Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Trần Nhi Dữ Thiết Đại Tướng Quân

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Về nhà, Thiết Đại tướng quân cùng Hoàng Phủ Thiếu Hoa lại mỗi bên ôm một người, sung sướиɠ làm sao.

Thanh Văn cùng thôn trưởng đi Thiên Sơn kỵ mã, tiêu diêu cả ngày, mà Tiểu Trần Nhi thì lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi, so sánh bụng hai người.

“Chúng ta cảm tình hảo như vậy, chi bằng sinh bảo bảo ra sau này cho chúng thành thân đi.”

“Hảo a hảo a!” Tiểu Nguyệt Nhi đồng ý.

“Không được.” Thiết đại tướng quân hiếm khi lại chặt đứt hứng thú của ái nhân, vốn ôn hoà nay là một biểu tình nghiêm túc.

“Vì……. vì cái gì không được!” Tiểu Trần Nhi khó chịu, Thiết đại tướng quân như vậy kêu hắn nói thế nào với Tiểu Nguyệt Nhi. Hoàng Phủ Thiếu Hoa còn chưa phản đối, hắn đã nhảy ra lớn tiếng, không phải cố tình làm cho mình mất mặt sao.

“…….. Lễ quân thần, không thể quá phận.” Thiết Hiểu Thạch trầm giọng.

Quân……… Thần…….. Tiểu Trần Nhi trừng mắt nhìn hắn.

“Tiểu Trần Nhi, chúng ta là thần, sao có thể mạo phạm vương tử, quận chúa.” Thiết Hiểu Thạch đau lòng vỗ về hắn, thấp giọng “Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử tuổi trẻ, nhưng dù thế nào cũng không còn như các ngươi lúc nhỏ nữa, không phải sao?”

“……….” Tiểu Trần Nhi cả đời mạnh mẽ, sao hiểu hiện tại phải kém người ta. Dù là Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiếu Hoa là cái gì quân a, hắn từ nhỏ chỉ phục một mình thôn trưởng mà thôi.

“…….. Tiểu Trần Nhi, ngươi hiểu liền đối Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử cùng Hoàng Thượng tạ tội.” Thiết đại tướng quân cả đời quy củ, cái gì nên cái gì không nên làm, đều phân định rõ ràng.

Nếu đổi lại là người khác, Thiết Hiểu Thạch chính là phải gầm lên giận dữ, nhưng đối phương lại là ái thê của mình, hắn chỉ có thể mềm mỏng khuyên.

Nhưng Tiểu Trần Nhi đâu nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghe thấy phải hạ mình giải thích, lập tức thay đổi sắc mặt, mắt cũng đỏ lên.

Tiểu Nguyệt Nhi dậm chân, trừng mắt Hoàng Phủ Thiếu Hoa, mà Hoàng Phủ Thiếu Hoa chỉ biết oan uổng hướng hắn lắc đầu.

Thật sự không liên quan đến ta, không liên quan đến ta a, ta từ đầu tới cuối chưa nói lời nào, mọi người có thể làm chứng a.

“Tiểu Trần Nhi…….”

Thấy Tiểu Trần Nhi đổi sắc mặt, Thiết đại tướng quân cũng có chút lo lắng. Tiểu Trần Nhi đột nhiên chụp lấy tay hắn.

“Tiểu Trần Nhi ta cả trời đất này, chỉ phục một mình thôn trưởng! Bảo ta hạ mình? Ta phi!”

“Tiểu Trần Nhi! Ngươi sao lại vô lễ như vậy! Tiểu……..”

Thiết đại tướng quân đang muốn cảnh cáo, nhưng Tiểu Trần Nhi đã quay đầu bỏ chạy.

“Tiểu Trần Nhi!”

Vẫn là Tiểu Nguyệt Nhi mau lẹ, Tiểu Trần Nhi thân ảnh chợt loé, biến mất không thấy tăm hơi, mà Tiểu Nguyệt Nhi cũng giống vậy.

Thiết đại tướng quân cùng Hoàng Phủ Thiếu Hoa vội vàng đuổi theo, cũng nháy mắt đã chạy hết hiên.

Xa xa Tiểu Trần Nhi nghiêm mặt hướng Tiểu Nguyệt Nhi rống to mà Tiểu Nguyệt Nhi một bên khóc một bên gải thích, ngay khi hai người vội vàng đuổi tới, Tiểu Trần Nhi làm bộ giơ tay định đánh, Tiểu Nguyệt Nhi sợ hãi lùi lại phía sau.

Nhân cơ hội đó, Tiểu Trần Nhi lắc mình một cái, hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh.

“Tiểu Nguyệt Nhi, có bị thương không?” khi Tiểu Nguyệt Nhi nhảy xuống, Hoàng Phủ Thiếu Hoa vội vàng chạy tới, đem hắn kiểm tra từ đầu tới chân.

“Tiểu Trần Nhi sẽ không thương tổn ta.” tuy nói như thế nhưng Tiểu Nguyệt Nhi trong lòng vẫn sợ hãi “chính là cái này không tốt, trước kia có lần hắn sinh khí, chúng ta huy động cả thôn tìm hắn, tìm hai năm cũng không thấy a.”

Thiết đại tướng quân trầm mặc nhìn hai người.

“Ngươi không nên nói vậy.” Tiểu Nguyệt Nhi trách cứ Thiết Đại tướng quân “có lẽ với các ngươi nơi này có hoàng đế đại thần tướng quân dân chúng, nhưng chúng ta thì chỉ có thôn trưởng và những người khác thôi. Tuổi lớn chúng ta tôn kính nhưng không có địa vị cao đến như thế này.”

“……. Tiểu Nguyệt Nhi, trước đem người tìm về quan trọng hơn.” Hoàng Phủ Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Thiết đại tướng quân đang thất hồn lạc phách, thấp giọng nói.

“……. Tìm không được, Tiểu Trần Nhi lần này thật sự sinh khí, muốn đi ngay cả ta nói còn không được.” Tiểu nguyệt Nhi thở dài “phải chờ hắn nguôi giận.”

“Kia bao lâu hắn mới nguôi giận?” Hoàng Phủ Thiếu Hoa lo lắng hỏi.

“Một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm, ta làm sao biết được.” Tiểu Nguyệt Nhi dậm chân, nói “ngay cả thôn trưởng tính tình hảo như vậy mà sinh khí, ba trăm năm còn chưa nguôi. Tiểu Trần Nhi sinh khí so với ma vương còn khủng bố hơn, không một quyền đánh chết đã là may rồi.”

“Thần phải về nhà, thỉnh cho vi thần cáo lui.” Thiết đại tướng quân đối hai người hành lễ.

Nhìn vẻ mặt tịnh mịch của Thiết đại tướng quân, Tiểu Nguyệt Nhi u oán liếc Hoàng Phủ Thiếu Hoa, sau đó còn cấp hắn một cái cười bất đắc dĩ.

***

Tiểu Trần Nhi chưa về, Thiết đại tướng quân cả ngày thất hồn lạc phách ở nhà chờ hắn, mà đã phái rất nhiều người ra ngoài nhưng quả thật một chút tin tức đều không có.

Thiết đại tướng quân bắt đầu lâm vào u sầu, ban ngày tìm người, buổi tối uống rượu đến say mèm.

Lão Vương trù tử của Hà phủ lúc nào cũng làm một chung(chén)

bánh mỳ nóng hổi đặt trong bếp, biết đâu có thể dụ Tiểu Trần Nhi chủ tử trở về.

Cứ như vậy nửa năm, Thiết đại tướng cả người gầy yếu.

Ngay khi lão gia phát hiện tôn tử bắt đầu trù tính mưu phản, sợ tới mức suýt nữa đi gặp tổ tiên.

“Ngươi làm gì!”

“…….. Mưu phản, làm hoàng đế!” Thiết đại tướng quân say rượu mở to mắt nhìn ngoại công mình.

“Ngươi say quá hoá điên ư! Làm tướng quân không làm, học người ta mưu phản?” gia thật sự bị hắn doạ rồi.

“……. Ta làm Tiểu Trần Nhi mất mặt, hắn sinh khí, cho nên không trở lại…….” Thiết đại tướng quân liền khóc nói, người to lớn như vậy cả thân thể ghé vào trên bàn, suýt nữa đem cái bàn đánh sập.

“Bây giờ ngươi làm Hoàng đế thì hắn cũng mất mặt rồi.” gia vỗ vỗ lưng tôn tử, tất cả bổ dược vào cơ thể hắn đi đâu hết rồi a.

“Ta không biết phải làm sao hắn mới trở về………” Thiết đại tướng quân nghẹn ngào “ta cái gì đều không cần, chỉ cần Tiểu Trần Nhi……….”

“……….Không nghe lời lão nhân, giờ thì khổ chưa! Ta trước kia không phải nói ngàn vạn lời, bảo ngươi cái gì đúng, cái gì hảo? Được rồi, hiện tại vợ bỏ đi rồi, còn mang theo bảo bối tôn tằng của ta, thực tức chết ta mất……..” Gia gào thét một trận, đột nhiên linh quang chợt loé.

“Ai, vợ ngươi giận ngươi không giận ta. Ta thương hắn như vậy, hắn lại ngoan ngoãn, nghe ta bệnh nhất định chạy về thăm ta.”

“Này……… Ngoại công, ngươi nào có bệnh?”

“Ngốc! Thực ngốc! Ngươi có hiểu cái gì là mưu kế sao? Nói ta sinh bệnh không phải nói ta chết, nếu còn không mang vợ ngươi trở về, ta sớm muộn cũng bị ngươi làm tức chết!”

“Chính là……….. Chính là………..”

“Không chính là gì hết! Nếu đánh gãy chân có thể làm vợ ngươi trở về, ngươi cho rằng lão nhân này không thể làm sao! Ngươi đi thông báo đi, cho mời tất cả các thầy thuốc nổi danh, chiếu cáo

(thông báo)

thiên hạ ta bệnh nặng, dược không công hiệu, để vợ ngươi về gặp mặt lần cuối. Hắn mà về, ngươi dùng cách gì cũng phải lưu hắn lại cho ta!”

***

Cái này gọi là hoạ vô đơn chí không đây? Vợ tôn tử bỏ đi, tôn tử ngày đêm mượn rượu giải sầu, giờ ngay cả lão gia cũng bệnh?

Trong kinh thành chỉ cần nhắc đến Hà Phủ ai cũng thở dài.

Tiểu Nguyệt Nhi khóc đến gầy cả một vòng, Thanh Văn cùng thôn trưởng lại không có lương tâm tiêu diêu nửa năm không tin tức. Hoàng Phủ Thiếu Hoa đã nói hết lời, thậm chí còn mặc cả y phục rực rỡ làm trò, nhưng Tiểu Nguyệt Nhi chỉ cười cười không đến hai cái lại nấc lên, làm cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa hống

(dỗ dành)

cũng không được, một thân vô dụng gấp đến độ như kiến bò trong chảo.

Người ta nói mẫu tử tình thâm, hắn khóc, ngay cả hai bảo bảo cũng khóc theo, làm Hoàng Phủ Thiếu Hoa không có tâm tình lâm triều. Mắt thấy nếu cứ thế này hẳn sẽ thành nạn mất nước, cứu tinh rốt cục cũng trở lại.

“Thanh Văn………. Ô………. Thanh Văn………”

Vừa thấy Thanh Văn trở về, liền giống như chết đuối vớ được cọc, Tiểu Nguyệt Nhi một phen nước mắt chạy tới, làm Thanh Văn đang thần thanh khí sảng trở cũng sợ tới mức nhịn không được dùng ánh mắt chất vấn Hoàng Phủ Thiếu Hoa.

“Tiểu Trần Nhi bỏ đi, không thể tìm thấy.” Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng đen mặt “Thanh Văn a, mau nghĩ biện pháp đi.”

“…….. Tiểu Trần Nhi?”

“Đúng a!”

“……..Thế mà ta không nghĩ đến, hắn sao lại không mang theo cái gì chứ……..” Thanh Văn tự trách “hắn cùng thôn trưởng trở về thôn rồi, ta nghĩ không có việc gì đâu.”

“…….. Ta nghĩ Thiết Hiểu Thạch sẽ có chuyện.” Hoàng Phủ Thiếu Hoa bóp trán.

***

Cưỡi ngựa một đường hướng về phía nam, ái thê của Thiết đại tướng quân đang ở phía trước, tự nhiên hắn phải đi thật nhanh.

“Đừng ngốc, Hiểu Thạch, Hạnh hoa thôn không phải ai cũng vào được.”

Lời nói của Hoàng Phủ Thiếu Hoa vang lên bên tai, nhưng Thiết đại tướng quân lại không có biện pháp trơ mắt nhìn Tiểu Trần Nhi rời đi như vậy a.

Hắn có thể tra tấn, đánh mắng Thiết đại tướng quân nhưng không thể rời hắn đi!

Tiểu Trần Nhi a……… Không có Tiểu Trần Nhi, hắn còn sống làm gì!

***

“Cháu dâu a, ngươi về rồi, cháu dâu của ta!”

Thật vất vả nhìn bảo bối của tôn tử đã trở về, ác, còn mang theo bảo bối tằng tôn a. Chính là cháu dâu vừa nhìn thấy hắn ngồi uống trà ở đại sảnh, như thế nào lại quay đầu bỏ đi? Cháu dâu a, cháu dâu!

“Lão gia! Ngài còn lôi kéo nữa, ta liền sinh khí!” lúc này người ghé thăm Hà Phủ không phải là người mà mọi người vẫn tìm kiếm sao? Chỉ thấy hắn khi phát hiện mình bị lừa, chính là nhất thời cau mày.

“Cháu ngoan a, Thiết Hiểu Thạch ngu ngốc làm gì khiến ngươi sinh khí? Hắn sai, gia giúp ngươi đánh hắn a, ngươi bỏ đi muốn làm gia không có tôn tằng ôm sao?”

“……… Ta cùng Hiểu Thạch đã không còn quan hệ gì nữa, đứa nhỏ này ta sẽ tự nuôi, ngài bảo Thiết Hiểu Thạch tìm một nữ nhân giúp ngài sinh tôn tằng đi.” Tiểu Trần Nhi lạnh lùng nói.

“Ngươi……. Ngươi……… Ngươi thực sự phải làm lão nhân này quỳ xuống xin ngươi mới được sao, hảo, ta quỳ, ta……..”

“Gia! Không thể!” Tiểu Trần Nhi thấy lão nhân thật sự qùy xuống, vội vàng đỡ dậy.

“Ô……. Ta mệnh khổ a, độc nữ

(đứa con gái duy nhất)ngoan ngoãn đã cùng con rể một trước một sau ra đi rồi, bỏ lại tôn tử cho ta, giờ lại đến cháu dâu cùng tôn tằng, ta mệnh khổ a……. Ta…….. Ta không muốn sống nữa……… Ô………..” gia một bên khóc, một bên gắt gao bắt lấy quần áo Tiểu Trần Nhi, làm hắn không thể rời đi.

“Gia! Ngươi lưu ta cũng không được gì đâu! Ta hiện tại chỉ nghĩ đến Thiết Hiểu Thạch liền sinh khí, chỉ sợ nhìn thấy hắn liền phải mắng hắn, hắn cũng sẽ không chịu được, ngươi giữ ta lại chỉ làm khổ tất cả chúng ta mà thôi.”

“Ta mặc kệ, không cho ta ôm tôn tằng ta chết không nhắm mắt!” nắm lấy xiêm y Tiểu Trần Nhi, gia thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Tiểu Trần Nhi sợ tới mức không dám nói nữa.

“Ta……. Ta ở đây sinh hắn là được, gia, ngài ngàn vạn lần không được tổn hại mình.”

“thật sao?”

Tiểu Trần Nhi vội vàng gật đầu.

“…….. Người tới a, cho ta một bát thuốc an thai! Mau mau mau, Tiểu Trần Nhi đến, gia rất thương ngươi a, hắc hắc hắc………..”

Người ta nói, gừng càng già càng cay, Tiểu Trần Nhi chỉ có thể bất đắc dĩ bị giữ ở lại Hà phủ.

Mà đợi Thiết đại tướng quân biết tin mừng này, lập tức cưỡi ngựa quay trở về, đúng lúc Tiểu Trần Nhi đang sầu não đối diện với một bàn đầy bổ dược.

Một ngày hai bữa, cẩn thận bồi bổ cho đứa nhỏ. Tiểu Trần Nhi lo lắng chính mình sinh xong có hay không biến thành một viên cầu, Thiết đại tướng quân cũng vừa trở lại.

“Tiểu…… Tiểu Trần Nhi!”

“Dừng.” Tiểu Trần Nhi vội lùi ra sau ba bước “Ta không muốn sinh khí với ngươi, đợi đến khi sinh xong ta sẽ đi.”

Vừa vui vừa buồn, Thiết đại tướng quân nhìn bụng Tiểu Trần Nhi, một cảm giác khỏ tả không nói nên lời.

“Tiểu Trần Nhi, ta………. Ta…….. Chuyện cầu hôn quận chúa ta sẽ cầu Hoàng Thượng, cầu ngươi không cần sinh khí, ta hiểu ta rất ngốc, chúng ta không nói chuyện đó nữa, ta sẽ đối với ngươi thật yêu thương, ta……..”

“………Hừ, ngươi thực coi thường ta. Hoàng Phủ Thiếu Hoa là ai chứ, nếu không phải ta cùng Tiểu Nguyệt Nhi có giao tình, ta cũng không muốn có hôn sự đó. Đủ rồi, hiện tại ta không có tâm tình, ngươi cút đi, nếu không ta lập tức rời khỏi nơi này!”

“Tiểu Trần Nhi………”

“Đi ngay! Lập tức! Không được để ta thấy ngươi nữa! Ta thấy ngươi liền sinh khí! Ô…….”

Kích động quá mức, cả ngực lẫn hạ phúc đều đau nhức. Tiểu Trần Nhi đột nhiên bám vào bàn, đau đến sắc mặt trắng bệch cả người đổ mồ hôi lạnh.

“Tiểu Trần Nhi!” Thiết đại tướng quân sợ hãi kêu lên, vội vàng ôm lấy hắn “Tiểu Trần Nhi! Ngươi sao vậy? Đau ở đâu? Nói cho ta a!”

“Hắn động thai, ngươi nếu không đem hắn giao cho ta thì cứ chờ nhặt xác hắn đi.” lúc này từ ngoài Hà phủ đi vào, còn không phải thôn trưởng sao?

“Thôn trưởng! Cầu ngươi cứu mạng a! Thôn trưởng!” Thiết đại tướng quân gấp tới độ hai mắt phiếm hồng.

“……. Hảo, đem hắn giao cho ta, đến………”

Thiết đại tướng quân cẩn thận đem Tiểu Trần Nhi qua, mà thôn trưởng đặt tay lên bụng Tiểu Trần Nhi. Chỉ thấy một đạo kim quang bao phủ Tiểu Trần Nhi, chỉ trong chốc lát liền thấy Tiểu Trần Nhi suy yếu thở trong ngực thôn trưởng.

“Tiểu Trần Nhi……….” Thiết đại tướng quân không dám tuỳ tiện chạm hắn nữa. Hắn thấp giọng gọi, vừa gấp vừa đau lòng.

“……. Đứa nhỏ này cá tính chính là như vậy, tinh thần không tốt còn có thể hại cả mình cả đứa nhỏ, ngươi cũng đừng chọc hắn nữa.” thôn trưởng đau đầu nhìn Tiểu Trần Nhi trầm ngủ “hắn không hợp với ngươi, ta nghĩ, các ngươi nên chia tay đi, đứa nhỏ là người của Hạnh hoa thôn, chúng ta tự nhiên sẽ chiếu cố. Ngươi nên quên hắn đi……..” thôn trưởng hướng Thiết đại tướng quân nói, mà Thiết đại tướng quân đau lòng quỳ xuống.

“Cầu….. cầu ngươi không cần………. Ta không nghĩ thương tổn Tiểu Trần Nhi, cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới………”

“………. Ta không nói ngươi sai, mà là Tiểu Trần nhi hắn……. Hắn chính là Hỗn Thế Ma Vương, ngươi hiểu không? Hắn ở Hạnh hoa thôn có nhiệm vụ bức cung, tâm địa ngoan độc, cao ngạo, thật sự không hợp với ngươi.”

“…….. Thiết Hiểu Thạch cả đợi chỉ cần một mình Tiểu Trần Nhi.” Thiết đại tướng quân nghẹn ngào.

“…….. Ngươi……… bỏ đi, đều là nghiệt duyên.”

***

“Tiểu Trần Nhi.”

“Không được lại đây! Đem đồ để đó!”

“Hảo………” đem bổ dược đặt trên bàn, Thiết đại tướng quân ngồi xuống bên cạnh, đối với hắn ôn hoà cười.

“Cười cái gì mà cười, ghê tởm.” Tiểu Trần Nhi không muốn để ý hắn nữa, càng không muốn lại lần nữa phát hoả. Nói giỡn, lần trước thực sự đau muốn chết, hắn còn muốn giữ cái mạng nhỏ này.

“Tiểu Trần Nhi, ngươi còn sinh khí sao?”

“Vô nghĩa!”

“……. Ta cho ngươi đánh được không?” Thiết đại tướng quân thấp giọng nói.

“Hừ hừ, ta sao có thể đánh Thiết đại tướng quân cao cao tại thượng.”

“……..”

Ngay khi trong phòng còn rơi vào trầm mặc bỗng vang lên một thanh âm thanh thuý.

Tiểu Trần Nhi kinh ngạc nhìn, kia quả nhiên chính là Thiết đại tướng quân tự đánh chính mình.

Tiểu Trần Nhi không nói gì, mà Thiết đại tướng quân nhìn hắn, lần thứ hai tự đánh.

Đánh thật nặng, khoé miệng đều lưu huyết, hai má cũng thâm lại.

Nhưng Tiểu Trần Nhi vẫn không nói gì, thẳng đến khi Thiết đại tướng quân hai má đều bị đánh đến thâm tím, Tiểu Trần Nhi mới nhíu mi quay đầu đi.

“Ngươi việc gì phải làm vậy.”

“Ta muốn ngươi hết giận, muốn ngươi lại đối tốt với ta.”

“…….. Ta đâu có đối ngươi hảo, ta hung hăng lại không lễ phép, cả ngày chỉ biết mạo phạm Hoàng thượng của ngươi cùng Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử.”

“…….. Ta định cùng phiên bang hợp tác, chờ ta thành công, ngươi chính là Hoàng hậu.”

“Ngươi điên à!” Tiểu Trần Nhi lúc này mới hiểu sự việc nghiêm trong tới mức nào, hắn từ trên giường ngồi dậy, không dám tin nhìn Thiết đại tướng quân “ta khi nào nói ta muốn làm Hoàng hậu? Ngươi còn không mau đi cự tuyệt người ta!”

Nhưng mà, lần này Thiết đại tướng quân quật cường cắn môi.

“……… Ngươi này ngu ngốc, thật sự tức chết ta! Tức chết ta!”

Tiểu Trần Nhi tức khí, xuống giường không ngừng đánh hắn “Ngươi này hỗn đản, ngươi đầu gỗ, mưu phản là tử tội ngươi hiểu không hả?”

“Ngươi đánh nhẹ thôi, tay ngươi sẽ đau.” Thiết đại tướng quân vội vàng nói.

“……….” Tiểu Trần Nhi tức giận dậm chận, nói không nên lời “…….. Th như thế nào lại gặp ngươi, thật sự làm ta tức chết!”

“Ngươi đừng sinh khí, hại thân thể thì sao?” Thiết đại tướng quân vội vàng khuyên.

“……… Ngươi…….. Ngươi người này còn dám nói lời ngon tiếng ngọt, lại chẳng có nửa câu thiệt tình!”

“…….. Tim của ta ở đây, ngươi có thể lấy ra xem……..”

Thiết đại tướng quân cầm lấy tay Tiểu trần Nhi, đặt trên ngực mình. Cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt, Tiểu Trần Nhi cũng có chút động tâm.

“Ngươi nghĩ ta không dám? Ta đã từng như vậy lấy tim một người, ngươi nói xem ta có hay không dám móc tim ngươi?”

“Lấy đi, tim của ta vốn đã là của ngươi, lấy đi, Tiểu Trần Nhi, ngươi xem nó sẽ hiểu…….”

Người ta nói, Tiểu Trần Nhi không sợ trời không sợ đất, nhưng lại chỉ sợ một thứ. Tiểu Trần Nhi liền như vậy ngây ngốc, ngay cả Thiết đại tướng quân gắt gao ôm lấy, cũng không giãy dụa.

“Tiểu Trần Nhi, nhìn xem tâm của ta, nhìn tâm của ta a. Trong lòng ta tất cả chỉ có ngươi, yêu ngươi a. Nếu có một lời nào giả dối, ngươi liền huỷ nó! Không có ngươi, ta cũng không muốn sống.”

***

Tiểu Trần Nhi ở trong hà Phủ mỗi ngày đều chắp tay đi tới đi lui. Không dự đoán được Thiết đại tướng quân đối hắn thâm tình như vạy, cái này phải làm sao bây giờ?

Mà Thiết đại tướng quân ngày ngày bảo hộ bên người hắn, như trước ôn hoà, làm trong lòng hắn một trận hỗn loạn. Nhưng nhớ tới những lời hắn nói ngày đó, trong lòng lại một cỗ lửa giận. Cho tới giờ chưa có ai đem hắn hạ thấp như vậy, ngay cả thôn trưởng cũng chỉ đối hắn như những người trong thôn.

Hoàng Phủ Thiếu Hoa là cái gì chứ, Thiết Hiểu Thạch lại như vậy, dám kêu Tiểu Trần Nhi đối với một phàm nhân cung kính, xưng thần? Nếu không vì tiểu anh hài trong bụng, nếu không vì gia khóc lóc nhìn hắn, này dù Hà phủ tường cao tới đâu, Thiết Hiểu Thạch có nói gì, hắn cũng như trước rời đi!

Hừ…….

“Tiểu Trần Nhi ngươi nếm thử chút, đây là ngoại công bảo trù tử làm, phù dung yến oa bảo

(tổ yến hương sen), rất bổ.”

Thiết Hiểu Thạch đáng chết luôn tấn công vào nhược điểm của hắn!

Thiết đại tướng quân đưa đến một chén thơm ngào ngạt, chỉ mùi này thôi đã làm Tiểu Trần Nhi nước miếng lưu đầy đất.

Đang tính toán đoạt lấy bát từ tay người kia, Thiết đại tướng quân đã đem một muống ngọt thang thổi nguội tới bên miệng hắn, Tiểu Trần Nhi vẫn là cầm lòng không nổi một ngụm ăn.

Đáng giận! Cắn thìa, Tiểu Trần Nhi trừng mắt nhìn người đang ngây ngô cười trước mặt.

“Tiểu Trần Nhi ngoan, bỏ thìa ra, ta mới có thể lại uy ngươi uống.”

“……..” Tiểu Trần Nhi buông tha, ngồi xuống, há mồm ăn hết bát ngọt thang.

Tiểu Trần Nhi mỗi ngày đều được gia cấp bổ dược, hai má đều nôn nộn, mỗi buổi sáng soi gương, không thể không vui vẻ xoa xoa.

Thiết đại tướng quân càng nhìn hắn càng mê mẩn. Tiểu Trần Nhi mỗi lần đều có thể thấy hắn si ngốc nhìn mình.

“Ngươi nhìn cái gì! Thật giống mèo rình chuột!” Tiểu Trần Nhi lớn tiếng hô, làm Thiết Đại tướng quân lập tức chỉnh lại ánh mắt.

“……. Ta thích ngươi, không thể nhịn được nhìn ngươi.”

“……. Có gì hảo mà nhìn, ta hiện tại thật xấu………”

Chẳng những xấu, chạy cũng chậm, động cũng khó khăn, cả ngày đại bộ phận là ngủ, còn lại thời gian trừ bỏ ăn cũng chính là nằm nhuyễn tháp.

“Sẽ không, hiện tại so với trước kia hấp dẫn hơn nhiều.” Thiết đại tướng quân nhẹ nhàng nói.

Có lẽ mấy ngày nay không tiếp xúc với mặt trời, cùng với cuộc sống no đủ làm cho Tiểu Trần Nhi nhiều nhất chỉ là mị ánh mắt, cũng không có khí lực tức giận. Đến khi Thiết đại tướng quân nhất thời giật mình nhớ ra Tiểu Trần Nhi còn giận hắn, Tiểu Trần Nhi cũng đã muốn cho hắn ôm trở lại.

Thiết đại tướng vui vẻ cực kỳ, chính là cười không ngậm miệng được.

“Ngươi như vậy cười, thoạt nhìn thực ngốc.” Tiểu Trần Nhi nói.

“Tiểu Trần Nhi, ta thật sự thích ngươi.” thật cẩn thận sờ tóc Tiểu Trần Nhi, phát hiện hắn không phản đối, cười càng thêm vui vẻ.

“…….. Hừ……..” Tiểu Trần Nhi hừ một tiếng, oa ở ***g ngực Thiết đại tướng quân. Khó có được ấm áp, Tiểu Trần Nhi thoả mãn, trầm trầm ngủ. Lòng ngực Thiết đại tướng quân thật thoải mái, làm hắn buồn ngủ.

Thiết đại tướng quân ôm Tiểu Trần Nhi ngồi ở nhuyễn tháp trong đình viện, điều chỉnh tư thế ôm làm hắn an tâm ngủ. Tiểu Trần Nhi nằm trong lòng ngực hắn, loại hạnh phúc này khiến thiết đại tướng quân phiêu phiêu dục tiên.

Ngoài phòng tuyết rơi, trong phòng có hoả lô, mà trong lòng Thiết đại tướng quân tự nhiên là Tiểu Trần Nhi.

Không hiểu có phải vì tinh lực đều cấp cho đứa nhỏ, Tiểu Trần Nhi mấy ngày nay phá lệ nhu thuận. Còn thường thường oa ở trong ***g ngực Thiết Đại tướng quân ngủ.

Thừa dịp Tiểu Trần Nhi ngủ, ngự y trong cung sẽ cẩn thận xem xét mạch cho hắn. Tiểu Trần Nhi nỉ non một chút, Thiết đại tướng quân thấp giọng hống, hắn lại trầm ngủ.

“Phi thường khoẻ mạnh, cả…….. Khụ…… Tiểu Trần Nhi công tử và đứa nhỏ……..” ngự y nói.

“Thật tốt quá.” Thiết đại tướng quân cùng gia cuối cùng cũng bỏ đi một tảng đá lớn. Không có biện pháp a, Tiểu Trần Nhi thực sự làm cho mọi người lo lắng.

“Chính là, cái thai trong bụng, có lẽ đối với Tiểu Trần Nhi công tử mà nói hơi lớn một chút.” ngự y phiền não “sinh sản có lẽ không dễ dàng.”

“Ta muốn thỉnh thôn trưởng tới đây.” Thiết đại tướng quân vội vàng nói “Thôn trưởng nói, khi Tiểu Trần Nhi sinh, hắn sẽ đến.”

“…….. Mặc kệ là dược quý giá gì, chỉ cần thầy thuốc kê ra, chúng ta đều tìm cho được.” gia cẩn thận nói.

Nghe đến đây ngự y không nhịn được bật cười “thỉnh gia yên tâm, dược tài của phủ là tuyệt đối tốt. Điểm này gia không cần lo lắng.”

“Vậy ngươi xem cháu dâu vì cái gì gần đây ngoan như vậy a?” gia thực sự lo lắng hỏi.

“……… Tiểu Trần Nhi công tử đại khái cũng mệt mỏi.” ngự y nhìn bộ dáng hạnh phúc của Tiểu Trần Nhi, hơi cười cười “vốn hoạt bát sống động, hiện tại bị đứa nhỏ bó buộc, thân thể đương nhiên không thoải mái.”

“Sớm biết sinh đứa nhỏ vất vả vậy, ta sẽ không để hắn sinh.” Thiết đại tưóng quân sờ mặt Tiểu Trần Nhi, thở dài.

“Tướng quân,vợ chồng trong lúc ân ái, đứa nhỏ đương nhiên sẽ có, nghịch thiên mà đi càng thương mẫu……… Khụ……. Tiểu trần Nhi công tử………”

“Hơn nữa không có đứa nhỏ này, ngươi lưu được hắn sao.” gia nhớ tới việc này lại tức giận.

“A, nói cũng đúng, đứa nhỏ này là đại ân nhân của Thiết Hiểu Thạch ta.”nhẹ nhàng đặt bàn tay lên bụng Tiểu Trần Nhi, Thiết đại tướng quân chính là một bộ dáng của kẻ sắp làm cha.

***

“Hiểu Thạch……..”

“Ân?” nghe thấy thanh âm trong lòng ngực, Thiết đại tướng quân cúi đầu xuống hôn. Dù sao Tiểu Trần Nhi cũng không còn khí lực giãy dụa, nhiều lắm chỉ trừng hắn.

“…….. Ta sắp chết, Hiểu Thạch………”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Thiết dại tướng quân mở mắt, nhìn thấy dưới đấy đầy máu tươi.

Mà máu kia lại từ giữa hai chân Tiểu Trần Nhi chảy ra. Tiểu Trần Nhi trong ngực hắn, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nói “ta chết, không được quên ta.”

“Tiểu Trần Nhi!”

“Kêu lớn như vậy làm gì?”

Thiết Hiểu thạch ngủ mơ lại đối tai hắn rống to, Tiểu Trần Nhi vẻ mặt mất hứng nói, tuy vậy vẫn mị ánh mắt.

Mà Thiết Hiểu Thạch bừng tỉnh từ cơn ác mộng, một thân mồ hôi lạnh, nhưng không có nhìn thấy máu tươi. Hắn vội vàng cúi đầu nhìn Tiểu Trần Nhi sắc mặt hồng nhuận, không giống trong cơn ác mộng đáng sợ kia.

“Ác……… Tiểu Trần Nhi……… Tiểu Trần Nhi……….” Thiết đại tướng quân vừa đau lòng vừa sợ hãi cúi đầu không ngừng hôn hắn, Tiểu Trần Nhi tuy không có khí lực giãy dụa nhưng vẫn mất hứng la hét.

Mộng kia thật sự chân thực, làm Thiết đại tướng quân cả ngày đều sợ hãi. Mà vừa khéo, thôn trưởng cũng đã đến đây.

Thiết đại tướng quân vội vàng đem cảnh mộng kể lại cho thôn trưởng, thôn trưởng trong lòng nhảy dựng, nhìn về phía Tiểu Trần Nhi.

Tiểu Trần Nhi vẻ mặt khờ dại khó hiểu nhìn lại, thôn trưởng sắc mặt tái nhợt tiến tới, sờ sờ mặt hắn.

“Làm sao vậy?” Tiểu Trần Nhi nghi hoặc hỏi hai người, nhưng thôn trưởng cái gì cũng không nói.

“Hắn ngày mai sẽ phải sinh.” thôn trưởng nói riêng với Thiết đại tướng quân, sắc mặt trầm trọng.

“Sớm vậy sao?” Thiết đại tướng quân hoảng sợ.

“Hơn nữa hắn sẽ chết.”

Thiết đại tướng quân sắc mặt lập tức xanh.

“Ta phải làm cho hắn một chú pháp, một chú pháp thật mạnh.” thôn trưởng âm trầm nói “chú lực mạnh mẽ có thể sẽ cứu được hắn.”

“Cầu thôn trưởng cứu mạng!” Thiết đại tướng quân lập tức cúi đầu.

“Ta cần máu của ngươi.” thôn trưởng nói “ngay ngày mai, khi ta hạ chú. Ngươi có thể sẽ chết, chính là Tiểu Trần Nhi chưa chắc có thể sống sót. Ngươi có nguyện ý không?”

Thiết đại tướng quân mạnh mẽ gật đầu.

……….. Không dự đoán được hắn lại đáp ứng nhanh như vậy, thôn trưởng bội phục nhìn.

“Ngươi không nghe rõ sao? Ta phải lấy máu của ngươi, ngươi có thể sẽ chết, mà Tiểu Trần Nhi chưa chắc đã cứu được. Ngươi thật sự rõ ràng?”

“……. Ta sau giấc mộng kia, đã hiểu rõ ràng.” Thiết đại tướng quân có chút khổ sở mỉm cười “ta không thể chịu được nếu Tiểu Trần Nhi ra đi, chỉ cần có phương pháp cứu hắn, cho dù là chuyện làm quỷ thần nổi giận, ta cùng sẽ làm.”

“……… Ngươi có một tối để suy nghĩ.” thôn trưởng nói, quay đầu bước đi. Phàm nhân, khi nói về tình yêu, có thể nói đến biển cạn đá mòn. Nhưng đến thời điểm kia, vẫn là phủi tay từ bỏ.

***

Tiểu Trần Nhi đúng thời điểm bắt đầu đau bụng, nhưng thật lâu, vẫn chưa có chuyển biến gì.

Gia gấp đến độ muốn phá tường nhìn xem cháu dâu, Thiết đại tướng quân thế nhưng lại bình tĩnh đáng sợ.

Hắn ngồi trước cửa, hai tay gắt gao nắm chặt, ánh mắt cũng nhắm lại.

Tiểu Trần Nhi rêи ɾỉ ngày càng nhỏ giọng, làm tâm hắn như vỡ vụn.

“Thiết Hiểu Thạch, tiến vào.” đột nhiên, trong phòng truyền ra thanh âm thôn trưởng, mà Thiết đại tướng quân cũng hiểu đã đến lúc.

Hắn đứng lên, hướng vào phòng trong, gia khẩn trương bắt lấy tay hắn “Sẽ không có việc gì chứ?”

“Ta sẽ cứu Tiểu Trần Nhi.” Thiết đại tướng quân trầm giọng nói “Ngoại công, ngươi phải hoả hảo bảo trọng.”

Mặt đất đầy máu tươi, lại ngoài ý muốn toả ra hương khí.

Thiết đại tướng quân nhìn mấy người trong phòng, bà mụ đang tẩy rửa vết máu, mà thôn trưởng đã ôm đứa nhỏ đến bên tay hắn.

Đứa nhỏ không biết có phải hay không hiểu có chuyện phát sinh, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thiết đại tướng quân. Thiết đại tướng quân trong lòng đau xót, ôm lấy đứa nhỏ, cúi đầu hôn lên hai má nó.

“Phụ thân thương ngươi……..”

Đứa bé không khóc không nháo, ngoan ngoãn mặc cho nước mắt Thiết đại tướng quân rơi trên mặt.

Một lát sau, thôn trưởng mới đem đứa nhỏ tới đặt bên người Tiểu Trần Nhi.

Tiểu Trần Nhi sắc mặt tái nhợt, đã muốn không còn hô hấp.

Thiết đại tướng quân chậm rãi đi tới, quỳ rạp bên người hắn, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh băng, thấp giọng khóc.

“Ta thấy nên như vậy thôi.” thôn trưởng chậm rãi nói “đứa nhỏ đã sinh ra, các ngươi liền hảo hảo đem hắn nuôi lớn. Tiểu Trần Nhi thiên mệnh đã hết, không nên cưỡng cầu.”

“Ngươi đã đáp ứng ta thi chú.” Thiết đại tướng quân ngẩng đầu, khàn khàn nói.

“Ta hối hận.” giọng thôn trưởng lạnh băng.

“Vì cái gì hối hận?” Thiết đại tướng quân nghẹn ngào hô.

“……. Ta không muốn hại ngươi.”

“……. Ta phải cứu Tiểu Trần Nhi, ta phải cứu Tiểu Trần Nhi!”

Đột nhiên, mau đến nỗi thôn trưởng không kịp ngăn cản. Thiết đại tướng quân rút đao, hướng ngực mình đâm tới!

Máu tươi phun ra, Thiết đại tướng quân lại thoả mãn cười “Ngươi phải dùng máu này……..”

Thôn trưởng lấy một cái bát sạch sẽ, hứng lấy máu kia, mà Thiết đại tướng quân rốt cuộc cũng nhắm mắt. Hắn nằm trên cơ thể Tiểu Trần Nhi, biểu tình thoả mãn, thánh khiết.

Thôn trưởng xuất thần, nhìn hai người họ, thấp giọng nỉ non.

“Tiểu Trần Nhi, ngươi thật có phúc, thật có phúc a………”

***

Khi Thiết đại tướng quân tỉnh lại, trừ bỏ tiếng khóc đến chết đi sống lại trong Hà Phủ, không thấy thôn trưởng, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Trần Nhi.

Hai người liền như vậy biến mất, lưu lại cho hắn một nam hài, Thiết Tĩnh.

Thiết đại tướng quân không chết, cũng không quên Tiểu Trần Nhi, nhưng, ôm đứa nhỏ trong ngực, lúc dưỡng thương, chính là si ngốc nhìn về phía chân trời.

Mọi người đều hiểu người hắn nghĩ tới là ai, nhưng trừ bỏ thở dài, không ai có biện pháp gì cả.

Tiểu Nguyệt Nhi không được biết bất cứ tin tức gì. Hoàng Phủ Thiếu Hoa chỉ dám nói Tiểu Trần Nhi không biết chạy đi đâu, không thấy bóng dáng. Nhưng nhìn Thiết đại tướng quân tiều tuỵ như vậy, mọi người ai cũng hiểu.

Chẳng mấy chốc đã nửa năm.

Thiết đại tướng quân thương thế mới hảo, liền muốn đi.

Hoàng Phủ Thiếu Hoa lệnh Thiết đại tướng quân đi chinh chiến vốn là lẽ đương nhiên, mà khi Thiết đại tướng quân muốn ôm cả Thiết Tĩnh ra chiến trường, gia đối tôn tằng chính là không muốn buông tay.

“Không thể để Tĩnh nhi rời ta lâu như vậy, ngoại công.” Thiết đại tướng quân cùng ngoại công tranh đoạt Thiết Tĩnh, không nề hà gì cả.

“Ta sẽ không cho ngươi đem tôn tằng của ta mang ra chiến trường chịu chết!”

“Thiết Tĩnh sẽ không ra tiền tuyến, ở hậu phương thực an toàn.” Thiết đại tướng quân một chút cũng không lùi.

Thiết Tĩnh ngậm ngón tay cái của mình, một bộ dáng tự đắc lạc lạc cười.

“Hắn cười lên cùng Tiểu Trần Nhi giống nhau như đúc.” phụ thân đáng thương a, si tình mà nói.

“Thực giống cháu dâu ta.”

“Ta nghĩ để cho Tĩnh nhi tự quyết định.” Thiết đại tướng quân ôm bảo bối nhi tử nói.

“Hảo.” gia đồng ý.

“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi, nhìn ngoại công ngươi này, nhìn xem này là cái gì a? Cái gì a?”

“Tĩnh nhi Tĩnh nhi, nhìn phụ thân ngươi này.”

Gia thua.

Thiết Tĩnh nhìn không chuyển mắt huyền thiết khôi khi

(mũ trụ bằng sắt màu đen mà mấy vị tướng trong phim cổ trang hay đội ý)

của Thiết đại tướng quân, gia nhịn không được ảo não sao mình lại sinh ra cái thứ ngoại tôn gian trá như vậy làm chi.

Cho nên, khi Thiết đại tướng quân đem Thiết Tĩnh ôm ra chiến trường, quả thực phá hư không khí.

Thiết Tĩnh lập tức khiến mấy vạn người phải chiếu cố, Thiết đại tướng quân cũng đành bất đắc dĩ. Cho dù hắn biết Thiết Tĩnh cần mẫu thân, nhưng hắn đã hạ quyết định, không muốn có người khác.

Đêm đó, sự tình chỉ có bà mụ kia biết được. Thôn trưởng lấy máu của hắn xong liền mang theo Tiểu Trần Nhi đã chết cùng nhau biến mất.

Đột nhiên biến mất, không phải bay đi.

Hắn sớm biết Tiểu Trần Nhi không phải phàm nhân. Hắn tốt đẹp như vậy, chung quy không ai có thể thay thế.

Lưu lại một ngàn quân trần thủ phía sau, có thương binh, có Thiết Tĩnh.

Thiết Tĩnh có một ngàn bộ binh cùng một số thương binh chiếu cố, Thiết đại tướng quân thống lĩnh năm vạn quân phía trước gϊếŧ giặc.

Huyền Thiết trường thương trên tay Thiết đại tướng quân gϊếŧ người không dính máu, làm cho đại quân khí thế ngút trời.

Mà sau khi chinh chiến, Thiết đại tướng quân tẩy sạch huyết tinh, ôm Thiết Tĩnh thấp giọng dỗ dành.

Thiết Tĩnh khi cao hứng, cười lên thật xinh đẹp. Mà khi nó mất hứng, sẽ nhíu mày. Thiết đại tướng quân yêu đến chết đứa con của hắn cùng Tiểu Trần Nhi, mỗi lần đều hôn đến khuôn mặt nó đầy nước miếng.

Mà sau khi ôm hôn xong, Thiết đại tướng quân lại ra sa trường gϊếŧ địch.

Ngày cứ thế thong thả trôi qua.

Thu qua đông đến, chiến sự cũng nhanh kết thúc.

Thiết đại tướng quân thống lĩnh hơn trăm Thiết kỵ binh, truy kích tướng địch vào tận thâm cốc.

Nơi đó cây cỏ ngập tràn, cực kỳ hoang sơ.

Mà Thiết đại tướng quân thật vất vả mới bắt tên tướng địch, hai người cùng ngã ngựa.

Thiết đại tướng quân nhớ rõ mình đã rất nhanh bắt được người, nhưng khi rơi xuống, người lại không cánh mà bay!

Sao lại như vậy!

Thiết đại tướng quân vội vàng đứng dậy, lại phát hiện ngựa cũng không thấy.

Không chỉ thế, sao trong cốc lại nhiều Hạnh hoa đến như vậy!

Cỏ xanh ấm áp, tiếng suối quanh quẩn đâu đây, ngay tại cảnh hạnh hoa bay đầy trời, người Thiết đại tướng quân tuyệt đối không thể tưởng được lại đứng ngay trước mắt.

“…….. Tiểu Trần Nhi……. Tiểu Trần Nhi!”

Hắn kêu to, bất giác cười thật lớn. Thiết đại tướng quân thấy Tiểu Trần Nhi trước mặt, liền vội vã chạy tới.

Nhưng Tiểu Trần Nhi lại nhíu mày, tránh đi. Thiết đại tướng quân không ôm được, hờn giận quay đầu nhìn hắn.

“Ngươi là ai? Sao dám tuỳ tiện vào Hạnh Hoa cốc?” Tiểu Trần Nhi nói.

“…….. Tiểu Trần Nhi, là ta a. Hiểu Thạch a.” Thiết đại tướng quân cả kinh, vội vàng nói ra thân phận “ta là phu quân của ngươi, ngươi quên ư?”

“…….. Nói bừa! Ta khi nào thành thân! Ngươi lại là nam nhân!” Tiểu Trần Nhi lùi ba bước, vội vàng la hét.

“Chúng ta còn sinh cả đứa nhỏ, ngươi quên rồi sao?”

“……. Oa a, lần này thế nhưng lại là kẻ điên!” Tiểu Trần Nhi thét chói tai, quay đầu chạy.

“Tiểu Trần Nhi…….. Tiểu Trần Nhi!”

Thiết đại tướng quân vất vả lắm mới gặp lại ái thê, như thế nào có thể buông tha.

Chỉ thấy một chạy một truy, Tiểu Trần Nhi có quái lực kinh người, nhưng Thiết đại tướng quân không hề từ bỏ.

Thật lâu sau Tiểu Trần Nhi chạy đã thấm mệt, Thiết đại tướng quân cũng đang suyễn khí cạnh hắn.

“Tiểu Trần Nhi, ngươi có nhớ Tiểu Nguyệt Nhi không? Còn có thôn trưởng, Thanh Văn? Chẳng lẽ ngươi đều quên sao?”

“Ta phi, ta quên tên mình cũng không quên thôn trưởng cùng Tiểu Nguyệt Nhi. Còn có, Ngươi nói Thanh Văn? Ngươi biết hắn a.”

“Ta cùng Thanh Văn là biểu huynh đệ, ta đương nhiên biết hắn.” Thiết đại tướng quân đỡ Tiểu Trần Nhi từ trên cỏ đứng lên, nhẹ nhàng giúp hắn gỡ cỏ dính trên người.

“Ngươi biết hắn, nhưng ta không biết ngươi.”

“Ngươi rời khỏi ta còn chưa đến một năm.” Thiết đại tướng quâng nắm lấy vai hắn “không cần nói nguơi đã quên ta.”

“…….. Thần kinh, ta trấn giữ núi này đã hai trăm năm.” Tiểu Trần Nhi phản bác “Ngươi có bệnh a, ta thật sự không nhận ra ngươi, cũng không thấy bộ dáng ngươi có gì quen thuộc.”

Ta với ngươi ngay cả đứa nhỏ đều đã có, ngươi lại nói chúng ta không quen sao? Thiết đại tướng quân thực khổ không nói nên lời a.

“Bằng không chúng ta đi tìm thôn trưởng, thôn trưởng hẳn còn nhớ rõ ta.” Thiết đại tướng quân không sợ hãi nói.

“……. Thôn trưởng cùng Thanh Văn ra ngoài ngoạn, không biết khi nào sẽ trở về.” Tiểu Trần Nhi trả lời.

***

Đoá, đoá đoá, tiếng dao chặt thịt từ trong phòng bếp truyền ra.

Thiết đại tướng quân trong tiểu thính nghe được, vội vã đi xuống. Tiểu Trần Nhi băm thịt, chắc đã tới bữa tối.

Thiết đại tướng quân đi tới cầm lấy dao.

“Xuống làm gì?” Tiểu Trần Nhi hỏi.

“Dùng dao là việc của nam nhân, ngươi ngồi bên cạnh đi.”

……. Tiểu Trần Nhi lui ra, đi đến bên cạnh ngồi.

Có người tự nguyện làm cơm cho hắn, hắn dĩ nhiên hoan nghênh còn không kịp!

……..

Nguyên lai Thiết đại tướng quân không chỉ có sử dụng tốt trường thương mà ngay cả dùng dao cũng rất thuần thục.

Chỉ thấy dao vung lên, thịt kia đã được thái đều tăm tắp, lấy thước đo chỉ sợ không kém một ly.

Lúc này, Thiết đại tướng quân lại băm xuống, thỉnh thoảng đảo một vòng. Thật đều đem thịt băm xong.

“Có trứng không?”

“Có có có.” Tiểu Trần Nhi mang trứng chim đến.

Thiết đại tướng quân lấy ra sáu quả, gõ nhẹ một cái, thật nhanh đem lòng trắng trứng đổ trong bát, còn lòng đỏ thì cho vào nồi nấu cùng thịt.

Thiết đại tướng quân đem trứng cùng thịt cắt ra, lại thấp giọng phân phó một câu.

“Ta cần tương du.”

“Có ngay có ngay.” Tiểu Trần Nhi vội vàng đáp.

Chỉ thấy sau khi cho tương vào, chính là một cỗ mùi thơm toả ra. Tiểu Trần Nhi say mê, mà Thiết đại tướng quân sau khi đặt đồ ăn lên bàn, liền dùng phần còn lại làm món khác.

Một lúc sau, trên bàn đã là mì nóng hổi nấu cùng lòng trắng trứng.

“Đây là món ta thành thạo nhất.” đối với vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Trần Nhi, Thiết đại tướng quân thẹn thùng nói “từ lâu đã muốn cho ngươi ăn, chính là trong nhà ngoại công nhiều trù tử giỏi, ta sợ ngươi không thích.”

Tiểu Trần Nhi chảy nước miếng, như thế nào nói hắn không thích, hắn vội vàng lấy bát tô ra. Cuối cùng cùng Thiết đại tướng quân đem đồ ăn sắp hảo.

“Hảo ăn không?” Thiết đại tướng quân đưa mì cho hắn, lại gắp thêm mấy khối thịt cùng trứng.

“Hảo ăn!” Tiểu Trần Nhi ngẩng đầu, cười mị ánh mắt, Thiết đại tướng quân trong lòng nhảy dựng, miễn cưỡng lắm mới đè nén ý niệm muốn hôn trong đầu.

“Thích liền ăn nhiều vào, ngày mai ta làm điểm tâm cho ngươi.” Thiết đại tướng quân thấp giọng nói, giúp hắn gắp đồ ăn tay còn run run.

Thiết đại tướng quân không chỉ giỏi bếp núc mà còn vô cùng đảm đang, đem nhà của Tiểu Trần Nhi quét dọn không còn một hạt bụi, làm Tiểu Trần nhi mừng rỡ mỗi ngày đều cười không ngừng.

Tiểu Trần Nhi cười, Thiết đại tướng quân cái gì cũng không để ý. Cái gì quân địch, cái gì kỵ binh đội…….. Ngay cả đứa con bảo bối cũng quên luôn.

Vì thế, thời điểm thôn trưởng trở về, chính là nhìn thấy Thiết đại tướng quân đang nướng thịt. Chỉ thấy hắn dùng cành trúc cố định thịt. Cách ba thước đã ngửi thấy mùi, mà Tiểu Trần Nhi lại đang ngồi chờ bên cạnh.

Thôn trưởng bị doạ a, chính là vội vàng đi tới.

“Thôn trưởng! Thôn trưởng! Chúng ta có thịt nướng ăn!……. Ác, người này nói muốn tìm ngươi nên ta để hắn ở lại.”

“Thôn trưởng.” Thiết đại tướng quan đứng lên, cung kính hành lễ.

“Ngươi biết hắn?” thôn trưởng hỏi Tiểu Trần Nhi.

“Không biết.” Tiểu Trần Nhi lắc đầu.

Thôn trưởng bóp trán, thở dài.

“…….. Thiết đại tướng quân, thỉnh đi theo ta.”

***

“Ta biết hắn tất cả đều quên.”

Thiết đại tướng quân nhu tình nhìn Tiểu Trần Nhi “Bất quá ta không cần, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Thôn trưởng trầm mặc.

“Ngươi như thế nào giải thích với hắn hết thảy?”

“Nói thật.”

“……. Kỳ thật các ngươi không hợp nhau.”

“Ta yêu hắn, chỉ cần như vậy thôi.”

Thôn trưởng thở dài, quay mặt đi.

“đừng nói là ta không nhắc nhở, Tiểu Trần Nhi là Hỗn Thế Ma Vương, hắn không có lương tâm.”

“Hắn sinh con trai cho ta.” Thiết đại tướng quân ánh mắt mơ màng “trong lòng ta, hắn là tiên tử hạ phàm. Hắn thẳng thắn, khờ dại, xinh đẹp, thiện lương, ta yêu hắn, hơn tất cả thế gian này. Ta phải ở lại đây bồi hắn, cả đời.”

“……………. Ta không thể không nhắc nhở ngươi, các ngươi còn có con trai ở ngoài Hạnh hoa thôn.”

“A……….”
« Chương TrướcChương Tiếp »