Chương 22

Vừa lên lầu hai, Khương Ninh thoáng kinh ngạc.

Ở phía bên trái có giá sách nằm trên toàn bộ bức tường, chất đầy sách và đĩa CD khác nhau. Phía trước ghế sô pha là cả một bức tường dùng làm màn chiếu, lúc này không có gì để chiếu nên chỉ có âm thanh nền nhẹ của tuyết và củi cháy. Không biết cậu bạn trẻ này có tật xấu gì mà bên ngoài rõ ràng là mùa hè, thế mà bên trong lầu hai của biệt thự lại có cảm giác như mùa đông lạnh lẽo, u ám và trầm thấp.

Ngoại trừ một vài phòng bị khóa, tất cả các bức tường khác đều được thông với nhau, toàn bộ tầng hai là phòng của Yến Nhất Tạ.

Bàn làm việc bên trái sô pha dài một cách lạ thường, khoảng hai ba mét và đầy những mảnh vụn.

Kỳ thật có hơi lộn xộn, nhưng Khương Ninh vừa nhìn qua cái bàn gỗ đàn hương to lớn này thì đã không dời mắt được. Cô vô cùng ghen tị. Khi còn bé, có nằm mơ cô cũng muốn có một cái bàn lớn như vậy.

Bởi vì gia đình đông người, Khương Nhu Nhu và Khương Phàm đều cần có phòng, tuy nhà họ Khương chiếm một diện tích không nhỏ trong dãy phố, nhưng căn phòng phân bổ cho mỗi đứa trẻ không lớn nên hoàn toàn không thể kê vừa một cái bàn lớn như vậy.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn, ở bên cửa sổ mà gương mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn cô.

Cửa sổ mở toang, gió mùa hè bên ngoài không ngừng thổi vào, rèm trắng buông sau lưng cậu khẽ phất phơ.

Kẹo rải rác trước mặt cậu.

Trong bầu không khí như vậy, cậu lại mang theo ánh sáng, lộ ra lông mày anh tuấn đặc biệt dày đậm, lạnh lẽo; nước da tái nhợt lạ thường, không có màu máu.

Nếu trên đầu cậu có hai chiếc sừng rồng và hai chiếc răng sắc nhọn ở khóe miệng thì hoàn toàn có thể cosplay một con ma cà rồng lãnh đạm.

Đại não Khương Ninh giật giật, cô nói: "Chẳng trách cậu quen biết tôi lâu như vậy mà vẫn không cho tôi lên đây, hóa ra là bởi vì trên lầu hai có nhiều thứ tốt như thế."

Yến Nhất Tạ: "..."

Yến Nhất Tạ nghẹn họng, ma cà rồng biến thành một con rồng cáu kỉnh, tức giận nói: "Tất cả mấy thứ này là của tôi, và tôi không có nghĩa vụ phải chia sẻ với cậu! Xin cậu đừng nói chuyện bằng cái giọng điệu này, như thể tôi là một kẻ hẹp hòi vậy."

"Thế à?"

Khương Ninh đứng trước giá sách, nhìn lướt qua từng hàng sách. Cô tinh mắt thấy rất nhiều sách liên quan đến điện ảnh, truyền hình, kinh kịch, nhạc kịch và vũ kịch. Trong lòng cô hân hoan, nếu không phải vẫn nhớ mình đang cãi nhau với cậu bạn trẻ này thì bây giờ cô đã lấy ra xem rồi.

Cô nói: "Chẳng lẽ cậu không phải vậy à? Lần đầu gặp mặt, tôi đã đem bữa sáng cho cậu, nhưng cậu thậm chí còn không cho tôi dù chỉ là tí đồ ăn thừa nào. Đồ keo kiệt vô địch vũ trụ."

Yến Nhất Tạ cười khẩy, bắt đầu lôi lại chuyện cũ: "Đem bữa sáng tới? Ý cậu là phần cơm thiu kia đó hả?"

Khương Ninh: "..."

Khương Ninh nhếch mép sờ sờ chóp mũi.

Yến Nhất Tạ đột nhiên nhớ ra hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tại sao mỗi khi Khương Ninh bắt đầu động kinh là mình lại bất tri bất giác bị cô kéo theo?

Cậu nắm chặt tay vịn xe lăn, lạnh lùng nói: "Cậu đến đây làm cái quái gì?"

“Đương nhiên là để xem cậu có đỡ hơn không, có hết sốt rồi chưa.” Khương Ninh nói với vẻ vô cùng hiển nhiên.

Yến Nhất Tạ siết chặt ngón tay, nhướng mày nhìn Khương Ninh. Sau khi cậu nói ra những câu đó để đuổi cô đi mà cô còn đến xem cậu có hạ sốt chưa? Cô không hiểu tiếng người à? Cô nên chán ghét mình mới đúng chứ? Đã vậy cô còn vác một bao kẹo lớn nặng thế này lên núi, rốt cuộc cô đang toan tính điều gì đây?

Yến Nhất Tạ hít một hơi, bực bội hỏi: "Cậu không nghe rõ những gì tôi nói vào tối hôm đó sao?"

"Nghe rõ rồi."

"Vậy cậu vẫn..."

Khương Ninh ngắt lời cậu: "Tôi đã nghe rõ những gì cậu nói tối hôm đó, nhưng đó là ý nguyện của cậu."

"Ý nguyện của cậu là không muốn nhìn thấy tôi, còn ý nguyện của tôi là được làm bạn với cậu, được nhìn thấy cậu mỗi ngày..."

Đôi mi đen của Yến Nhất Tạ khẽ run lên.

"Chúng ta đều có ý nguyện của riêng mình. Ý nguyện của cậu không thể xâm phạm vào ý nguyện của tôi, vì vậy chẳng có gì sai khi tôi làm mọi việc theo ý mình nhỉ? Cậu có thể từ chối tôi, vậy tôi cũng có thể từ chối sự từ chối của cậu. Thế nên ai dựa vào bản lĩnh của người đó đi."

"Tôi dựa vào bản lĩnh của mình lên được lầu hai, cậu dựa vào đâu mà đuổi tôi đi?"

Đó là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra đến giờ, Yến Nhất Tạ nhìn thấy Khương Ninh ngụy biện xằng bậy như thế.

Cậu quả thật tức tới nỗi bật cười.

Khương Ninh đi về phía cậu, vừa đi vừa né kẹo trên mặt đất, nhưng kẹo cô ném vào quá nhiều, không chỉ có trên mặt đất mà còn có một ít bị kẹt trên xe lăn của cậu thiếu niên. Khương Ninh không muốn giẫm lên kẹo, đành phải dùng chân đá văng cục kẹo ra xa. Việc quét dọn này diễn ra rất lâu, cô nhìn Yến Nhất Tạ với vẻ chột dạ lại khó xử: "Có phải vừa rồi tôi ném trúng cậu không..."

"..." Yến Nhất Tạ lạnh mặt lấy ra một viên kẹo rơi sau gáy mình, ném xuống đất.

Khương Ninh: "..."

Khương Ninh lúng túng đổi chủ đề: "Bây giờ tôi muốn sờ trán cậu xem cậu còn sốt không, được chứ?"

Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói: "Không được."

Vừa dứt lời, Khương Ninh nhìn cậu chẳng hề chớp mắt, vén ống quần bên phải lên, để lộ ra mắt cá chân trắng nõn, giơ tảng đá sắc bén nhặt được dưới sân lúc nãy lên, dùng giọng điệu chậm rãi như con lười mà nói: "Vậy thì... tôi... sẽ..."

Yến Nhất Tạ: "..."

Ấy vậy mà Khương Ninh vẫn chưa ném cục đá chết tiệt này đi, Yến Nhất Tạ không biết dùng cái gì để miêu tả tâm trạng của mình lúc này: "..."

Cậu tức giận nói: "Cậu chỉ có một chiêu này thôi hả?"

“Chiêu cũ cũng không sao, dùng tốt là được.” Nhìn thấy cậu thỏa hiệp, Khương Ninh mỉm cười, cất lại viên đá vào trong túi mình.

Cô bước tới, đưa tay ra và cúi người xuống.

Cô chạm vào trán chàng thiếu niên, sau lại chạm vào mặt cậu.

Toàn thân chàng trai trẻ cứng đờ.

Đúng lúc đó, làn gió mùa hè từ cửa sổ phía sau thổi vào, làm lay động rèm cửa, cũng làm lay động mái tóc của Khương Ninh đang gần trong gang tấc.

Cậu ngước mắt lên nhìn cô, cứng đờ như tượng điêu khắc, không dám động đậy.

Khương Ninh vẫn chưa buông tay, sắc mặt của Yến Nhất Tạ tối sầm lại, cậu nhướng đôi mi đen nhánh nhìn cô: "Cậu sờ đủ chưa?"

“Không còn nóng nữa, chắc là đã hoàn toàn hạ sốt rồi.” Khương Ninh có chút vui mừng. Cô còn muốn hỏi mấy ngày qua cậu đã truyền bao nhiêu chai nước biển, hôm nay đã truyền nước chưa, ngày mai có cần truyền nước hay không, nhưng nghĩ rằng Yến Nhất Tạ cũng sẽ chẳng nói cho cô biết nên đành để lát nữa hỏi thăm quản gia thì hơn.

Đôi mắt Yến Nhất Tạ phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô, một cảm giác lạ lùng không tên tuôn trào trong lòng cậu một cách khó hiểu, cậu lúng túng quay đầu đi.

“Cậu cũng có thể sờ tôi xem tôi còn sốt không.” Khương Ninh lại nói: “Không phải chỉ có một mình cậu bệnh đâu, tôi uống thuốc cảm cũng đắng muốn chết đó.”

Yến Nhất Tạ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lãnh đạm nói: "Cái này gọi là tự chuốc họa vào thân, ai bảo cậu nhảy xuống sông mà chẳng nghĩ ngợi gì."

“Được thôi.” Khương Ninh lộ ra vẻ thất vọng: “Cậu không sờ thì thôi.”

Song khi cô đứng thẳng dậy muốn rời đi, cổ áo đột nhiên bị bàn tay trắng nõn và mảnh mai của chàng thiếu niên nắm chặt.

Chàng trai trẻ vô cảm kéo cô về hướng của mình.

Khương Ninh mất cảnh giác nên bất ngờ bị kéo thấp xuống. Cậu thiếu niên nâng trán mình lên, dùng trán chạm vào trán cô.

Trán hai người chạm nhẹ, vừa chạm vào nhau liền tách ra. Cả hai đều lạnh.

“Không nóng, đồ ngốc.” Yến Nhất Tạ buông Khương Ninh ra, nói một câu không đầu không đuôi.

Khương Ninh thấy mang tai cậu không biết vì ngồi bên cạnh cửa sổ bị gió thổi hay là vì gì khác mà hơi hơi phiếm hồng, cô không khỏi mím môi cười thầm.

“Cười cái gì?” Yến Nhất Tạ trừng đôi mắt sắc bén nhìn qua.

Khương Ninh vội vàng lấy tay kéo khóe miệng bằng lại: "Ai cười? Cậu nhìn lộn rồi."

Yến Nhất Tạ nói: "Tốt nhất là cậu không có."

Khương Ninh mỉm cười nhặt một viên kẹo trên mặt đất lên, nhét vào lòng bàn tay Yến Nhất Tạ, nói: "Cho cậu nè, vị dứa. Nể tình hôm nay tôi xài hết tiền tiêu vặt mời cậu ăn nhiều kẹo như vậy, cũng nể tình chúng ta đã cùng hết sốt rồi, chúng ta hãy làm hòa đi, được không?"

Yến Nhất Tạ chẳng thèm quan tâm tới mớ lý lẽ của cô, giữ khuôn mặt lạnh tanh đẩy xe lăn cách xa cô.

Khương Ninh quay đầu lại, nói với theo: "Phải rồi, hôm nay trước khi tôi tới, cậu đang làm gì vậy?"

Yến Nhất Tạ vẫn phớt lờ cô.

"Đọc sách hả?"

Yến Nhất Tạ như thể bị điếc.

Khương Ninh tiếp tục đi theo. Cô liếc mắt nhìn màn chiếu khổng lồ, hào hứng nói: "Hôm nay là Chủ Nhật, tôi có thể ở đây chơi cả ngày, hay là chúng ta xem phim đi?"

Năm nay rất ít gia đình có màn hình TV LCD. Mặc dù ở nhà Khương Ninh cũng có TV, nhưng cô có thể đảm bảo rằng Khương Phàm chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc máy chiếu treo tường màu trắng lớn như vậy.

Yến Nhất Tạ còn chẳng thèm liếc nhìn cô một cái.

Trong lòng Khương Ninh vẫn đang nhớ nhung cái bàn kia, cô nói: "Tôi cảm thấy sau này tôi có thể tới đây làm bài tập, biết đâu còn có thể dẫn Khương Phàm tới, cậu giúp nó học bù được không?"

Tất nhiên, những gì cô chưa nói ra chính là cô cảm thấy thằng ranh con Khương Phàm nói nhiều hơn mình, thậm chí còn ngáo ngơ hơn mình, có lẽ có thể mang lại nhiều sự náo nhiệt hơn cho ngôi biệt thự vô hồn này.

Cuối cùng Yến Nhất Tạ cũng quay đầu trừng mắt nhìn cô: "Không phải là cậu đã coi nơi này trở thành nhà của mình đó chứ?"

Khương Ninh che ngực, cố ý lộ ra giọng điệu như bị tổn thương: "Chúng ta không phải là bạn bè sao?"

Yến Nhất Tạ hững hờ nói: "Không."

Khương Ninh giữ lấy xe lăn của cậu, nói: "Vậy cậu hãy trả con đom đóm cậu đã nhận của tôi lại cho tôi đi."

“Trả thì trả.” Chàng thiếu niên cũng tức giận nói.

Vòng đời đom đóm rất ngắn, nó đã qua đời từ lâu vào đêm hè năm ấy, nhưng Yến Nhất Tạ vẫn giữ lại chai thủy tinh. Không biết từ lúc nào, cậu đã rửa sạch chai thủy tinh, cất cát trắng trên bãi biển vào trong đó và đặt nó trên giá sách.

Như lưu giữ lại ngày hè ở đó.

Khương Ninh cầm chai thủy tinh lên.

Yến Nhất Tạ không quan tâm.

Khương Ninh làm bộ cất nó vào trong cặp sách, định đem đi ném vào thùng rác.

Yến Nhất Tạ chẳng thèm liếc mắt.

Khương Ninh giơ cái chai lên, định ném xuống đất.

Bấy giờ Yến Nhất Tạ mới không nhịn được nữa, bất thình lình duỗi tay ra, cầm chắc chai thủy tinh.

Khương Ninh nhìn cậu: "Nếu đã nói không phải bạn bè thì sao không trả đồ lại cho tôi?"

Cậu thiếu niên không nói tiếng nào mà chỉ mím chặt môi, ngón tay giữ chặt không buông.

Khương Ninh trả chai thủy tinh lại cho cậu, cậu liền đặt nó trở lại vị trí ban đầu trên giá sách.

Khương Ninh mỉm cười, lại ngồi xổm xuống, lắc tay cậu: "Cùng nhau xem phim đi, tôi chưa được xem phim bao giờ."

Đây là sự thật, vào thời điểm mình mười bốn tuổi thì đích thật vẫn chưa nhìn thấy những thứ mới mẻ này.

Yến Nhất Tạ mở miệng, chưa kịp nói có đồng ý hay không thì Khương Ninh liền lấy cục đá ra từ trong túi ra, vểnh mông vén quần.

Yến Nhất Tạ: "..."

Một lúc sau, hai người ngồi trên sô pha, ngọn đèn mờ mờ, máy chiếu bắt đầu chiếu phim kinh dị, quản gia tươi cười hớn hở đi phục vụ chăn bông và trái cây.

Khương Ninh mở to hai mắt xem bộ phim kinh dị vẫn đang bật phụ đề. Chưa bắt đầu mà cô đã cảm thấy sợ hãi, không nhịn được giật tung chăn đắp lên người mình.

Yến Nhất Tạ liếc nhìn cô.

Cô cho rằng cậu bạn này đang lên án mình vì đã chiếm hết chăn nên vội chân chó lấy chăn nhét vào người cậu bạn đó, đắp chăn lên đầu gối của Yến Nhất Tạ, đồng thời đưa tay chạm vào cánh tay của Yến Nhất Tạ.

Yến Nhất Tạ: "..."

Trong bóng tối, ánh sáng rực rỡ của màn chiếu từ từ trượt xuống, cô gái từ từ tiến đến như một con thú nhỏ, chỉ chừa lại một tí khoảng cách cuối cùng giữa hai người.

Khuôn mặt của Yến Nhất Tạ căng chặt, cơ thể cậu căng cứng, trên dưới toàn thân không chỗ nào là không cứng đờ.

Cậu bắt đầu suy ngẫm về lý do tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này.

Không phải cậu đã đuổi cô đi rồi sao? Chẳng phải cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa sao?

Nhưng dường như không có chuyện gì xảy ra, cô dường như dễ dàng tha thứ cho những từ ngữ cay nghiệt của cậu tối hôm đó, bất chấp việc bị cậu tổn thương lần nữa, không nề hà gì mà tiếp cận cậu.

Nếu thế, vậy cậu có thể nghĩ cô ấy là ngoại lệ, cô ấy sẽ không bao giờ rời đi không?

Ngay khi thiếu niên bình tĩnh nhìn bóng ma suýt chút nữa nhảy ra trên màn hình, Khương Ninh hét lên một tiếng chói tai đầu tiên.

Yến Nhất Tạ: "..."

Tiếng hét thứ hai.

Yến Nhất Tạ: "..."

Sau đó là tràng la hét thất thanh không dứt.

Những người không biết có khi còn nghĩ rằng trong lâu đài cổ này vừa xảy ra án mạng chết người gì nữa.

Bộ phim kéo dài một tiếng rưỡi cuối cùng cũng kết thúc, Khương Ninh vẫn chưa hoàn hồn lại được, còn Yến Nhất Tạ thì lạnh mặt xoa xoa lỗ tai mình, xác nhận màng nhĩ của mình vẫn chưa bị thủng.

Phim đang chiếu bài hát kết thúc. Là bài hát kết thúc của một bộ phim kinh dị nên phần phụ đề xẹt qua có thể coi là khá ấm áp. Khương Ninh đột nhiên nói: "Yến Nhất Tạ."

Yến Nhất Tạ nghĩ rằng cô muốn bám riết xem thêm một bộ phim nữa.

Ai ngờ cô lại nói: "Cùng đi học đi."

Câu nói bất chợt này khiến Yến Nhất Tạ thẫn thờ, vô thức quay đầu nhìn về phía Khương Ninh.

Khương Ninh không nhìn cậu.

Trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn chiếu rọi vào khuôn mặt cậu.

Dường như cô suy nghĩ rất lâu rồi mới nói câu này, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng chắc chắn: "Đi học với tôi đi. Nếu có ai nhìn vào chân cậu với ánh mắt kỳ lạ, tôi sẽ giúp cậu đánh kẻ đó. Nếu có người tránh né cậu, sợ cậu và không muốn làm bạn với bạn, vậy là do họ không có duyên với cậu. Nếu có người chỉ vì chân cậu mà rời bỏ cậu, vậy thì đó nhất định là tổn thất của bọn họ."

Khương Ninh lúc này mới quay đầu lại, nhìn Yến Nhất Tạ.

Cổ họng Yến Nhất Tạ thắt lại, cậu không nói gì.

Quầng sáng mờ của bộ phim đổ xuống gương mặt hai người.

Cô gái nhìn chăm chú vào mắt cậu và nói tiếp: "Trên đời có rất nhiều thứ vui, đẹp và thú vị lắm. Có người đang đi trên đường bỗng bị rơi xuống nắp cống. Có đứa bé đang cắn miếng dưa hấu giòn ngọt thì chợt đánh rơi xuống đất, rồi bật khóc. Có người trốn tiết, vừa nhảy khỏi tường trường thì đúng lúc lọt vào vòng tay của hiệu trưởng... Hãy để tôi đồng hành với cậu và ngắm nhìn những điều đó, được không?"

“Khương Ninh.” Chàng thiếu niên gọi tên cô.

“Hả?” Khương Ninh bất giác đáp lại, nhìn cậu.

"Cậu, đang thương hại tôi ư?"