Chương 1: Cô Trọng Sinh Rồi

Trước khi chết, Khương Ninh vừa được nhận giải thưởng, được truyền thông đặt cho danh xưng là " Thiên nga trắng thế kỉ 21", sự nghiệp đang đi đến đỉnh cao, cuối cùng tính mạng lại bị chôn vùi trong trận tai nạn hoang đường.

Chính cô cũng cảm thấy hoang đường đến buồn cười, vị hôn phu Hứa Minh Dực cư nhiên bỏ chính mình không màng, nhào đến ghế sau cứu Chung Từ Sương. Mà chính cô quen biết hắn nhiều năm như vậy, lại từ đầu đến cuối đều không bằng bạch nguyệt quang của hắn.

Vậy mà người cứu cô lại là một người khác.

An táng cô, xử lí hậu sự, cùng công ty quản lí tổ chức họp báo cũng là một người khác.

Tê tâm liệt phế, nước mắt cùng nụ hôn đặt lên mu bàn tay đầm đìa máu tươi của cô, cũng là một người khác.

Chính mình lại nhân lúc hắn hai chân tàn phế, tối tăm cổ quái, liền sợ hãi mà trốn tránh hắn như hồng thủy, mãnh thú.

Hối hận sao? Đương nhiên hối hận.

Cuộc đời ngắn ngủi, không biết chính mình thích người nào.

Càng không biết chính mình đã bỏ lỡ những gì.

Nếu được làm lại một lần nữa, chính mình tuyệt đối sẽ không ở con đường nhỏ, chạy theo sau Hứa Minh Dực, hồ đồ mà bỏ lỡ nhiều điều, nhiều người quan trọng.

Nghĩ như vậy, Khương Ninh bỗng nhiên phát hiện tầm nhìn đang mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng.

________________________________________

Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Khương Ninh trên người đã bị đánh một cây chổi, đau đến nhíu mày.

Một bên vừa đánh vừa mắng: " Là chính mày lười biếng không chịu học vũ đạo, hiện tại thấy chị mình nhảy đẹp, lại ghen ghét có phải hay không, cư nhiên thừa dịp chị mày đứng gần cửa sổ liền ra tay đẩy xuống! Hôm nay tao phải hảo hảo thay mặt ba mẹ mày giáo huấn mày!"

Một bên khác thì khóc nức nở, khuyên can: " Bà à, Ninh Ninh khả năng không phải cố ý, là do con không cẩn thận."

Thời điểm nghe hai giọng nói, trong lòng Khương Ninh hung hăng run lên, trước mắt hiện lên khoảng sân quen thuộc, Vương Tố Phần cùng Khương Nhu Nhu trước mắt cũng rất quen thuộc.

Như thế nào cô vừa mở mắt, cư nhiên lại thật sự trở về 10 năm trước?

Lúc này cô mới 14 tuổi, người một nhà còn ở cùng nhau tại bờ biển thành thị.

Khương Nhu Nhu là con nuôi của Khương gia, 5 năm trước được cha cô nhận nuôi.

Cha cô ta là bằng hữu của cha cô, Nhu Nhu lại thiện lương nhu nhược, tươi cười ngọt ngào, thường xuyên giúp người, khắp ngõ nhỏ đều vô cùng yêu thích. Cha cô cùng bà nội lại càng đối đãi so với chính mình cùng Khương Ninh và Khương Phàm còn tốt hơn.

Chính cô trong lòng không phục, liền nghĩ cách giễu cợt, nhưng lại bị lòng lương thiện đó làm cho bất kham. Khiến cha cùng bà nội ngày càng ghét bỏ.

Đời trước Khương Ninh vẫn là thiểu nữ có lòng tự trọng mẫn cảm, chỉ hi vọng được gia đình quan tâm hơn, vì thế liền bắt đầu phản nghịch, nhuộm tóc, xỏ lỗ tai, sử dụng phao, đi tiệm net, lại không nghĩ tới càng đi càng xa, liền khiến mẹ cô vô cùng thất vọng.

Thẳng đến vài năm sau, Khương Ninh mới biết rõ chân tướng sự việc.

Cái gì mà bằng hữu chí cốt.

Khương nhu Nhu thật ra là con riêng của cha cô!

Cha cô ở rể, cả nhà đều dựa vào công ty của mẹ nuôi sống, hắn cùng bà ta không muốn mẹ cô biết rõ chân tướng.

Mẹ cô vẫn luôn không hay biết gì.

Bà ấy bận việc ở công ty, vì cái nhà này mà ngày đêm bôn ba lao lực, thời điểm biết được, mới hiểu ra bao nhiêu năm dốc lòng đối xử tử tế căn bản chính là nuôi con của tiểu tam.

Vốn thân thể đã có bệnh lại bị chuyện này đả kích tinh thần, vì thế không đến mấy năm liền qua đời.

Lúc ấy Khương Ninh đang ở nước ngoài biết tin, vội vàng dùng phi cơ trở về, cả đường đi đều khóc, cuối cùng vẫn là không được gặp mẹ lần cuối.

Khương Phàm niên thiếu chưa hiểu sự đời, Khương Ninh lại cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, xuất ngoại nhiều năm, không được giáo dục tốt, khiến cậu nhầm đường lạc lối, trở nên hành sự cực đoan.

Sau khi mẹ qua đời, hắn hận đến nghiến răng, từ trước bia mộ mẹ đứng dậy, trực tiếp cầm dao gọt hoa quả đi tìm ông ta cùng Khương Nhu Nhu, cuối cùng bị bỏ tù do cố ý gây thương tích.

Bởi những người trước mặt này, hại cô cửa nát nhà tan.

" Trừng cái gì? Tao không được quản mày à?" Bà ta bị ánh mắt Khương Ninh làm cho hoảng sợ, túm túm cây chổi, nhưng lại không dám động: " Chờ lát nữa mẹ mày về, để mẹ mày dạy dỗ! Không quản mày, chuyện gì mày cũng làm!"

Vừa dứt lời, tiếng động cơ ngừng được truyền vào.

Một năm nay công ty của mẹ cô lợi nhuận không tồi, thay đổi một chiếc SUV, còn có cả tài xế cùng nghiệp vụ, Khương gia tuy không được tính là đại phú đại quý, nhưng cũng được tính là ăn mặc không lo.

Khương Ninh tròng mắt chuyển động, bỗng nhiên chạy đi, nhanh như hổ hạ trát hướng tới mẹ.

Vương Tố Phân cùng Khương Nhu Nhu: "..........."

Trịnh nhược Nam xách theo cặp, vẻ mặt mệt mỏi đi vào, vừa tiến đến đã thấy trong nhà gà bay chó sủa.

Bà đè đè huyết thái dương, nhíu mày: " Làm sao vậy?"

Không đợi bà thấy rõ chuyện gì, một bóng hình nhỏ liền chạy như bay đến, nhào vào lòng bà mà khóc.

Tiểu Khương Ninh đầu ướt dầm dề, lông mi treo nước, vành mắt toàn bộ đều đỏ, làm người ta nhìn vào vô cùng đau lòng.

Còn hắt xì một tiếng: " Mẹ, chị ấn đầu con vào lu nước!"

Đời trước chính mình thật sự quá ngu ngốc, bởi vì bị vu hãm, một câu không nói liền trực tiếp bỏ nhà ra đi, giải thích cũng không giải thích, như vậy ai sẽ tin tưởng chính mình.

Còn liên lụy mẹ tìm chính mình mấy ngày, liền sốt cao không dậy nổi, cộng thêm việc làm lụng quá sức khiến thân thể ngày càng xấu đi.

Sau rất nhiều năm, mặc dù Khương Ninh sự nghiệp thành công, cũng không ngưng hối hận một lần, nếu lúc đó cô không trốn nhà bỏ đi, mẹ cô cũng sẽ không gặp mưa, có phải hay không liền có thể không đến mức mất sớm như vậy?

Đời này Khương Nhu Nhu rớt 1 giọt nước mắt, cô liền rớt 10 giọt, xem ai tâm cơ hơn ai.

Trịnh Nhược Nam sửng sốt một chút, tiểu Khương Ninh mấy năm nay quả thực rất phản nghịch, đã thật lâu không gọi bà một tiếng mẹ.

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trịnh Nhược Nam biểu tình nghiêm túc lên.

Vương Tố Phân cùng Khương Nhu Nhu đều vì Khương Ninh không biết xấu hổ kia làm cho sợ ngây người.

Khương Nhu Nhu phản ứng đầu tiên, nước mắt thành tuyến rơi xuống: " Dì à, con không có."

" Mày như thế nào đã sai còn cáo trạng trước?!" Vương Tố Phân kéo một bên váy của Khương Nhu Nhu lên để cho Trịnh Nhược Nam xem: " Nhược Nam, con nhìn xem, bởi vì vũ đạo, Nhu Nhu liền bị Ninh Ninh đẩy xuống dưới qua cửa sổ, đầu gối cũng đã bị trầy xước. Mẹ nói con, Ninh Ninh tính tình quá ác độc, liền dạy không được nữa!"

" Mẹ, con không có!" Khương Ninh so với Khương Nhu Nhu khóc còn hăng hơn: " Như thế nào con nói chị khi dễ con, liền là người xấu cáo trạng trước, bà nói con khi dễ chị, lại không phải người xấu cáo trạng trước?"

Vương Tố Phân khϊếp sợ nhìn Khương Ninh diễn kịch: " Chẳng lẽ Nhu Nhu lại cố ý làm chính mình bị thương sao? Bị ngốc sao?"

Khương Ninh dùng chính lời này nói lại: " Kia chẳng lẽ con tự mình ngâm đầu trong lu nước? Con bị ngốc sao?"

Khương Nhu Nhu: " Vừa rồi-------"

Khương Ninh cắt đứt lời nói cô ta: " Mẹ, người xem chị ấy vu hãm con, cái gì cũng nói được......"

Khương Nhu Nhu cùng Vương Tố Phân: "............."

Trịnh Nhược Nam không rõ rốt cuộc sao lại thế này, nhưng tuyệt đối không thể là Khương Ninh đơn phương vô lí.

Nữ nhi bà có tính hiếu thắng, nếu không phải là ủy khuất rất lớn, sẽ không dễ dàng khóc như vậy.

" Hai người các con đều bình tĩnh lại một chút." Trịnh Nhược Nam túc nói.

Vì không để người ngoài nói xấu, Trịnh Nhược Nam mấy năm nay luôn đối xử ôn hòa với Khương Nhu Nhu. Mà với chính hai đứa con mình, bà liền nghiêm khắc hơn một chút.

Nhưng người mẹ nào thấy con của mình đầu ướt dầm dề mà lại không đau lòng? Bà nhìn không được mà hướng tới Khương Nhu Nhu nói hai câu: " Nhu Nhu, con là chị, lần sau còn như vậy, dì liền cắt tiền tiêu vặt của con."

" Còn có," Trinh Nhược Nam lại nhìn về phía Vương Tố Phân: " Vì cái gì nói hai đứa vì vũ đạo mà tranh chấp?"

Khương Ninh giành trước trả lời: " Mẹ, con cũng đăng kí học nhảy! Chị ấy đại khái không muốn con đi, vì thế mới hãm hại con."

" A" Khuôn mặt nhỏ rũ xuống, nước mắt chảy xuống: " Con biết, tính cách chị rất tốt, mọi người khẳng định sẽ tin chị ấy."

"........." Vương Tố Phân tức muốn chết, hôm nay như thế nào Khương Ninh liền thay đổi, trở nên tâm cơ. Bà ta cả giận: " Mày muốn đi học vũ đạo không phải là lãng phí tiền sao? Năng khiếu bản lĩnh gì cũng không có? Mày nghĩ lão sư sẽ nhìn trúng mày sao?"

Lúc này Khương Nhu Nhu bởi vì là bé gái mồ côi nhu nhược, được mọi người yêu mến, mới coi trọng cô ta.

Nhưng không ai biết vài năm sau, cô ta sẽ mờ nhạt trong biển người, mà Khương Ninh lại trổ mã đến linh khí 10 phần, xinh đẹp tài năng càng kinh tâm động phách.

Đừng nói đến vũ đạo, ngay cả các mặt khác, Khương Nhu Nhu cũng không bằng Khương Ninh.

Trịnh Nhược Nam nhìn ra tiểu tâm tư của Khương Ninh, nhưng bà lại cảm thấy thú vị, cười hỏi: " Không phải lúc trước con nói mệt mỏi, không đi sao? Như thế nào lại đổi ý rồi?"

" Chính là suy nghĩ lại." Khương Ninh làm nũng, đem khuôn mặt cọ cọ trên cổ Trịnh Nhược Nam.

" Cuối tuần liền đi." Trịnh Nhược Nam nói: " Lúc đầu chính là đưa cả 2 con đi học vũ đạo, nhưng con không đi, liền chỉ một mình chị đi. Nếu hiện tại con muốn đi, tuần sau ta sẽ nói với lão sư."

Khương gia có 3 hài tử, mỗi bước đi đều có tính toán.

Khương Ninh chính là có ý này.

Khương Nhu Nhu ăn nhà cô, ở nhà cô, còn không biết cảm tạ mà còn lấy oán báo ơn, đâu ra sự tình tốt như vậy?

Khương Nhu Nhu nóng nảy: " Dì à, không phải..........."

Trịnh Nhược Nam kéo tay Khương Ninh về phòng, đánh gãy lời của Khương Nhu Nhu: " Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây."

Lưu lại Vương Tố Phân cùng Khương Nhu Nhu ở trong phòng khách trợn mắt há mồm mà nhìn Khương Ninh thay đổi chóng mặt.

___________________________________

Vào phòng, Trịnh Nhược Nam liền lau nước mắt cho Khương Ninh, đem cô kéo đến trước mặt, nghiêm khắc nói: " Ninh Ninh, con ngoan ngoãn một chút được không? Nhìn xem lông mi con này........"

Nói nhiều bà lại sợ Khương Ninh khó chịu, càng thêm phản nghịch, chỉ biết thở dài.

Khương Ninh xấu hổ mà lau mi mắt.

Một năm nay vì muốn gây sự chú ý, cô liền học trang điểm, mua lung tung thứ đắp lên trên mặt, đem khuôn mặt mình làm cho giống quỷ.

Vừa rồi bị ấn xuống nước, lông mi cùng chân ruồi bọ không quá khác biệt, thoạt nhìn vô cùng xấu.

Khương Ninh ôm lấy Trịnh Nhược Nam, nói: " Về sau con nhất định sẽ ngoan, không theo đuổi Hứa Minh Dực nữa, cũng sẽ hảo hảo dạy dỗ em trai, để em ấy không làm chuyện xấu."

Còn về khương Nhu Nhu, Khương Ninh cảm thấy tạm thời không thể vạch trần thân thế của cô ta. Thân thể mẹ cô không tốt, cô không muốn kí©h thí©ɧ bà, chờ một thời gian khi sức khỏe bà tốt lên sẽ nói.

Dù sao có cô ở đây, tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ đời trước.

Tuy rằng Trịnh Nhược Nam cũng không quá tin tưởng con gái sẽ thay đổi triệt để, nhưng nghe con gái nói như vậy, đáy lòng rốt cuộc cũng yên tâm hơn rất nhiều, vì thế nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Khương Ninh: " Con biết thế là tốt."

" Thật sự, con hứa. Con sẽ đi tiệm cắt tóc, cắt đi mớ tóc rối loạn này." Khương Ninh bảo đảm nói.

Trịnh Nhược Nam rốt cuộc cũng kinh ngạc, quan sát kỹ Khương Ninh, cảm giác con gái bà thật sự thay đổi rồi.

Bà bán tín bán nghi hỏi: " Con thật sự nguyện ý?"

Lời còn chưa dứt, Khương Ninh liền mở ngăn kéo, lấy túi tiền lẻ của mình: " Mẹ, con đi đây, vừa vặn tóc con cũng cần phải sấy."

Trịnh Nhược Nam nhìn Khương Ninh chạy đi, nhất thời khϊếp sợ đến thật lâu cũng không phục hồi.

Đời trước mẹ qua đời, em trai đi tù, Khương Ninh cũng rất nhiều năm không trở về nhà cũ, lúc này trở về, cảnh vật trong trí nhớ mơ hồ hiện lên, khiến cô không khỏi có chút cảm khái.

Vùng này là bờ biển thành thị, theo con dốc này đi xuống liền thấy biển rộng, men theo con sông nội thành cách xa địa phương, có một tòa nhà cổ ẩn sau trong cỏ dài và lớp hàng rào đã rỉ sắt.

Ban đầu cứ nghĩ tòa nhà không có ai ở, bọn trẻ rất thích vào đây thám hiểm. Sau mới biết thì ra có người bên trong, là một thiếu niên tàn tật.

Bọn trẻ không hiểu chuyện, cơ hồ truyền thành chuyện xưa, nói bên trong có quỷ.

Vì thế từ đó không ai dám đến gần.

Hiện tại nhớ tới, đời trước cô vẫn luôn tránh thiếu niên đó như hồng thủy mãnh thú.

Khương Ninh vừa mới thu hồ suy nghĩ, liền phát hiện mình đã đứng ở ngã rẽ, là hướng đến nhà Tư Hướng Minh, mà Tư Hướng Minh........ là bạn tốt của Hứa Minh Dực.

Một đám thiếu niên thường xuyên chơi bóng rổ gần đây.

Khương Ninh tức khắc nhanh chân chạy đi, tình nguyện đi đường vòng.

Cách đó không xa, thiếu niên ôm bóng rổ, mặc đồ ngắn tay cầm đầu đám người tiến đến.

" Khương Ninh?"

Bên cạnh là nam sinh đang ăn kem, theo tầm mắt Hướng Minh Dực nhìn tới: " Lại là cậu à tiểu bám đuôi?"

Bọn họ biết Hứa Minh Dực cùng Khương Ninh chuyển nhà đến đây cùng 1 ngày, bảo vệ Khương Ninh vài lần, từ đó Khương Ninh liền dán chặt lấy Hứa Minh Dực.

Bất quá bởi vì Hứa Minh Dực, nên bọn họ cũng không có khi dễ khương Ninh, nhiều lắm cũng chỉ trêu chọc hai câu.

" Này, chạy nhanh đi, đừng để cậu ấy bám theo." Mặt khác một người chạy lên, đẩy Hứa Minh Dực về phía trước: " Tiểu bám đuôi nhà cậu đến rồi, nếu đứng một bên nhìn bọn tớ chơi bóng sẽ rất mất mặt, vẫn là Hồ Kỳ Kỳ cảnh đẹp ý vui!"

Nam sinh 14 15 tuổi đều đang học cấp 2, cũng đã hiểu được những chuyện này, mọi người đều nhất trí theo nam sinh kia.

Hứa Minh Dực không cùng bọn họ trêu chọc, nhưng cũng cảm thấy thật mất mặt, quay đầu lại nói: " Nói bậy gì đấy, đi chơi bóng rổ!"

Những người khác không biết, nhưng Hứa Minh Dực biết, Khương Ninh dáng người rất đẹp, da cũng rất trắng, kỳ thật chính là mỹ nhân, chỉ là chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa còn đống tóc trên đầu cùng cỏ dại không khác gì nhau, trên mặt lại bôi chét kì quái, vô tình che giấu đi vẻ đẹp.

Cùng với tính tình của cô thực không tốt, luôn khi dễ cô bé mồ côi trong nhà.

Dẫn tới các nam sinh quanh đây đều có ý kiến với cô.

Không biết có phải không hắn nhìn lầm, nhưng lông mi của cô như có nước mắt.

Hứa Minh Dực không nhịn được quay đầu nhìn phía sau.

................... Khương Ninh không đuổi theo.

Bị lạc? Quanh đây đều là ngõ nhỏ nhiều đường, cứ như mê cung, các nữ sinh đều thường đi lạc.

Vẫn là vì mấy hôm trước đi câu cá không mang cô theo, nên không vui?

Hay là nhìn thấy Hồ Kỳ Kỳ ở bên cạnh?

Thật là phiền, đã kêu cô đừng đi theo mình, cô như vậy liền luôn đuổi theo, dẫn tới chính mình bị nhiều người chọc ghẹo.

Vạn nhất nếu cô lạc, chính mình còn phải đi tìm.........

Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng Hứa Minh Dực vẫn dừng lại.

" Đi nhanh, cuối ngày rồi, không nhanh trời liền tối." Tư Hướng Minh nhón chân câu lấy cổ Hứa Minh Dực, thúc giục nói.

Hồ Kỳ Kỳ cũng nhìn về phía hắn.

" Các cậu đi trước đi." Hứa Minh Dực vừa dứt lời liền quay đầu chạy về con ngỏ hồi nãy gặp Khương Ninh.

______________________________________

Hai mươi phút sau, Khương Ninh từ tiệm cắt tóc bước ra.

Cô yêu cầu rất đơn giản, chính là đem cắt hết đống "cỏ dại" sau đầu, thợ cắt tóc phải tốn khoảng 10 phút để cắt, cô còn thuận tiện rửa đi những thứ trên mặt.

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua mái tóc ngắn, không khí ẩm ướt nhào lên cổ, cô cảm thấy chính mình rực rỡ hẳn.

Tiểu ca ca cắt tóc cũng cảm thấy thực hài lòng, cô như thành người khác vậy.

Mái tóc đen ngắn sạch sẽ tung xõa, lộ ra chiếc cổ thon dài, cô mặc váy 2 dây, lộ ra làn da trơn bóng, vô cùng xinh đẹp, đứng trước hoàng hôn sắp xuống biển cứ như một tấm poster.

Tiểu ca ca xin được chụp ảnh Khương Ninh, bất quá cô liền cự tuyệt.

Hoàng hôn xuống, Khương Ninh tâm tình rất tốt, xách theo kem, nhảy dọc theo con đường xuống dưới.

Còn chưa đi được hai bước, phía trước cách đó không xa có bọn trẻ hướng về phía cô chỉ chỉ trỏ trỏ, che miệng cười, đều lộ ra vẻ chế nhạo nhưng lại không dám tới gần.

Mới đầu Khương Ninh còn tưởng là đối với chính mình.

----------- Thẳng đến khi thanh âm lăn bánh xe từ xa truyền lại.

Khương Ninh nghĩ tới gì đó, trong lòng bỗng gợn sóng, cô đột nhiên quay đầu.

Thiếu niên ngồi xe lăn đang từ sườn núi trượt xuống.

Mùa hè nóng bức như vậy, cậu vẫn mang áo khoác màu trắng cùng chiếc quần dài trắng, góc áo theo gió mà bay nhanh, trong lòng ngực cậu có một phen hốt hoảng. Cậu không khống chế được xe lăn, sắc mặt lạnh băng tái nhợt, trở nên cực kỳ khó coi.

Khương Ninh không rảnh lo nghĩ vì cái gì ở chỗ này lại gặp được Yến Nhất Tạ, tức khắc muốn kéo cậu lại.

Cô vội vàng ném bịch kem sang một bên, muốn tiến lên hỗ trợ.

Bất quá không đợi cô tiến lên, ở bên cạnh cửa hàng tiện lợi xuất hiện một bóng người mặc đồ đen chạy vọt đến, đem xe lăn không chế lại.

" Thực xin lỗi thiếu gia, là tôi quá chậm chạp, rời đi lâu như vậy!" Quản gia lau mồ hôi: " Đây, rượu thuốc của cậu."

Ông đem bao nilon màu trắng đến trước mắt Yến Nhất Tạ.

Thiếu niên trên mặt không có biểu tình gì gọi là kinh hồn, chỉ có âm lãnh.

Hắn tức giận nhưng không nói lời nào.

Khương Ninh xa xa nhìn lại cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cô nhặt bịch kem lên, đi đến, do dự hỏi: " Cậu không sao chứ?"

Cô không chắc hiện tại Yến Nhất Tạ có biết mình không.

Nếu cô nhớ không lầm, đời trước là một năm sau bọn họ mới gặp nhau.

Đời trước hắn một tay sáng lập đế quốc thương nghiệp, sở hữu tài sản khổng lồ, sau lại chuyển hết lên danh nghĩa của cô, đến khi cô mất, hắn lại trở nên hung ác.

Nhưng cô lại để cho hắn những ký ức đau buồn, luôn tránh né, sợ hãi.

Hoàng hôn xuống biển như lửa đỏ, Yến Nhất Tạ nâng mắt lên, anh tuấn kinh người, mặt mày tái nhợt lạnh lùng nhìn cô.

Hốc mắt cậu hơi thâm, tóc mái bị mồ hôi ướt nhẹp, phía dưới đôi mắt giống như đeo lên một ít sương mù mênh mông lạnh lẽo, như là lâu đài sâu thẳm cổ ám, không thấy ánh mặt trời.

Vì, vì cái gì là trừng mắt cô?

Khương Ninh sửng sốt.

Một lát sau liền phản ứng-----------

Không phải cậu nghĩ cô cũng giống đám người kia, vừa rồi cười nhạo cậu?!

___________________________________________

Uống rượu một chút để khai văn!!

Yến ca à, anh không cần trừng mắt vợ mình!