Chương 11: Đèn Đom Đóm

Toàn bộ không gian tĩnh mịch ở đình viện thật mau đều bị thay thế bởi ánh sáng chói lọi của đom đóm.

Cho đến khi Khương Ninh ôm cặp sách chạy đến trước mặt Yến Nhất Tạ, cặp sách đã hoàn toàn trống không, đom đóm chậm rãi bay tứ tung, mơ hồ không ngừng, từ dưới hướng lên, chiếu sáng gương mặt cô.

" Nhìn này!" Khương Ninh hưng phấn ngửa đầu nhìn lại.

Yến Nhất Tạ nhìn về phía cô.

Trước cậu là đôi mắt sáng như ánh trăng, như sẽ biến mất nếu hắn chạm vào.

Khương Ninh vừa mới chạy nên sắc mặt đỏ lên, lúc này nhịn không được mà hít sâu một hơi.

Cô quay lại nhìn Yến Nhất Tạ.

Thiếu niên nhanh chóng dời tầm mắt.

Yến Nhất Tạ dừng một chút, mới một lần nữa giương mắt nhìn về phía đám đom đóm: " Cậu từ đâu bắt được chúng thế này?"

Khương Ninh không đáp, ngược lại cười hắc hắc, đem cặp sách khóa lại: " Cậu trước kia từng thấy sao?"

Yến Nhất Tạ lạnh căm căm nói: " Này có gì hiếm lạ, tôi cũng không phải là con nít ba tuổi chưa hiểu chuyện, mùa hè bên bờ sông thường sẽ có, hơn nữa......."

Yến Nhất Tạ nhìn về phía đám đom đóm rất mau đang bay qua hàng rào, vòng qua cây cối, ngữ khí bình đạm nói: " Không có gì đẹp, rất nhanh liền bay đi."

Khương Ninh sửng sốt.

Yến Nhất Tạ không biết vì cái gì mà bỗng nhiên có điểm mất hứng thú, quay xe lăn hướng vào biệt thự rời đi.

Khương Ninh kịp phản ứng, bắt lấy xe lăn của hắn: " A, đừng đi, chờ tớ một chút."

Yến Nhất Tạ giương mắt về phía cô, nghiễm nhiên đối với sự tình bay xe lăn lần trước để lại bóng ma, nhíu mày nói: " Cậu lại muốn làm gì?"

" Tớ có cách." Khương Ninh đối với hắn chớp chớp mắt.

" Bất quá trước khi tớ làm xong cậu phải nhắm mắt lại." Khương Ninh lại nói.

Yến Nhất Tạ cười nhạo nói: " Ấu trĩ."

"..........." Khương Ninh thầm mắng tên nhóc 14 15 tuổi cư nhiên dám nói cô ấu trĩ.

Lời tuy như thế, Yến Nhất Tạ vẫn mang theo biểu tình không kiên nhẫn, đem xe lăn chuyển qua: " Rốt cuộc muốn làm gì?"

Khương Ninh không trả lời, đi qua tháo khăn trên vai hắn xuống, cuốn thành cuộn nhỏ.

Thời điểm Khương Ninh đi tới gần, cả người Yến Nhất Tạ đều cương cứng.

Cậu nhấp nhấp môi, rốt cuộc cũng khắc chế chính mình không nhúc nhích.

Vì thế Khương Ninh có thể thuận lợi mà dùng khăn bịt mắt cậu lại, vì trả thù hắn cả ngày xụ mặt như có ai thiếu tiền, Khương Ninh ở ót hắn hung hăng đánh một cái.

Yến Nhất Tạ: "............"

Yến Nhất Tạ không biết Khương Ninh làm cái gì, chỉ nghe thấy bên tai chạy tới chạy lui, nhảy dựng lên rồi lại rơi xuống đất, cô giống như còn chạy đến dưới hiên nói gì đó với quản gia, quản gia cũng trả lời lại.

Cái gì cũng không nhìn thấy.

Trước mắt là một mảnh đen nhánh.

Loại đen nhánh này làm ký ức không tốt nào đó trổi dậy, thiếu niên ngón tay không tự chủ được mà gắt gao xiết chặt tay vịn.

Hắn vẫn luôn cố nén.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là ba bốn phút, nhưng đối với Yến Nhất Tạ lại thực lâu.

Khương Ninh rốt cuộc cũng trở lại bên hắn, đem khăn trên mắt tháo xuống, sắc mặt của hắn quả thực không được đẹp.

" Hiện tại có thể mở mắt." Khương Ninh thanh âm mang theo ý cười.

Yến Nhất Tạ tự nói chính mình chắc là điên rồi, lại phối hợp với nha đầu thúi này làm loại chuyện ấu trĩ như thế.

Nhưng thân thể hắn lại vô cùng phối hợp, thẳng đến khi Khương Ninh quay lại, hắn mới mở mắt.

Vừa mở mắt, trước mặt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà xuất hiện một bình thủy tinh trong suốt.

Nắp bình có hơi mở, bên trong là một ít thủy tảo, một con đom đóm bị trói buộc, đang ra sức giãy giụa.

Mà phảng phất như bị hấp dẫn, những con đom đóm khác cũng bắt đầu tụ tập xung quanh không rời.

Ở trong bóng đêm, bình thủy tinh phát ra ánh sáng.

Trên miệng bình được quấn một vòng cỏ lau, như là một chiếc đèn.

Yến Nhất Tạ ngẩn ra.

" Như vậy sẽ không thực mau bay đi nữa." Khương Ninh kéo tay hắn qua: " Tặng cậu."

Lòng bàn tay cô mềm mại ẩm ướt mang theo một cổ lạnh lẽo.

Yến Nhất Tạ: ".............."

Thân thể hắn cứng đờ, cũng không đẩy tay cô ra.

" Thế nào?" Thấy Yến Nhất Tạ không nói, Khương Ninh có chút đắc ý: " Tớ có phải thông minh lắm không?"

Yến Nhất Tạ khó có khi không cười chê như lúc này, hắn không hé răng, chỉ dùng đôi tay gắt gao cầm bình thủy tinh.

Trong bóng đêm, những chú đom đóm mơ hồ lập lòe ở đình viện, chiếu sáng yếu ớt lên gương mặt Khương Ninh.

Cô nói xong liền nhăn nhăn mũi, hình như ngửi thấy mùi đồ ăn từ biệt thự truyền ra, như chú chó trắng bất động ngửi được mùi đồ ăn ngon.

Làm người khác không nhịn được mà lập tức muốn mang xương sườn tới cho.

Yến Nhất Tạ nhìn chăm chú cô, hắn rất ít khi đem tầm mắt dừng lại ở người khác lâu như vậy.

Ánh sáng từ bình thủy tinh khiến cho hắn cơ hồ thấy rõ hàng lông mi tinh tế của thiếu nữ, như hai tiểu bàn chải, linh động mà nhảy lên.

" Quản gia chuẩn bị thức ăn khuya sao?" Khương Ninh bỗng nhiên quay đầu.

Khương Ninh ngồi xổm xuống, đối hắn lấy lòng mà cười cười: " Quản gia nhà cậu......... Làm mấy phần a?"

" Một phần."

" Tớ có thể nếm thử sao."

" Không thể."

Khương Ninh tiếp tục tự quyết định: " Tớ không ngại chia sẻ sự đau khổ của lên cân cùng cậu."

Yến Nhất Tạ cũng tiếp tục nói: " Tôi để ý, cậu đừng mơ tưởng đến đây để ăn ké uống ké."

Khương Ninh vẻ mặt u oán ngẩng đầu nhìn Yến Nhất Tạ, hóa ra nỗ lực lôi kéo làm quen mấy ngày nay đều uổng phí.

Cực kỳ giống chú chó nhỏ trắng xinh đẹp ủ rũ cụp tai.

Quản gia ra tới, sau khi chạy nhanh vào bếp chuẩn bị hộp cơm, đối Khương Ninh nói: " Đây là phần chuẩn bị cho bạn học Khương."

Khương Ninh mở hộp cơm, thế nhưng tất cả đều là món mình thích ăn, cô cười tủm tỉm mà tiếp nhận: " Cảm ơn ông."

Quản gia đối với cô cười cười.

Yến Nhất Tạ liếc nhìn quản gia một cái, không vui nói: "" Tôi cho phép sao? Lại tự tiện chuẩn bị thức ăn khuya."

" Thì ra là quản gia chuẩn bị cho cháu, cháu còn tưởng rằng........" Khương Ninh nhìn Yến Nhất Tạ một cái, sau đó đối với quản gia lần nữa cảm tạ: " Cảm ơn ông! Ông đối với cháu thật tốt!"

Yến Nhất Tạ: "..........."

Không biết vì cái gì lại cảm thấy khó chịu.

Đã đến thời gian phải đi về, Khương Ninh lưu luyến không rời mà sờ sờ chóp mũi, đối với Yến Nhất Tạ nói: " Ngày mai tớ lại đến."

Yến Nhất Tạ dùng miệng lưỡi lạnh lùng: " Đừng tới thường xuyên, tôi sẽ bị cậu ăn cho nghèo mất."

Biệt thự lớn như vậy, ăn nghèo?

Nói đùa gì vậy?

Huống chi Khương Ninh biết rõ gia thế của Yến Nhất Tạ, ở đây ăn ké cả đời cũng không sao.

Khương Ninh cười cười: "" Tớ vẫn đến."

Quản gia thấy sau khi Khương Ninh nói câu đó, thần sắc thiếu gia khoan khoái không ít.

Yến Nhất Tạ không nói một lời mà nhìn bóng dáng Khương Ninh đi xa, hắn nhìn bình đom đóm trong tay, bỗng nhiên nói: " 11 giờ."

Quản gia không thể không biết ý tứ của hắn.

Yến Nhất Tạ nói: "" Ông đưa cậu ta trở về."

Quản gia đi theo phía sau Khương Ninh, duy trì khoảng cách để không làm cô phát hiện, nhưng vẫn có thể đưa cô trở về nhà an toàn.

____________________________________

Khương Ninh đang đi trên đường, cô bước chân dừng một chút, bỗng nhiên phát hiện có điểm không thích hợp.

A......... Tựa hồ gần đây có ánh sáng.

Con đường nhỏ này quả thực sáng như ban ngày.

Cô ôm cặp sách ngẩn ra, ngẩng đầu, chỉ thấy trong bóng đêm, nguyên bản lung tung cỏ dại không biết từ khi nào đã trở thành một con đường mới.

Hai bên đường cũng không biết từ khi nào đã được treo rất nhiều đèn.

Ánh đèn chiếu dưới chân cô, vẫn luôn kéo dài vô hạn đi xuống, như là một dải ngân hà.

_____________________________________________

Yến Nhất Tạ, cậu xác định nếu Ninh Ninh không tới cậu sẽ không khóc??