Chương 20

Hôm nay Khương Ninh không đến, hình như trời tối sớm hơn mọi khi. Chú quản gia thỉnh thoảng sẽ ra sân xem xét, xem bên ngoài có động tĩnh gì không.

Cậu chủ vẫn ở trong phòng suốt ngày, không biết đang suy nghĩ gì.

Thay vào đó, chú quản gia lại là người không biết phải làm gì.

Nhiều năm trôi qua, chỉ có hai người là ông và Yến Nhất Tạ sống trong ngôi biệt thự khổng lồ này. Tính tình chàng thiếu niên thờ ơ và ít nói, dù cho quản gia muốn tìm chuyện để nói cũng không biết phải nói gì. Vì vậy mặc dù trong biệt thự có hai người sống quanh năm nhưng lại lạnh tanh như một ngôi mộ.

Ngày lễ tết cũng chẳng có tiếng người.

Mặc dù chú quản gia sẽ trồng cây thù du vào ngày Tết Trùng Cửu*, dán câu đối vào ngày mừng năm mới, nhưng chàng trai trẻ ấy chẳng thèm quan tâm đến những thứ này chứ đừng nói là đưa ra bất kỳ nhận xét hoặc ý kiến

nào.

*Tết Trùng Cửu, cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.

Mấy năm nay sôi nổi nhất chính là khoảng thời gian Khương Ninh xuất hiện.

Bây giờ chú quản gia có cảm giác như một chương trình truyền hình mở đầu ồn ào, sau đó đột nhiên dừng lại, trở về sự trống trải cô đơn, tịch mịch.

Cả đêm chú quản gia chẳng thể nào yên giấc. Ngày hôm sau, ông kìm lòng không đậu tự mình lái xe đến nhà họ Khương.

Vì là cuối tuần, nhiều đứa trẻ trong ngõ nhỏ không đi học mà chơi đùa ở bên ngoài. Quản gia sợ gây phiền phức cho Khương Ninh nên thay vì trực tiếp đến nhà họ Khương, ông tìm tới một học sinh lớp 3 Hằng Sơ để hỏi thăm.

Lúc trở lại, quản gia nói với Yến Nhất Tạ: "Sáng nay tôi vào trong thành phố, nghe nói hình như cô bé Khương Ninh kia bị cảm thì phải."

Yến Nhất Tạ ở trong phòng nhưng không mở cửa. Quản gia nói qua một cánh cửa.

Song sau khi nói xong, bên trong vẫn im lặng, không có bất kỳ tiếng động nào, thậm chí còn không có cả tiếng lật sách, như thể không nghe thấy vậy.

Quản gia không nhịn được mà cao giọng, lặp lại lời vừa nói một lần nữa: "Cậu chủ, Khương Ninh bị cảm!"

Chỉ giây lát, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Yến Nhất Tạ từ trong phòng vọng ra: "Chú trở nên tọc mạch từ khi nào vậy?"

"Mặc dù cô ấy đùa giỡn đến mức khiến cậu bị thương và bị nhiễm trùng, nhưng cô bé này cũng bị cảm sốt mà. Bé gái bị sốt thì sẽ rất khó chịu, đã vậy buổi tối hôm trước còn bị cậu đuổi đi."

Quản gia thở dài thuyết phục: "Cậu cũng đừng vì chuyện này mà cãi nhau với cô ấy nữa. Hay là chúng ta tặng một giỏ trái cây qua để chúc cô ấy mau chóng khỏe lại được không?"

Yến Nhất Tạ cáu kỉnh nói: "Chú dám, đừng có tự ý quyết định."

Cậu không giận Khương Ninh. Cậu biết cô chỉ vô ý mà thôi. Nhưng cậu thực sự sẽ không khoan nhượng để quản gia làm những việc thừa thãi này thay cho cậu.

Ngày hôm qua Khương Ninh không tới, hôm nay Khương Ninh không tới, và về sau Khương Ninh cũng sẽ không bao giờ tới nữa.

Cứ như vậy đi.

Bệnh cảm lạnh của cô chỉ qua vài ngày là sẽ tốt lên, sau đó cô sẽ tập trung vào những việc khác và bắt đầu quên cậu - một người có tính cách quái đản và đáng ghét. Nếu lâu hơn, nói không chừng cô còn có thể quên đi khoảnh khắc cô vén ống quần cậu vào đêm hôm đó và nhìn thấy đôi chân gớm ghiếc, kinh khủng kia.

Cậu muốn cô quên đi thay vì khắc ghi, sợ hãi rồi bỏ chạy không ngoảnh lại.

Ngay cả khi Yến Nhất Tạ không đuổi cô đi, sự thích thú của cô khi ở đây tiếp cận cậu sẽ chỉ biến mất không dấu vết vì sự sợ hãi vào đêm hôm trước.

“Sẽ tốt hơn nếu cậu ta không xuất hiện nữa.” Yến Nhất Tạ nói một cách bình tĩnh: “Cuối cùng thì mọi thứ cũng trở nên yên tĩnh. Tôi có thời gian để làm việc riêng của mình."

Lòng quản gia thầm nhủ, việc riêng của cậu chính là nhìn chằm chằm vào trang 388 của cùng một cuốn sách trong hai ngày một đêm ư?

"Mỗi lần cậu ta tới, cậu ta đều rất ồn ào, hơn nữa còn mang đến những rắc rối không ngờ."

Lòng quản gia thầm nhủ, hiện tại đã yên tĩnh nhưng vẫn không thấy cậu vui vẻ được bao nhiêu.

"Vậy bữa sáng và bữa tối sau này sẽ chuẩn bị theo khẩu vị trước đây sao? Trên sô pha còn có đệm mà lúc trước cô bạn kia đã mang tới. Có cần tôi đem vứt luôn hay không?"

“Tùy chú.” Đoạn, Yến Nhất Tạ nói thêm: “Bỏ hết đi.”

Quản gia có chút thất vọng, xem ra cậu chủ đã quyết tâm vạch rõ ranh giới với cô bạn nhỏ đó rồi. Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói: "Vậy thì tôi sẽ đi dọn dẹp ngay bây giờ."