toàn!”

“……… Trẫm ……… Liền chuẩn………”

***

“Tiểu Trần Nhi…….. Tiểu Trân Nhi……… Ngươi làm sao vậy? Đừng khóc mà………” Tiểu Nguyệt Nhi kích động lại đau lòng ôm Tiểu Trần Nhi an ủi, mà Thanh Văn lại chọc tức.

“Khá lắm Thiết Hiểu Thạch, thế nhưng lại làm ra loại chuyện này!”

“Tiểu Nguyệt Nhi, sinh đứa nhỏ có phải hay không thực đau?” Tiểu Trần Nhi hồng ánh mắt, nghẹn ngào.

“……… Rất đau…….” Tiểu Nguyệt Nhi nói thực ra.

“Ô…….. Ta không cần sống, ta muốn đi chết…….. Tử sẽ không sinh đứa nhỏ…….. ” Tiểu Trần Nhi đẩy Tiểu Nguyệt Nhi ra, muốn đi.

“Tiểu Trần Nhi!”

Này vừa đi chỉ sợ là tổn hại sinh mệnh, nếu làm không tốt có khi còn một thi hai mệnh, Thanh văn vội vàng cản hắn lại.

“Có việc gì hảo hảo nói, ta sẽ nói cùng Thiết Hiểu Thạch.”

“Kia bảo hắn đem tiểu bảo bảo lấy trở về, ta không cần sinh, ta không cần sinh…….” Tiểu Trần Nhi khóc hảo đáng thương, hai bằng hữu ở đây nghe cũng đau lòng cực kỳ.

Mà đợi cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa trở lại, Tiểu Nguyệt Nhi cũng đã khóc lớn. Mà càng nghe, Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng cảm thấy Thiết Hiểu Thạch mắc tội không nhỏ.

“Này Thiết Hiểu Thạch…….. Ai, ta cứ nghĩ hắn vẫn còn như trước kia là cái ngốc tử, ai ngờ lại làm ra được loại chuyện này.” Hoàng Phủ Thiếu Hoa cảm thán “Nên hôm nay chạy tới trẫm cầu thân, trẫm nghĩ muốn Tiểu Trần Nhi cũng cần có người chiếu cố, liền chuẩn hắn.”

“Ta không cần! Ta không cần……. Ô ……..” Tiểu Trần Nhi khóc rất đáng thương “Hắn cũng sắp chết, ngươi còn hứa đem ta cho hắn, rõ ràng là khi dễ ta. Ta…….. Tiểu Nguyệt Nhi, ta phải về thôn lý, ngươi không cần theo ta, ta hiểu ngươi thích Thiếu Hoa hơn ta……..”

“Ngươi về ta liền mang ngươi trở về.” Thanh Văn ảo não “Chúng ta cùng nhau trở về, cũng không trở lại nữa.”

“Ta cũng đi! Ta cũng phải đi!” Tiểu Nguyệt Nhi lôi kéo tay áo Thanh Văn, la hét.

Hoàng Phủ Thiếu Hoa trầm mặc.

“……. Ta sẽ cấp Thiết Hiểu Thạch ba điều kiện, không đạt thành ta sẽ không giao Tiểu Trần Nhi cho hắn.” Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói.

“Điều kiện gì?” Thanh Văn hỏi.

“Thứ nhất bệnh phải hảo, thứ hai chung thân không thể nạp cơ thϊếp khác, thứ ba…….. Tiểu Trần Nhi phải nguyện ý gả cho hắn.”

“Nghe cũng hợp tình hợp lý” Thanh Văn điểm đầu.

(Liền không ai giúp Thiết Hiểu Thạch nói chuyện sao?)

“Mà nếu hắn quả thực chết yểu, tiểu bảo bảo của ta phải kêu ai là phụ thân?” Tiểu Trần Nhi lau nước mắt.

“Ta thích tiểu hài tử.” Thanh Văn hướng hắn chọn lông mi, rốt cuộc làm Tiểu Trần Nhi cười.

***

Nếu có Thanh Văn đứng ra, Tiểu Trần Nhi còn gì phải sợ, chỉ thấy hắn cả ngày ở trong cung ngoạn, tiếp tục nhàn hạ sống.

Không nghĩ tới vừa ra Hạnh Nguyệt cung đã có người ngăn trở.

Người nọ tuy diện mạo như trước có chút tiều tuỵ, cũng đã có thế ngăn cản hắn.

Hắn liền như vậy ở xa xa ngoài Hạnh Nguyệt cung, dùng ánh mắt si ngốc hướng Tiểu Trần Nhi. Nhưng mà thời điểm Tiểu Trần Nhi nhìn thấy hắn, liền thét một tiếng chói tai, vội vàng trốn trở về Hạnh Nguyệt cung.

“Thanh Văn! Thanh Văn! Cứu mạng a! Thanh Văn!”

Thiết Đại tướng quân nản lòng cúi đầu.

“Tiểu tảng đá, ngươi tới chỗ này làm cái gì?”

Thanh Văn nhãn thần buồn ngủ, nhưng mà phía sau còn có Tiểu Trần Nhi đem hắn đẩy ra, ít nhất vẫn phải nói ý tứ vài câu.

“Ta…….. Ta nghĩ đến xem Tiểu Trần Nhi……… Thuận tiện……” Thiết Đại tướng quân đôi mắt trướng hồng, từ trong ngực lấy ra một bao dược tài “Ngoại công ta nói, đối với người mang thai rất bổ, bảo ta mang mấy kiện thuốc an thai đến đây……..”

“………. Tiểu tảng đá, ngươi có hay không nghĩ tới, nam hài thì không sinh đứa nhỏ.” Tổng cảm thấy muốn chém người, Thanh Văn chậm rãi nói.

“Ngoại công ta nói đương kim Hoàng hậu Tiểu Nguyệt Nhi vào cung hai năm cũng đã có hai nam hài, có thể Tiẻu Trần Nhi giống hắn. Cho nên……..” Thiết Đại tướng quân như trước nghiêm mặt. “Lão nhân gia ta bảo phải mau mau nghênh thú Tiểu Trân Nhi, dù sao đại trượng phu dám làm dám chịu………”

Thanh Văn trầm mặc.

“Hắn kỳ thật cũng thông minh.” Tiểu Trần Nhi ở đằng sau Thanh Văn trộm nói.

“……… Tiểu tảng đá, ta nói rõ ràng, Tiểu Trần Nhi sẽ không thích ngươi, cho nên ngươi………”

“Lí Thanh Văn, tuy ngươi là biểu đệ của ta, duy chỉ Tiểu Trần Nhi ta sẽ không buông tay.” Thiết Đại tướng quân đột nhiên trầm giọng “Lúc trước Tiểu Trần Nhi có nói qua, các ngươi không có cùng một chỗ, mà hiện tại Tiểu Trần Nhi đã muốn có đứa nhỏ của ta, ta càng không thể buông tay. Đại trượng phu dám làm dám chịu, đứa nhỏ của ta, ta sẽ phụ trách!”

“…………….” Thanh Văn thật sự đau đầu cực kỳ.

“Thanh Văn đã muốn nguyện ý làm phụ thân của tiểu bảo bảo, cho nên không cần ngươi phụ trách.” Tiểu Trần Nhi không sợ chết, vội vàng nói như vậy.

……….. Tiểu Trần Nhi, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm. Thanh Văn thật sự khóc không ra nước mắt.

“Lí Thanh Văn! Ta phải cùng ngươi quyết đấu! Chúng ta hai người một mất một còn!” bị Tiểu Trần Nhi thêm dầu vào lửa, Thiết Hiểu Thạch liền thật sự bị chọc tức.

“Không thể! Ngươi nếu thương tổn Thanh Văn, ta liền cả đời không tha thứ ngươi!” Tiểu Trần Nhi tốt xấu gì cũng là một nam nhi đầy nhiệt huyết, chỉ thấy hắn chính là đi ra `bảo hộ` người yêu (?).

“………………….. Tiểu Trần Nhi …… hảo …….. Ta hiểu ……… Ta thành toàn cho các người ………” Thiết Đại tướng quân lau nước mắt, rốt cục yên tĩnh lại.

Vào thời điểm Thanh Văn cùng Tiểu Trần Nhi nhẹ nhàng thở ra, Thiết Đại tướng quân lại chậm rãi nói ra mấy lời nhu tình làm cho bọn họ nổi da gà.

“Đối với ngươi đã muốn huỷ đi sự trong sạch, để ngươi về sau có thể hạnh phúc, ta vẫn là………..”

Tiếp theo, ngay trước mắt hai người, Thiết Đại tướng quân ……… nhảy xuống hồ……….

Bùm một tiếng, khơi dậy một trận bọt nước, Thiết Đại tướng quân một lúc sau vẫn không thấy nổi lên.

Liền ngay cả bọt nước giãy dụa cũng không có, chỉ một vòng nước đẩy gợn sóng.

Tiểu Trần Nhi ngây người, Thanh Văn cũng ngây người. Tiểu Trần Nhi đi đến bên hồ, lấy tay khua khua nước hồ xuân, xác định nước đầu mùa xuân thực sự lạnh như băng.

Mà Thanh Văn còn bước nhanh ra cửa Hạnh Nguyệt cung, tiếp theo dùng thanh âm thực lớn mà kêu gọi đến ngay cả Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng nghe thấy.

“Người tới a!Thiết Đại tướng quân nhảy xuống ao!”

***

Thiết Đại tướng quân được vớt lên, đã muốn khí ra nhiều khí vào ít.

Hơn nữa hắn bệnh nặng chưa lành, mọi người đều thấy không còn hy vọng.

Nhưng mà, Thiết Đại tướng quân cơ thể tráng kiện không chỉ có hảo xem. Chỉ thấy dược vừa uy xuống, hắn đã suy yếu mở mắt. Mà đợi mọi người đem quần áo hắn thật vất vả giải khai, phủ thêm chăn ấm, Thiết Đại tướng quân cũng đã đỏ mặt đem chăn bao lấy thân thể trần trụi của mình.

Hoàng Phủ Thiếu Hoa quần áo không chỉnh ngồi ở trong phòng Thiết Đại tướng quân, chính là dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn hắn.

Cùng ở trong phòng, Thanh Văn bên hông đeo trường kiếm, bả vai dựa vào tường cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tiểu Nguyệt Nhi? Nếu hiện tại Hoàng Phủ Thiếu Hoa không làm cho Tiểu Nguyệt Nhi ra khỏi phòng, hắn sẽ không là Hoàng Phủ Thiếu Hoa.

Tiểu Trần Nhi? Tiểu Trần Nhi quyết định trở về phòng đắp chăn, hắn kiên quyết hết thảy vừa rồi chỉ là giấc mộng.

Trong phòng hoả lò cháy rực rỡ, hiện tại ba huynh đệ tề tụ một chỗ. Quyết định đem sự tình nói cho rõ ràng.

Mà sau khi đã nghe hết sự tình phát sinh lúc đó, Thanh Văn cùng Hoàng Phủ Thiếu Hoa nhìn nhau.

“Kỳ thật hắn cùng Tiểu Trần Nhi cũng xứng đôi.”

“Là trời sinh một đôi a.”

“Không có hảo hảo

giáo huấn hắn là lỗi của ta.”

“Hiện tại bắt đầu còn chưa muộn.”

“Hiểu Thạch, ngươi có hiểu làm thế nào mới khiến người ta hoài dựng không?” Trực tiếp bức Thiết Đại tướng quân thần tình đỏ bừng, đương kim thánh thượng quyền uy hỏi.

“Không phải là……..” Thiết Đại tướng quân lắp bắp.

“Sai” Thanh Văn khẳng định.

Đáng thương cho Thiết Đại tướng quân, mật thất hội đàm không có hai chữ thời gian, thời điểm đi theo hai người họ ra khỏi phòng, hắn cũng bởi quá độ rung động mà căn bản nói không nên lời.

Mà đợi cho đến khi nhìn thấy Tiểu Trần Nhi đang ở sảnh ăn ngọ thiện, kia mặt liền hồng đến xuất huyết.

Hai người đã `dạy` toàn diện đi, trong đó Hoàng Phủ Thiếu Hoa còn thêm vào không ít kinh nghiệm bản thân, trực tiếp đem Thiết đại tướng quân thanh thuần, vĩ lạnh như một khối băng tái nhợt thành một con tôm đầu hồng hồng.

“Nhìn chằm chằm ta làm chi.” Tiểu Trần Nhi lạnh như băng nói.

“Tiểu……… Tiểu Trần Nhi………. Gả cho ta đi………”

Ngay khi hai người còn đang khổ tâm, Thiết đại tướng quân lại chạy tới trước mặt Tiểu Trần Nhi quỳ xuống.

Ngay lúc xanh mét của Tiểu Trần Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa hít sâu một hơi, mà Thanh Văn quay đầu đi không nhịn được cười.

“Không cần, ngươi cũng sắp chết.” Tiểu Trần Nhi đáp.

“Sẽ không, sẽ không, ta nhất định nhanh lành bệnh.” Thiết Đại tướng quân vội vàng nói.

Lời này ai nói đều không thuyết phục, nhưng làm cho một người toàn thân cao thấp rèn luyện cơ bắp mà nói, độ tin tưởng cũng tăng lên ba phần.

Tiểu Trần Nhi hồ nghi nhìn hắn “Ngươi thật sự có thể sống lâu?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Thiết Đại tướng quân vội vàng điểm đầu, chỉ kém không lập giấy cam đoan.

“…….. Ta hôm nay bề bộn nhiều việc, chính là ngày mai nghĩ muốn ra cung ngoạn.” Tiểu Trần Nhi tiếp tục ăn ngọ thiện.

Kỳ thật, Thiết Đại tướng quân quỳ trên mặt đất, hiện tại cũng bằng Tiểu Trần Nhi ngồi trên ghế.

Thiết Đại tướng quân đang chờ, thành thựuc chờ, thẳng đến khi Tiểu Trần Nhi ăn ngụm ngọ thiện cuối cùng, hắn còn ngơ ngác nhìn cái cổ họng tuyết trắng của Tiểu Trần Nhi, tiếp theo một ngụm nuốt nước miếng.

Như thế nào hắn tổng cảm thấy yết hầu vẫn hảo, nên cũng không bị nhiễm phong hàn đi.

“Ta sẽ không để ý nếu ngươi đi theo ta.” Tiểu Trần Nhi nói một câu cảm thấy còn có tình có nghĩa, quay đầu rời đi. Thiết Đại tướng quân mừng rỡ, ngây ngô cười không dừng được.

“Nói cho ta, ngươi rốt cuộc yêu thượng Tiểu Trần Nhi ở điểm nào.” Thanh Văn vẫn là cảm thấy mình có nghĩa vụ cứu biểu ca.

Thế nhưng, Thiết Đại tướng quân lại dùng biểu tình đề phòng nhìn Thanh Văn.

“Cho dù là biểu huynh đệ, ngươi thấy ta sẽ nói những điểm tốt của Tiểu Trần Nhi cho ngươi sao?”

Thanh Văn trầm mặc.

***

Không ước lượng được đã bao lâu, cũng không biết là nơi nào. Nhưng mà, Thiết Đại tướng quân từ đêm khuya đã đến.

Lần trước Hoàng Phủ Thiếu Hoa giáo huấn không cho Thiết Đại tướng quân chạy vào Hạnh Nguyệt cung, vì thế hắn đành đứng chờ ngoài cửa cung.

Thiết Đại tướng quân mặc trường bào tuyết trắng, dây cột tóc màu vàng. Kia hắn là thừa hưởng từ người cha diện mạo tư văn, nếu không lộ ra quá mức dáng người tráng kiện, khả cũng cực kỳ giống người đọc sách.

Chỉ thấy hắn đêm khuya liền đứng ở cửa cung, trên tay còn cầm áo lông cừu màu xám, không biết là cho ai. Trên mặt tràn đầy hạnh phúc, làm cho mấy người hầu đứng bồi sau hắn, cũng cảm thán bất đắc dĩ.

Rõ ràng là bệnh chưa lành, nhưng Thiết Đại tướng quân sắc mặt đã hảo lên rất nhiều. Mấy người hầu kia còn nhớ rõ mấy canh giờ trước, Đại tướng quân ở trong phòng chọn đồ đến đầu đầy mồ hôi. Nếu không bị gia ngăn cản, Thiết Đại tướng quân hẳn còn muốn đem áo giáp mặc vào nữa.

“Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, bộ dáng văn nhã là chuẩn nhất.” Gia rất có kinh nghiệm mà nói, chỉ định bộ xiêm y này “Liền mặc cái này đi, rất sáng sủa, đẹp đẽ.”

………. Kỳ thật, gia đã rất lớn tuổi rồi.

Vì thế, ngay tại trước mắt thị vệ canh giữ cửa cung, ba người đứng từ đêm khuya tới tận hửng đông.

Thiết Đại tướng quân biểu tình một chút cũng không đổi, mà người hầu theo hắn đã muốn đổi qua một lần.

Nay Thiết Đại tướng quân trừ bỏ mặc áo giáp đứng ngoài, đều đứng đúng chỗ, dùng đúng biểu tình hạnh phúc. Cho dù từ hửng đông tới chính ngọ, tiếp từ chính ngọ đến tối đen, vẫn là ba người đứng nhìn cửa cung.

“Ngươi muốn cho hắn đứng bao lâu a?” Tiểu Nguyệt Nhi hỏi Tiểu Trần Nhi, lúc này hai người đều ở dưới mái hiên.

“Không biết, xem ta cao hứng.” Tiểu Trần Nhi chống má, nhìn Thiết Đại tướng quân, trả lời.

Thanh Văn ở phía sau bọn hắn lập một bảng danh sách thật dài, làm cho Tiểu Trần Nhi mang theo. Đối với thảm trạng của `biểu ca` một chút cũng không lo lắng.

Người phía sau Thiết Đại tướng quân đã muốn đổi qua vài lần, nhưng Thiết Đại tướng quân thì một lần đều không đổi.

Lúc sau, lại tới đêm khuya, Thiết Đại tướng quân lúc này mới mang biểu tình bi thương.

“Hừ, không muốn thì trở về a, làm cái mặt đó làm gì.”

Thời điểm một chén trà sau, Tiểu Trần Nhi mới xuất hiện.

Thiết Đại tướng quân hoan hô một tiếng, mới cất vài bước đã vội vàng dừng lại.

“Tiểu…….. Tiểu Trần Nhi công tử……..” Thiết Đại tướng quân nhớ lời ngoại công dạy, cúi đầu hành lễ. Tiếp theo cung kính khoác lên người hắn áo lông.

Tiểu Trần Nhi cao thấp đánh giá trong chốc lát, nhịn không được cười một chút, tiếp theo mới vội chỉnh đốn lại sắc mặt.

“Ta muốn đi ăn mỳ, còn có, đây là danh sách lễ vật của Thanh Văn…….. Lấy đi.”

Tiểu Trần Nhi tuỳ tiện đưa ra một cuộn giấy, đi ra ngoài.

“Hảo, hảo, kinh thành ta rất thành thục……..” Thiết Đại tướng quân vỗ vỗ bả vai người hầu phía sau, người kia đã sớm phụng mệnh vọt lên trước dẫn đường.

“Tiểu Trần Nhi chủ tử, trong kinh thành mỳ ngon nhất chính là ở Tuý Hương lâu, mỳ hương trà của nơi đây có thể coi là nhất phẩm…….”

Ngay lúc hắn giải thích, một người hầu khác cũng đã vội chạy đi, muốn đi kêu Tuý Hương lâu mở cửa.

Nói giỡn, dù gì đại gia chính là lão giang hồ, lần này tôn tử cưới vợ, tự nhiên từ đầu đến chân đã muốn an bài thoả đáng.

Ngay thời điểm Thiết đại tướng quân đi theo Tiểu Trần Nhi, híp mắt nhìn cuộn giấy danh sách, Tiểu Trần Nhi đột nhiên dừng cước bộ.

Ngực Thiết Đại tướng quân đυ.ng phải Tiểu Trần Nhi một chút, tờ danh sách cũng rơi xuống.

Nhưng mà quan trọng nhất không phải cái này, Thiết Đại tướng quân nháy mắt đã đem Tiểu Trần Nhi ôm lấy, lo lắng hỏi,

“Xin lỗi, đυ.ng vào ngươi, ngươi có đau không a?”

Tiểu Trần Nhi đem mặt vùi vào ngực hắn, cũng thấp giọng nói.

“Chân ta đau, đi không được.”

“A, ta ôm ngươi, ta ôm ngươi………”

Vội vàng đem Tiểu Trần Nhi ôm lấy, Thiết Đại tướng quân nhìn tên người hầu dẫn đường.

“Tiểu Cửu, trước giúp ta đem cuộn danh sách lễ vật nhặt lên.”

Tiểu Trần Nhi ở trên tay hắn, nhẹ như không. Thiết Đại tướng quân trong lòng tràn đầy trìu mến, nếu không tự kiềm chế, chỉ sợ hắn đã mạo phạm hồng nhan.

Mà lúc này Tiểu Trần Nhi cũng không nói chuyện, không làm gì cả, đem mặt vùi vào trong ngực Thiết Đại tướng quân, làm cho hắn cẩn thận ôm mình tới Tuý Hương lâu.

Đã trễ thế này, Tuý Hương lâu đang nghỉ. Nhưng mà khi Tiểu Trần Nhi bọn hắn tới, chẳng những đã chuẩn bị tốt sương phòng, bọn hắn ngồi một lúc, một bát mỳ được chử tốt lắm cũng đưa lên trên bàn.

“Tiểu Trần Nhi, đến, nếm thử chút.” Thiết Đại tướng quân vội vàng giúp hắn múc mỳ “Đây là mỳ hương trà nổi danh, nương ta trước kia rất thích ăn. Ngươi nếm thử chút hương vị, không thích ta bảo bọn hắn đổi lại.”

Thiết Đại tướng quân đem mỳ thổi thổi rồi mới đưa tới bên miệng Tiểu Trần Nhi. Tiểu Trần Nhi lúc đầu chần chờ mới ăn một ngụm, sau đó mặt mày hớn hở, tiếp tục một ngụm lại một ngụm ăn.

Thiết Đại tướng quân thân phận không thấp, ở Tuý Hương lâu lại hầu hạ một người như vậy, mọi người chính là trợn mắt há hốc mồm. Khả Thiết đại tướng quân cũng không để ý, mà Tiểu Trần Nhi lại ăn liên tiếp ba bát mỳ xem chừng mới vừa lòng.

“Hảo ăn không?” Thiết Đại tướng quân ôn nhu hỏi.

“Hảo ăn.” Tiểu Trần Nhi đối hắn cười sáng lạn.

Kiên định. Thiết Đại tướng quân kêu kên một tiếng đau đớn, vội vàng trấn an lòng mình.

“Trạm tiếp theo, vịt nướng.” Tiểu Trần Nhi ôm tay, Thiết Đại tướng quân vội vàng đem hắn tái ôm lên.

Mà lần này, Tiểu Trần Nhi đem cánh tay bạch ngọc ôm lấy cổ Thiết Đại tướng quân, bị mùi thơm trên cơ thể thiếu niên đánh úp, Thiết Đại tướng quân lại một trận say lòng, chân lảo đảo, vội vàng đem mỹ nhân ôm chặt.

“Nếu vịt nướng hảo ăn như vậy, ta ngày mai sẽ cùng ngươi đi ngoạn.” Tiểu Trần Nhi mị ánh mắt, mười phần là bộ dáng hồ ly.

“Hảo…….. Hảo………” Chỉ sợ hiện tại Tiểu Trần Nhi đòi hắn từ trên tường thành nhảy xuống, hắn cũng sẽ nói thế.

Đợi cho Thiết Đại tướng quân đem mỹ nhân ôm khỏi Tuý Hương lâu, đại danh Tiểu Trần Nhi nhất định cũng vang vọng kinh thành.
« Chương TrướcChương Tiếp »