Chương 25

Khi Khương Ninh và Khương Phàm trở về nhà, trong nhà là một đống hỗn loạn. Ba Khương bị thương trên mặt, quần áo xộc xệch, mặt mũi trầy xước, quay đầu bỏ nhà đi.

Trịnh Nhã Nam đã lấy lại tinh thần và bắt đầu lạnh mặt ném đồ đạc ra ngoài từ phòng này sang phòng khác. Tất cả những đồ đạc của ba ký sinh trùng như chăn ga gối đệm, đồ vệ sinh cá nhân, ví tiền của ba Khương, quạt hương bồ của bà cụ và sách giáo khoa của Khương Nhu Nhu, tất cả đều bị đập vỡ xuống đất, đồng thời gọi cho người thu gom phế thải và bảo đối phương đến đây.

Tính cách Trịnh Nhã Nam chính là như vậy, làm chuyện gì cũng mạnh mẽ dứt khoát.

Mặc dù lúc này trong lòng bà bị tổn thương nặng nề, thảng thốt đến mức đứng không vững, nhưng bà sẽ không để lộ ra trước mặt con trẻ.

Trong sân nhà đông đảo hàng xóm xem náo nhiệt, bà cụ kéo Khương Nhu Nhu sang một bên.

Mỗi lần Trịnh Nhã Nam ném thứ gì đó ra, bà cụ đều khóc lóc, chửi bới: "Mọi người nhìn xem trên đời này làm sao lại có người đàn bà độc ác như vậy. Đuổi con trai tôi ra ngoài còn không nói, ấy vậy mà còn đuổi cả bà già như tôi ra đường, chẳng cho chúng tôi ở lại dù chỉ một đêm. Chẳng lẽ nó muốn buổi tối chúng tôi phải ăn ngủ trên đường hay sao?"

Khương Nhu Nhu khóc lóc trông có vẻ vô cùng bất lực.

Trịnh Nhã Nam phớt lờ bà ta và đập tan mọi thứ với khuôn mặt phẫn nộ.

Khương Phàm nhanh chóng chen vào đẩy bà cụ ra: "Cút đi! Đừng bắt nạt mẹ tôi!"

Bà cụ thở hồng hộc: "Cháu là cháu của bà mà! Sao cháu lại có thể liên thủ với mẹ cháu mà đối phó ba và bà nội của cháu hả?"

Khương Phàm nói không lựa lời: "Bà mới là cháu của tôi!"

Bà cụ nổi giận đùng đùng giơ tay định tát Khương Phàm nhưng lại bị người do luật sư Quách đưa tới ngăn lại. Khi Khương Ninh gọi điện cho ông ấy đã nhờ ông ấy giúp đưa hai nhân viên từ văn phòng đến để tránh cho bà cụ gây chuyện.

Khương Ninh chen tới, thì thầm gọi Trịnh Nhã Nam một tiếng "mẹ", xoa dịu bà và bắt đầu giúp bà vứt bỏ những thứ còn lại.

Cô nhìn thấy chú quản gia từ trong đám đông. Chú quản gia ra hiệu với cô, ý bảo cậu chủ đã cho ông ấy đợi ở đây mọi lúc, có gì cần thì có thể nói bất cứ lúc nào.

Khương Ninh cảm thấy yên lòng hơn không ít, gật đầu với ông ấy.

Luật sư Quách đã ở đây, có lẽ ba Khương đã biết rằng ông ta sắp phải rời khỏi nhà. Ba Khương không điên nhưng bà cụ lại điên trước.

Chỉ dựa vào một mình con trai thì sao nuôi sống được bà chứ?

Khoan nói tới việc có nuôi nổi hay không, ngay cả chỗ ở cũng là vấn đề.

Bọn họ biết sống ở đâu đây?

Ba Khương không có nhà riêng, thậm chí cả một căn phòng cũng không có.

Bà cụ chẳng khác gì bị sét đánh, cứ tưởng rằng một khi sự thật bị bại lộ thì nhiều nhất Trịnh Nhã Nam chỉ cãi nhau với ba Khương một trận mà thôi, sau đó bà ta thuyết phục được thì không sao nữa. Song bà ta lại không ngờ phản ứng đầu tiên của Trịnh Nhã Nam lại là đuổi tất cả ra ngoài.

"Cô không thể đuổi tôi ra ngoài như thế này được! Luật sư đúng không?" Bà ta nắm lấy tay áo luật sư Quách: "Luật sư, ông coi đi, làm sao có thể như vậy được? Cho dù con trai tôi có làm điều gì sai, làm điều gì có lỗi với nó nhưng dù sao chúng tôi cũng là người một nhà, bà già tôi đây cũng đã ngoài bảy mươi, tám mươi tuổi, vậy mà cô con dâu này còn muốn đuổi tôi ra ngoài, cả đứa nhỏ này nữa cũng không thể đi học nữa hay sao?"

Luật sư Quách lật lại giấy khai sinh của Trịnh Nhã Nam, ôn hòa nói: "Ngôi nhà này là tài sản do cha của bà Trịnh để lại cho bà ấy. Nó thuộc về một mình bà ấy. Trước kia các người chỉ ở nhờ, bà ấy có quyền đuổi các người ra ngoài bất cứ lúc nào."

“Đều tại mày...!" Bà cụ đột nhiên đi tới chỗ Khương Ninh, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Là mày khiến cho gia đình lục tục. Mày muốn làm gì hả? Một hai cứ phải khiến ba mẹ mày ly hôn cho bằng được hay sao?"

"Đương nhiên là phải ly hôn rồi!" Khương Ninh buồn cười nói: "Sao thế, sốt ruột rồi à? Thấy không có cách nào tiếp tục ở lại nhà của tôi làm ký sinh trùng hút máu nữa nên sốt ruột muốn khóc rồi à?"

Bà cụ chợt trợn mắt, vội nói với đám hàng xóm: “Mọi người xem xem còn có đạo lý gì nữa hay không, con nhóc này hoàn toàn chả nể nang gì tôi cả!"

Khương Ninh bị tiếng ồn của bà ta làm cho khó chịu, liền nhắn tin cho chú quản gia: "Chú có thể giúp cháu ném hai người này ra ngoài được không? Sau đó mua ổ khóa mới giùm cháu, cháu muốn thay khóa ở nhà để họ không vào được."

Chú quản gia hành động nhanh hơn cả luật sư Quách, lập tức đưa người tới một trái một phải kéo bà cụ và Khương Nhu Nhu đi.

Bà cụ vô cùng sợ hãi, bộ xương già gần như nát bét, vừa vùng vẫy hai chân vừa trợn mắt.

Bà ta không rõ nguyên do nên nhìn Trịnh Nhã Nam: "Con mụ xấu xa, cô còn mời xã hội đen nữa à?"

Trịnh Nhã Nam đang bận ném đồ đạc, tinh thần hoảng hốt nên không để ý đến những gì đã xảy ra phía sau.

Khương Phàm nhìn ba người mặc vest đen, kinh ngạc há miệng, đẩy cánh tay Khương Ninh: "Chị, mấy người này là chị kêu tới hả?"

Khương Ninh thì thào nói: "Bạn, sau này chị sẽ giới thiệu cho mày quen."

Ánh mắt Khương Phàm nhìn Khương Ninh đột nhiên khác trước. Không ngờ trong khi cậu lang thang một mình trong các tiệm net thì chị gái lại âm thầm biết loại người giang hồ này.

Chị à, từ nay chị chính là ba em.

Bà cụ và Khương Nhu Nhu bất lực nghẹn ngào lập tức bị kéo ra ngoài, cũng chẳng biết quản gia đã kéo bọn họ đi đâu.

Tóm lại, trong sân không còn nghe thấy tiếng mắng chửi của bà cụ nữa.

Ngay sau khi âm thanh ồn ào khiến người ta đau đầu biến mất, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhiều người hàng xóm vẫn đang theo dõi. Một số người không biết chân tướng sự việc chỉ tưởng rằng Trịnh Nhã Nam đơn giản là đang cãi nhau với ba Khương, không nhịn được mà khuyên Trịnh Nhã Nam hai câu: "Nhã Nam à, sao phải làm mọi chuyện ra nông nỗi này chứ? Còn đuổi cả bà già với đứa bé ra ngoài, tối nay bọn họ biết ở đâu đây?"

Khương Ninh vốn định tức giận, nhưng không ngờ mẹ cô còn dũng mãnh hơn cô.

Trịnh Nhã Nam khép hai tay làm thành loa rồi lạnh lùng nói với tất cả những người hàng xóm trong con hẻm nhỏ: "Bà con cô bác hàng xóm chú ý! Là Khương Sơn nɠɵạı ŧìиɧ trước, còn dẫn theo một già một trẻ, ba người tới ký sinh ở nhà tôi! Nhà là nhà của tôi, con là con của tôi, hiện tại tôi đuổi ba ký sinh trùng này ra là lẽ hiển nhiên! Trong khoảng thời gian này, chắc chắn bà cụ sẽ còn tới khóc lóc om sòm, ai muốn tới khuyên tôi lui một bước là trời cao biển rộng, để bà già đó và con bé kia vào nhà ở thì tôi chỉ có một câu: Nếu các người tốt bụng như vậy thì tại sao không đưa họ về nhà riêng của các người mà cung phụng cho tốt đi!"

Hàng xóm ồ lên.

Mặc dù có một số người cho rằng Trịnh Nhã Nam đã làm quá nhưng phần đông họ vẫn mắng ba Khương không phải là người, dẫn theo một già một trẻ đến hút máu Trịnh Nhã Năm biết bao nhiêu năm trời.

Trịnh Nhã Nam không quan tâm người khác nói gì, tiếp tục làm theo cách của mình.

Ngay sau đó, chiếc xe rác mà bà gọi tới dừng lại ở lối vào của con hẻm, một vài nhân viên đi tới, thu dọn tất cả những đồ đạc của ba người mà bà và Khương Ninh đã ném xuống đất rồi đưa lên xe rác.

Dọn dẹp xong thế này, nhà họ Khương bỗng thoáng đãng hơn rất nhiều, cũng trống trải hơn rất nhiều.

Khương Ninh an ủi Khương Phàm vẫn đang khụt khịt mũi: "Nghĩ theo hướng tích cực, phòng của bà nội và Khương Nhu Nhu là của hai chúng ta. Từ nay về sau, chị có thể chơi đàn, mày có thể treo bao cát tập đấm bốc."

Khương Phàm: "..." Em cảm ơn chị, chị thật là biết an ủi người khác.

Sắc trời dần tối giữa cơn hỗn loạn.

Những người hàng xóm theo dõi náo nhiệt cũng dần rời đi, luật sư Quách cũng trở về, chuẩn bị khởi kiện ba Khương cho Trịnh Nhã Nam.

Hứa Minh Dực và ba Hứa đi vắng vào ban ngày, tới tối trở về mới biết được những gì đã xảy ra ở nhà họ Khương. Mẹ Hứa là bạn tốt của Trịnh Nhã Nam nhiều năm, trong điện thoại bà đã mắng ba Khương tới máu chó đầy đầu. Được vợ giao phó, ba Hứa cũng đến ngồi trò chuyện với Trịnh Nhã Nam một lúc.

Đám thiếu niên Ti Hướng Minh sững sờ, hoàn toàn không ngờ nhà họ Khương sẽ xảy ra sự thay đổi lớn như vậy.

"Hóa ra Khương Nhu Nhu là con gái riêng à?? Vậy thì trước đó nói cái gì mà đứa con mồ côi của đồng đội của ba Khương Ninh đều là nói dối hả?"

“Chính cô ta có biết không?"

"Chắc là biết rồi."

"Mặc dù chúng ta không thể nói bất cứ gì về loại chuyện này, nhưng bây giờ tao đã hiểu tại sao Khương Ninh lại luôn nhắm vào cô ta rồi. Chắc là ông già của Khương Ninh luôn thiên vị cô ta."

Tâm trạng Hứa Minh Dực phức tạp: "Có lẽ bây giờ Khương Ninh đang khóc."

Bởi vì cổng sân của nhà họ Khương bị đóng, Hứa Minh Dực không vào được nên chỉ có thể bảo Ti Hướng Minh ngồi xổm xuống, giẫm lên vai Ti Hướng Minh rồi leo lên tường nhà họ Khương.

Kết quả lại thấy trùm trường Nam Mạnh đang thu mình trong góc khóc nức nở. Còn Khương Ninh thì dường như đang có tâm trạng rất tươi đẹp, chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng.

Một nhóm thiếu niên: "..."

Tuyệt vời, quá tuyệt vời.

*

Trịnh Nhã Nam không biết làm thế nào để vượt qua ngày hôm nay, tóm lại, giờ trong đầu bà là một mớ hỗn độn. Buổi tối bà nằm rã rời trên giường, là Khương Ninh gọi đồ ăn bên ngoài tới, sau đó gọi Khương Phàm qua ăn cơm rồi đỡ bà dậy từ trên giường.

Trong vô thức, Khương Ninh đã trở thành trụ cột của gia đình.

Mặc dù ban ngày Trịnh Nhã Nam cư xử khá hung hãn, nhưng đến ban đêm, đối mặt với hai đứa trẻ mới mười bốn tuổi, bà vẫn không khỏi đỏ mắt. Cũng may có Khương Ninh, sau khi ba người ăn cơm xong, Khương Ninh lại đi rửa bát.

“Mẹ đi ngủ một lát.” Trịnh Nhã Nam biết mình nên vực dậy tinh thần, nhưng lúc này bà thực sự không còn sức lực nữa.

“Mẹ đi đi, không sao đâu.” Khương Ninh nói.

Trịnh Nhã Nam đi lên lầu, ngay lập tức chỉ còn lại hai chị em Khương Ninh và Khương Phàm ở tầng dưới.

Khương Phàm liếc nhìn căn nhà chợt thiếu đi rất nhiều thứ, đột nhiên cảm thấy căn nhà vô cùng vắng vẻ.

Cậu chẳng còn lòng dạ chơi game hay làm bài tập, chỉ đành dọn một chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh Khương Ninh để xem Khương Ninh rửa bát.

Cậu không nhịn được mà hỏi: "Về sau có phải chúng ta không... không có ba nữa đúng không?"

Khương Ninh suy nghĩ một chút, vừa rửa bát vừa nhìn cậu: "Trước kia mày có cảm thấy ông ấy là ba mày không?"

Khương Phàm bĩu môi nói: "Trước kia cảm giác ổng giống ba của Khương Nhu Nhu hơn."

“Đúng rồi, cho nên không cần thiết phải tiếc nuối.” Khương Ninh nói.

Lúc này Khương Ninh chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều. Nếu theo diễn biến của kiếp trước, trong tương lai Trịnh Nhã Nam sẽ bị ngã bệnh vì tức giận, còn Khương Phàm bốc đồng sẽ phải ngồi tù vì tội đâm ba Khương, nếu vậy thì mọi chuyện thực sự sẽ không thể cứu vãn.

Nhưng bây giờ, cô đã nhìn thấy cơ hội để bắt đầu lại.

"Có thể hai mươi hay ba mươi năm nữa mày sẽ tha thứ cho ông ấy, nhưng đó là việc của mày. Trước đó, mày nên học tập chăm chỉ và trau dồi cái nhìn đúng đắn về cuộc sống."

Vốn dĩ Khương Phàm muốn cười nhạo Khương Ninh bắt đầu giảng đạo từ bao giờ, gần đây càng ngày càng không giống với Khương Ninh trước kia. Nhưng căn nhà đột nhiên trống rỗng như vậy, cậu cảm thấy rất lạnh, vì vậy kìm lòng không đậu mà nhích lại gần Khương Ninh một chút như một con thú nhỏ vô lực.

Ban đêm Trịnh Nhã Nam nằm ở giữa, Khương Ninh và Khương Phàm ngủ ở hai bên bà. Đã nhiều năm rồi Trịnh Nhã Nam không ngủ chung với các con như thế này.

Khương Ninh nắm lấy tay Trịnh Nhã Nam và Khương Phàm, an ủi: "Mẹ, Khương Phàm, mọi chuyện sẽ ổn thôi, con hứa."

Trịnh Nhã Nam nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Ninh, nghe tiếng ngáy không biết ưu phiền của Khương Phàm, trong lòng bỗng chốc được xoa dịu rất nhiều.

Bà nhẹ nhàng xoay người ôm lấy Khương Ninh: "Tiểu Khương Ninh hiểu chuyện rồi, trưởng thành rồi."

Giám định quan hệ cha con là do Khương Ninh làm, luật sư là do Khương Ninh mời. Khi luật sư Quách đến gặp Trịnh Nhã Nam, trong lòng Trịnh Nhã Nam vô cùng chấn động. Khương Ninh đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ từ lúc nào chứ?

Bà còn muốn hỏi Khương Ninh phát hiện ra chuyện này bằng cách nào, nhưng tức giận cả ngày đến kiệt sức, chẳng mấy chốc bà đã ngủ thϊếp đi.

Chỉ có một mình Khương Ninh là không ngủ được.

Đột nhiên nghe thấy ngoài ban công có vài tiếng động nho nhỏ, giống như tiếng kẹo va vào cửa sổ, cô lập tức đứng dậy đi nhẹ ra ban công.

Khương Ninh từ trên ban công nhìn xuống thì thấy, dưới ánh trăng lạnh lẽo, có một chàng trai trẻ mặc đồ trắng ngồi trên xe lăn, trên tay ôm một nắm kẹo.

Có lẽ đó là trực giác, cô biết cậu sẽ đến.

Cô lập tức cười rộ lên, vẫy tay với Yến Nhất Tạ.

Yến Nhất Tạ nhàn nhạt ra hiệu: "Xuống dưới."

“Bây giờ?” Dù Khương Ninh hỏi vậy nhưng cô chẳng chần chừ chút nào, mặc bộ đồ ngủ gấu trắng, đi dép lê, sau đó lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Cô chạy tới và phanh gấp trước mũi xe lăn.

Yến Nhất Tạ liếc nhìn dép lê của cô: "Vào thay giày đi."

“Rắc rối chết đi được.” Khương Ninh lại lén lút quay lại, đổi một đôi giày thể thao, sau đó khóa cửa, cầm chìa khóa đi ra.

“Cái của cậu chẳng phải là kẹo lần trước của tôi à?” Khương Ninh đi về phía Yến Nhất Tạ, tùy tiện cầm lấy một viên trong tay cậu, bóc giấy kẹo, ném vào miệng.

Thiếu niên lười biếng liếc nhìn cô một cái, giơ tay đưa cho cô một cái túi to: "Dùng lại đồ bỏ."

"Này, hiện tại nhà tôi đã xảy ra chuyện, tâm trạng không tốt, cậu đừng có chọc giận tôi, cẩn thận tôi cho cậu một cước đó."

Yến Nhất Tạ giương mắt nhìn cô, lòng tự nhủ, sao tôi nhìn thế nào cũng thấy tâm trạng cậu rất tốt nhỉ?

Tuy nhiên, xét thấy trong nhà cô bạn này đã xảy ra chuyện lớn, cậu vẫn kìm lại lời phản bác.

Yến Nhất Tạ đẩy xe lăn qua con hẻm. Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, nhưng không hiểu sao có vẻ như cậu khá thông thạo đường xá.

Khương Ninh khoanh tay đi theo bên cạnh cậu.

Yến Nhất Tạ liếc cô rồi ném chiếc chăn bông mình đem theo cho cô. Cô bắt lấy nó rồi khoác nó lên người.

Yến Nhất Tạ đột nhiên dừng lại, hỏi: "Cậu không hỏi đi đâu sao?"

Khương Ninh nhìn vầng trăng phía đầu hẻm: "Kệ thôi, đi đâu cũng được mà."

Yến Nhất Tạ quay đầu lại, thản nhiên nói: "Cậu không sợ tôi bắt cóc cậu sao?"

Khương Ninh nhún vai, theo thói quen mà nói nửa đùa nửa thật: "Vậy tôi cũng cam tâm tình nguyện."

Khuôn mặt lạnh lùng của cậu bạn trẻ trong đêm đen phút chốc đỏ bừng lên, cậu tức giận nói: "Con người cậu đó, có thể đừng có ăn nói ba hoa như thế nữa được không?"

Khương Ninh đã nhìn thấy chiếc ô tô màu đen đậu ở đầu ngõ, quản gia hạ cửa sổ vẫy tay với Khương Ninh. Khương Ninh nhanh chóng chạy tới, háo hức ngồi lên xe, thúc giục Yến Nhất Tạ vẫn ở phía sau nhanh lên.

Không biết vì sao, Yến Nhất Tạ có hơi tức giận. Sau khi lên xe, quản gia thu dọn xe lăn rồi khởi động xe, cậu quay đầu nhìn về phía ngoài xe, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện với Khương Ninh.

Cuối cùng, xe dừng lại trên bãi đất bằng phẳng trên đỉnh núi.

Khương Ninh xuống xe, phát hiện đây là đỉnh núi ở phía sau biệt thự của Yến Nhất Tạ, từ đây có thể nhìn thấy ánh sáng của biệt thự lưng chừng núi.

Xa xa là hàng nghìn ngọn đèn.

Xa hơn một chút nữa là biển trong đêm mênh mông hải hà, trên mặt biển có một vầng trăng tròn treo lơ lửng, khiến mặt biển hiện lên một màu bạc lung linh.

Khương Ninh sống nhiều năm như vậy nhưng vẫn không biết trong thành phố Hải lại có nơi như vậy, không khỏi hưng phấn hỏi: "Đây là căn cứ bí mật của cậu hả?"

Thiếu niên đẩy xe lăn đến bên cạnh cô, lạnh lùng nói: "Cậu xem phim thần tượng xà phòng quá nhiều rồi à? Cái gì mà căn cứ bí mật chứ? Không thấy gần đó có một tấm vải dã ngoại sao? Ban ngày người ta thường đến dã ngoại."

Khương Ninh: "..."

Tôi rất cảm ơn cậu, cậu đúng là cái máy phá hỏng sự lãng mạn mà!

“Tại sao cậu lại đưa tôi tới đây?” Khương Ninh hỏi.

Chàng thiếu niên nhìn mặt biển đằng xa không chút biểu cảm, như thể đang sắp xếp câu chữ mất một lúc lâu, cuối cùng mới bật ra một câu an ủi không dễ dàng gì: "Mỗi đêm, những ngôi sao sẽ lặng lẽ mọc lên, cậu hãy nén bi thương, thuận theo thay đổi."

Khương Ninh: "..."

Nghe này, đây là lời dùng để an ủi người ta sao?

Chỉ e là đã tám trăm năm rồi thằng nhóc này chưa an ủi ai rồi cũng nên!

"Không phải đâu."

Khương Ninh cố ý tranh cãi: "Ví dụ như hai ngày này nhiều mây, vốn dĩ đêm nay không có sao."

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc cô nói dứt lời, một vài vật thể cực kỳ sáng chói đột nhiên lao lên từ trên ngọn núi phía xa.

Trong nháy mắt, nó giống như một ngôi sao băng bay lên bầu trời, chiếu sáng đỉnh núi mà cô đang đứng.

Những thứ đó tỏa sáng vô song và rạng rỡ như những vì sao, bắt đầu thay hình đổi dạng trên bầu trời đêm.

Trong chốc lát, Khương Ninh ảo giác có một loại ngôi sao chạy tới, đặc biệt chiếu rọi vì bản thân mình.

Phải mất vài giây cô mới nhận ra những thứ đó là gì.

"Máy bay không người lái???"

"Máy bay không người lái!!!"

Yến Nhất Tạ ngẩng đầu lên, "ừ" một tiếng.

Khương Ninh nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Yến Nhất Tạ, sững sờ.

Máy bay không người lái của năm nay.

Cậu nhà đúng là có tiền thật.