Chương 3: Bánh Bao Nhân Trứng Sữa

Hứa Minh Dực nhìn Khương Ninh bỏ mặc mình, càng đi càng xa.

Hắn nhịn không được đuổi theo, dùng tay bẻ bả vai Khương Ninh: " Này, Khương Ninh! Cậu một vừa hai phải thôi! Cậu một câu cũng không nói, tớ như thế nào biết cậu tại sao lại sinh khí?"

Khương Ninh lắc mình, trong lòng thập phần phản cảm: " Hứa Minh Dực, tôi cảnh cáo cậu, về sau đừng tùy tiện động tay động chân, cũng đừng kéo tay tôi!"

Hứa Minh Dực bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Khương Ninh, liền bỏ bóng rổ cũng không chơi, rốt cuộc nghe Khương Ninh nói như vậy, tức khắc vô cùng tức giận: " Thật hiếm a?! Nếu không phải dì Trịnh dặn dò tôi phải chiếu cố cậu, cậu cho rằng tôi sẽ như vậy sao?"

Nói xong liền đem mồi hô trên trán lau sạch, phẫn nộ sải bước lướt qua Khương Ninh trở về.

Hắn đảo mắt đi đến chỗ quẹo vào ngõ.

Phía sau vẫn luôn không truyền đến tiếng bước chân của Khương Ninh.

Khương Ninh tám phần là bị hắn to tiếng, liền đứng tại chỗ khóc lóc.

Trời đã tối, ở ngoài một mình rất nguy hiểm.

" Thật là không hiểu trong lòng con gái nghĩ gì." Hứa Minh Dực tuy rằng trong lòng vẫn tức giận, nhưng vẫn cau mày quay lại.

Kết quả nhìn thấy Khương Ninh mắt nhìn thẳng nhìn con đường kia, tình nguyện đi đường vòng để cách xa hắn.

Hứa Minh Dực: "............"

Lúc này mẹ Hứa vừa vặn tan tầm trở về, nhìn thấy một màn này.

Bà trừng mắt nhìn Hứa Minh Dực một cái, liền đạp xe dừng lại trước mắt Khương Ninh: " Tiểu Khương Ninh, cháu cắt tóc trở nên rất xinh đẹp! Có phải hay không tiểu A Dực nhà dì khi dễ cháu? Nói với dì, dì cho tên nhóc đó một trận."

Hứa gia là gia đình tri thức. Cha Hứa là giáo sư đại học, mẹ Hứa công tác ở bệnh viện, hai người đối với Khương gia vẫn luôn rất tốt. Đời trước mẹ cô qua đời, vẫn là bà hỗ trợ an táng, cũng giúp Khương Ninh rất nhiều.

Khương Ninh tuy rằng không thích Hứa Minh Dực, nhưng vô luận như thế nào cũng không có khả năng đối với Hứa gia lấy oán báo ơn.

" Chào dì." Khương Ninh đành phải ngoan ngoạn đứng lại chào hỏi.

Bà nhỏ giọng nói chuyện với cô: " Cháu đừng chấp Tiểu Dực, nó chỉ là quá kiêu ngạo, tự cho là đúng, không chịu cúi đầu."

Khương Ninh không hé răng.

Bà vì thế mà trừng mắt Hứa Minh Dực một cái, tiểu tử này đã phạm sai thế nào mới khiến Tiểu Khương Ninh không để ý tới hắn như vậy?

Hứa Minh Dực vẻ mặt không thể hiểu được.

Bà chỉ có thể nghĩ cách hòa hoãn không khí, đối với Khương Ninh cười nói: " Ngày mai dì cùng chú đưa Minh Dực đi tham gia cuộc thi, cháu có muốn đi cùng không? Chú có mua cả Lego, hai đứa có thể chơi ở sau xe, vừa vặn dì đưa cháu đến trường."

" Mẹ!" Hứa Minh Dực cả giận nói: " Con là tham gia thi đấu, mẹ mang Tiểu dính người đến làm gì?"

Nhưng lại không tự chủ được mà dựng lỗ tai lên.

Kết quả liền nghe Khương Ninh uyển chuyển cự tuyệt: " Thực xin lỗi, ngày mai đã hứa cùng Lan Trân Trân đến quán KFC vừa khai trương."

Hứa Minh Dực: "..........."

Mẹ Hứa chỉ có thể nói: " Vậy được rồi, hai đứa là con gái, nhớ chú ý an toàn."

Khương Ninh gật gật đầu, cũng không nhìn Hứa Minh Dực, lập tức rời đi.

Sau khi cô đi, mẹ Hứa liền trừng mắt nhìn Hứa Minh Dực một cái: " Có phải hay không con lại chọc Tiểu Khương Ninh sinh khí? Chạy nhanh đi xin lỗi con bé đi."

" Chính là mấy hôm trước con đi câu cá không mang theo cậu ấy, đến mức này sao?"

Bằng không chính là hôm nay đi chơi bóng rổ, bị cô thấy Hồ Kỳ Kỳ cũng đi chung. Nhưng đó là bởi Tư Hướng Minh muốn theo đuổi Hồ Kỳ Kỳ, liên quan gì đến hắn?

......... Tính tình con gái khó hiểu, tính tình Khương Ninh đặc biệt khó hiểu.

Hứa Minh Dực vẫy vẫy tay, không quá để ý nói: " Cậu ấy cả ngày dính con đến phiền, luôn bị đám người cùng chơi bóng rổ trêu ghẹo là có cái đuôi! Thanh tĩnh như vậy vài ngày cũng tốt."

Bà chỉ biết lắc lắc đầu: " Khương Ninh cũng không muốn chơi Lego với con."

Hứa Minh Dực không để bụng: " Cậu ấy không phải nói cùng bạn tốt có hẹn sao? Nếu không có, chắc chắn sẽ đưa con đi. Trước kia mỗi năm cậu ấy đều đi. Mẹ cũng đừng quản, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi."

____________________________

Bên này Khương Ninh về đến nhà, không để ý đến cha cô đang đọc báo trong phòng khách, cứ thế trực tiếp lên lầu 2 tìm Khương Phàm.

Khương Phàm mấy năm nay so với Khương Ninh còn phản nghịch hơn, cặp sách cũng lười bỏ sách vở vào, bên trong chỉ có vô số đồ chơi.

Trên cổ cậu khối đỏ khối tím thi nhau xuất hiện, đem 2 chân đặt lên bàn, bôi thuốc tím lên đầu gối, cũng không biết vừa đi đánh nhau ở đâu về.

Khương Ninh trực tiếp đẩy cửa ra.

Khương Phàm thấy Khương Ninh cắt tóc, trước sửng sốt một chút, sau mới phản ứng lại, cả người giật bắn, sợ Khương Ninh giáo huấn.

Cậu vội vàng nhảy lên: " Chị đừng lại đây, chính chị cũng không tốt! Em vừa mới thấy chị chạy phía sau Hứa Minh Dực, còn làm cái gì? Cùng Khương Nhu Nhu cũng đều thua!"

Khương Phàm đương nhiên biết chuyện ban nãy của Khương Ninh và Khương Nhu Nhu.

Ai ngờ Khương Ninh bỗng nhiên......... Xông lên dùng sức ôm lấy hắn!

Khương Phàm rất cao, so với Khương Ninh hơn cả 1 cái đầu, lại giống như tiểu thiếu nữ, hoảng sợ vạn phần: ".........."

Một lát sau Khương Ninh buông hắn ra, đôi mắt thoạt nhìn có điểm hồng.

Khương Phàm lòng càng thêm sợ hãi, giơ tay sờ soạng cái trán của Khương Ninh: " Cũng không phát sốt, đi, đi bệnh viện tâm thần xem sao?"

" Lăn." Khương Ninh đánh tay Khương Phàm.

Hắn đang muốn ngồi xuống tiếp tục bôi thuốc, Khương Ninh lại không nói một lời, trực tiếp tiếp nhận bình rượu thuốc trong tay hắn, đôi tay hướng đến vai nhấn một cái, sau đó ngồi xổm xuống, dùng tăm bông chấm trên vết thương của hắn: " Về sau đừng nói bừa, chị không thích Hứa Minh Dực."

Khương Phàm: ".......... Em tin chị cái quỷ!"

Hắn cảm giác không phải chính mình đang nằm mơ mà chính là chị của hắn điên rồi.

Khương Phàm còn đang hoảng hốt, bỗng nhiên nghe thấy Khương Ninh thình lình nói: " Chị phải cho em chuyển trường."

Khương Phàm càng thêm hoảng sợ: " Chuyển trường? Chuyển đến chỗ nào?"

Khương Ninh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: " Hằng Sơ. Những giáo viên ưu tú mũi nhọn đều tập trung ở đây. Đến lúc tốt nghiệp, sẽ đi thi Thanh Hoa."

Khương Phàm: "....... Chị, Chị có phải hay không đang nói mớ, với thành tích của em? Thanh Hoa? Ha ha ha......."

Cười đến một nửa, bắt gặp Khương Ninh lạnh lùng nhìn hắn.

Liền ngậm miệng.

Khương Phàm rụt rụt bả vai, ngây ngốc từ trong học tủ lấy ra xấp bài thi cuối kỳ, tùy tiện đưa đến trước mặt Khương Ninh, cũng không sợ Khương Ninh đánh hắn: " Thật không dám giấu giếm, đây là lần thi tốt nhất của em."

Khương Ninh thấy bài thi toán được 15 điểm, tiếng anh 5 điểm, mặt mày trở nên tối sầm.

" Dù sao thành tích tốt không cũng không ai để ý." Khương Phàm thấy Khương Ninh tâm tình trầm trọng, an ủi cô: " Mẹ cả ngày bận rộn, cha thì xem đứa con gái của bạn tốt là bảo bối, thi điểm tốt thì như thế nào? Chị cũng đừng tâm huyết dâng trào mà quản em, nên làm gì thì làm đi."

Khương Phàm lúc này 14 tuổi, vẫn là một tiểu nam sinh, căn bản không ý thức được tầm quan trọng của giáo dục.

Đời trước vì điểm số nên không thể vào Hằng Sơ, chỉ có thể hỗn loạn ở trường nam sinh trung lập, trong nhà cũng đã tìm các mối quan hệ giúp hắn chuyển đi, nhưng lại đều bởi vì các loại nguyên nhân mà trì hoãn.

Bởi vì trong nhà không ai quản, hắn lại bị hoàn cảnh dạy hư, dần dần trở nên vô cùng phản nghịch, gây chuyện thị phi.

Cuối cùng chờ gia đình phản ứng lại, hắn ở trường thành tích đã tuột dốc không phanh.

Vừa vặn mấy năm học cao trung công ty mẹ cô cũng đạt nhiều lợi nhuận, Khương Phàm cũng coi như là một nửa tiểu phú nhị đại, mỗi ngày đều bị đám bằng hữu plastic mời khách, trà trộn vào các quán bar. Cuối cùng đến khi lạc lối, hoàn toàn không thể quay đầu.

Khương Ninh vô cùng đau lòng, Khương Phàm từ nhỏ đã là một cậu nhóc đáng yêu, đối với các tiểu động vật đều yêu thương, cuối cùng lại bị Khương Nhu Nhu cùng ông ta đưa vào lối ngục tù.

Nhưng lại nghe được ngữ khí bình tĩnh của em trai 14 tuổi nói trong nhà không ai để ý, quan tâm đến hắn, trong lòng không nhịn được lên men, nhịn không được tự trách.

Đời trước cô hơn Khương Phàm 1 tuổi, rất nhiều chuyện cũng không biết nên làm gì, nhưng đời này, cô nhất định sẽ khiến Khương Phàm có thể thẳng lưng mà sống.

Đầu tiên không thể để Khương Phàm học trong ngôi trường cùng đám bạn bè xấu nữa.

" Chị để ý." Khương Ninh gằn từng chữ một nói.

Khương Phàm nhìn Khương Ninh, ngơ ngẩn.

" Em không thể học cái xấu." Khương Ninh vội vàng cúi đầu, dùng tăm bông chấm rượu thuốc, ấn ấn ở đầu gối Khương Phàm.

Khương Phàm cảm giác có một giọt nước ấm áp rơi lên đầu gối mình.

.........Khương Ninh giống như khóc?

Luôn luôn không sợ trời không sợ đất, Khương Ninh cư nhiên lại bị chính mình làm cho khóc rồi?

Không biết vì cái gì, ngày thường bị đánh bị phạt đều không sợ, không biết đứng trước Khương Phàm, trong nháy mắt tay chân lại luống cuống cả lên, cảm thấy chính mình là người làm sai nhiều chuyện nhất, là người có lỗi nhất.

Tay Khương Phàm cũng không biết nên để chỗ nào.

Không khí yên tĩnh trong chốc lát, sau Khương Ninh cũng không ngẩng đầu lên, Khương Phàm không biết cô có còn khóc hay không, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Khương Phàm mắt nhắm mắt mở nói: " Em chuyển trường là được chứ gì, chị đừng khóc nữa."

Khương Ninh bỗng nhiên từ gan lì trở thành tiểu khóc lóc, thật làm hắn tay chân luống cuống.

" Nhưng vấn đề là, Hằng Sơ lấy điểm rất cao, thành tích em thế này, căn bản không vào được." Khương Phàm lại nói.

" Chị giúp em học bù."

Thật là tự lấy đá đập chân mình, Khương Phàm biểu tình đau đớn, quyết định cứu vớt một chút: " Còn có, muốn chuyển trường cần phải đến cục giáo dục ký tên."

" Này em không cần lo, chị sẽ nghĩ cách, không chỉ muốn chuyển, còn phải chuyển thật nhanh."

Khương Phàm nhìn đôi mắt hồng hồng giống thỏ của Khương Ninh, há miệng, rốt cuộc cũng không nói cái gì. Trong nhà chỉ làm buôn bán bình thường, từ đâu ra người giúp đỡ chuyển trường thuận lợi? Hắn sợ nếu hắn nói như vậy, Khương Ninh sẽ rớt nước mắt đến lợi hại.

Giúp Khương Phàm bôi thuốc xong, Khương Ninh liền đem tăm bông ném cho hắn, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Khương Ninh cảm thấy mỹ mãn mà đem dầu gió nhét vào trong túi.

Ha....

Sớm biết làm tiểu khóc lóc thuận lợi như vậy, cô đời trước cũng không làm cái gì nữ cường đâu.

Khương Ninh dạy bù Khương Phàm, buổi tối liền bị Vương Tố Phân biết được, liền trên bàn cơm giội nước lã, nào là kêu Khương Ninh đừng lăn lộn, nói cô tuy vào được Hằng Sơ nhưng cũng chỉ là xếp từ dưới lên, cả ngày không làm việc đàng hoàng, cứ chạy theo con trai Hứa gia, thành tích lại không bằng một phần mười của người ta, vậy mà còn dám tự tin dạy bù cho Khương Phàm. Còn không bằng để Khương Nhu Nhu dạy.

Sống lại một đời, tuy rằng đời trước học ở học viện vũ đạo hoàng gia, nhưng đại học vi phân và tích phân cô đều được học, cô có thể thua Khương Nhu Nhu sao?

Nhưng Khương Ninh trong lòng tính toán như thế nào để Khương Sơn cùng 2 con ký sinh trùng này rời khỏi nhà, liền cô nén không bật lại.

Khương Nhu Nhu là con gái ngoài giá thú của Khương Sơn, là chứng cứ có lợi, nhưng rốt cuộc nhiều năm trôi qua, chưa chắc ở trên pháp luật đã một kích tất trúng. Tốt nhất là thuê tư nhân trinh thám, điều tra xem Khương Sơn ông ta có quỹ đen hay không.

Khương Nhu Nhu thấy cô không hé răng, trong lòng có chút đắc ý, nhưng lại nhỏ giọng khiêm tốn: " Con ngẫu nhiên cũng có sai lầm, đã từng một lần ra khỏi top 20, cũng không lợi hại như bà nói, Ninh Ninh cũng đã nổ lực trong học tập, bà cũng không cần miễn cưỡng em ấy."

Khương Phàm quăng ngã chiếc đũa: " Nói cái quái gì vậy........"

Khương Sơn mặt nhanh chóng đen lại: " Ăn xong rồi thì đi lên lầu, như thế nào lại nói chuyện với chị mình như vậy?! Học không giỏi, lại còn cả ngày ăn chơi lêu l*иg với một đám lưu manh, tàn dư của xã hội, rảnh cha sẽ cho mày biết tay."

Khương Phàm nổi giận đùng đùng mà lên lầu.

Trịnh Nhược Nam sắc mặt cũng có chút khó coi, nhưng cố tình không nói gì.

Bà trong lòng đau đớn, Khương Ninh cùng Khương Phàm hai đứa nhỏ thành tích học tập không tốt là sự thật. Đôi khi bà thậm chí còn nghi ngờ có phải hay không gen chính mình có vấn đề, như thế nào hai đứa nhỏ đều không biết cố gắng....

Ông xoay mặt đối với Khướng Ninh nói: " Con có tâm làm chuyện tốt, cha khen ngợi, con cứ thử giúp em trai đi."

Nói, ông nhớ tới vừa mới tan tầm liền trong phòng khách đọc báo, Khương Ninh thấy ông lại xem như người xa lạ.

Ông không khỏi hoài nghi có phải hay không lần này chính mình đi công tác quá lâu, khoảng cách cha con cũng theo đó xa cách.

Vì thế ông liền duỗi tay vuốt ve đầu Khương Ninh.

Ai ngờ tay còn chưa đυ.ng, Khương Ninh trong mắt chợt lóe căm ghét rồi nhanh chóng biến mất, quay đầu đi.

Khương Sơn sửng sốt, hoài nghi chính mình nhìn lầm.

" Con ăn no rồi." Khương Ninh lạnh lùng nói, cũng bỏ lên lầu.

Cha Khương xấu hổ giơ tay giữa không trung, lát sau mới cứng đờ thu về.

" Đứa nhỏ này." Ông thầm nói, trong lòng không hiểu ra sao.

______________________________________

Đêm nay Khương Ninh lăn qua lộn lại không ngủ , vì lo lắng sức khỏe của mẹ, vì tương lai của Khương Phàm mà phiền não.

Việc đi kiểm tra sức khỏe cô đã nói với bà, bởi vì giọng nói quá trịnh trọng, giống như tiểu đại nhân đang dặn dò Trịnh Nhược Nam điều gì, bởi vậy bà liền vui vẻ đáp ứng cô, trong khoảng thời gian này nhất định sẽ đi kiểm tra sức khỏe.

Khương Ninh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại khó nhất chính là vấn đề của Khương Phàm, thành tích thấp thế nào đều có thể đi lên, nhưng để chuyển trường đến Hằng Sơ không phải chuyện dễ dàng, phải làm rất nhiều thủ tục phức tạp.

Đời trước bởi vì quá nhiều thủ tục, Khương gia lại không có nhân mạch, vì thế Khương Phàm mãi vẫn không chuyển được.

Từ Từ.

Khương Ninh bỗng nhiên từ trên giường ngồi, bởi vì nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng lên.

Cô có cách rồi! Chuyện này còn phải chờ một cơ hội.

Hôm sau, Khương Hứa hai nhà đều có người thức dậy sớm.

Hứa Minh Dực là bởi vì phải đi tham gia cuộc thi khoa học tự nhiên, xin trường nghỉ học một ngày, cha Hứa lái xe chở hắn đi.

Cha Hứa đem lego để ở phía sau, nhưng nhận thấy được cả đường đi tâm tình của Hứa Minh Dực đều không cao, liên tiếp nhìn ra ngoài cửa xe, lego mới cũng lười mở ra.

Thiếu niên 15 tuổi tuy rằng tướng mạo anh tuấn, thành tích rất tốt, so với các bạn cùng lứa tuổi đã là next level, bị người hâm mộ truy đuổi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên, tâm sự đều viết hết ở trên mặt.

" Làm sao vậy? Không ngủ ngon?"

Hứa Minh Dực hàm hồ nói: " Không có, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc thi, chỉ là có điểm đói."

" Ở nhà không phải đã ăn rồi sao?" Ông hỏi, thấy Hứa Minh Dực không đáp, liền nói tiếp: " Muốn ăn thêm chút gì không?"

Hứa Minh Dực lúc này mới nói: " Phía trước có tiệm KFC mới khai trương, ăn ở đó đi."

" Không thành vấn đề." Ông thực nhanh liền ngừng xe trước cửa hàng.

Hứa Minh Dực vừa xuống xe, lập tức thấy bên của sổ sát đất là Lan Trân Trân, nhưng nhìn qua nhìn lại một hồi cũng không thấy Khương Ninh.

Hắn có chút kỳ quái, trước móc di động mua 3 ly coca và 1 phần gà, mới đi đến bàn của Lan Trân Trân ngồi xuống, dường như không có việc gì hỏi: " Không phải Khương Ninh nói cùng cậu đến chỗ này ăn sáng sao? Cậu ấy đâu?"

Lan Trân Trân là bạn cùng bàn của Khương Ninh, nhìn thấy đội trưởng đội bóng rổ kiêm nam thần của trường Hứa Minh Dực, khó tránh khỏi kích động, hỏi: " Hứa Minh Dực, cậu thế nào lại ở đây? Cậu không đi tham gia thi đấu sao?"

Hứa Minh Dực nhăn mi: " Cậu trả lời vấn đề của tôi trước."

Lan Trân Trân mới phản ứng lại: " Khương Ninh hẹn tớ sao? Khi nào?"

Cô nhanh chóng cúi đầu xem di động.

" Thật không có?"

Lan Trân Trân đưa điện thoại cho Hứa Minh Dực xem: " Tớ không nhận được tin nhắn gì, cậu ấy hôm qua cũng không gọi điện tới, cậu như thế nào lại hỏi vậy? Cậu tham gia thi đấu không phải cậu ấy sẽ đến xem sao, như thế nào liền chạy tới đây ăn cơm với tớ?"

Sắc mặt Hứa Minh Dực trở nên khó coi.

_________________________________

Tòa nhà chiếm diện tích vô cùng lớn, bên cạnh còn có một con sông nhỏ, cỏ dại mọc thành cụm, rậm rạp đến cơ hồ đem hàng rào che dấu trong đó, từ nơi xa xăm, thanh u mà lẻ loi, buổi tối lại bị bao phủ bởi tầng sương khói lạnh lẽo.

Yến Nhất Tạ bị trong nhà đưa tới thành phố Hải Đồng dưỡng bệnh, cha hắn phái người làm tới muốn cắt cỏ dại, đem biệt thự tu sửa một phen, nhưng lại bị hắn ngăn cản.

Có lẽ cậu cảm thấy, tòa nhà bị vứt bỏ dầm mưa dải nắng, cùng với cậu thật ra không sai biệt lắm. Nếu đã đồng bệnh tương liên, liền không cần thiết thay đổi nó.

Bởi vậy tòa nhà chỉ duy nhất một lần được tu sửa bên trong, phần ngoài thoạt nhìn rất cũ.

Quản gia đúng 6 giờ sáng thức dậy, mới vừa mặc áo khoác ra ngoài, đã thấy thiếu gia ngồi trên xe lăn, ở trên sân thượng lẻ loi ngồi.

Cậu da thịt tái nhợt, không nghe nhạc, cũng không đọc sách, chỉ là an an tĩnh tĩnh ngồi, vẫn không nhúc nhích mà nhìn rừng cây.

Gió nhẹ nhàng nhấc góc áo cậu lên.

Quản gia do dự hỏi: " Đã gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, thầy ấy nói không có nhờ ai đưa thời khóa biểu cho cậu hết."

Yến Nhất Tạ cũng không phản ứng, quản gia cũng không biết cậu có phải hay không ở trên xe lăn ngủ quên.

Quản gia lại tiến đến gần thêm một chút: " Nhưng cô bé kia...... Tôi thấy cũng không phải có ý xấu, khả năng cũng chỉ muốn làm quen cậu. Cô bé nói ngày hôm nay sẽ cùng cậu đi học, nếu cô bé thật sự đến....... Cậu có hay không thử kết bạn?"

Thiếu gia đã nhiều năm không cùng người ngoài nói chuyện.

Yến Nhất Tạ lúc này mới động, hắn đem xe lăn di chuyển, nhìn quản gia một cái, lạnh lùng nói: " Cậu ta chưa chắc sẽ đến."

Quản gia nói: " Nếu tới thì sao?"

" Nếu?" Yến Nhất Tạ cười nhạo nói: " Sẽ không có? Tôi là đồ đoản mệnh, tàn phế, đáng sợ."

Quản gia nghẹn lời.

" Cậu hôm nay muốn đến trường không?"

Yến Nhất Tạ không hé răng, một lát sau nói: " Không đi, tôi muốn ra bãi biển một lát."

Quản gia đành phải trầm mặc theo sau Yến Nhất Tạ, đi theo hắn đến cửa thang máy.

Thiếu gia không thích người khác trợ giúp, quản gia vì thế cũng không duỗi tay đẩy xe lăn, mà là chờ Yến Nhất Tạ chính mình đẩy xe lăn vào thang máy, sau mới theo sau đi vào.

Tới sảnh biệt thự, quản gia không khống chế được, lại lắm miệng một câu: " Kỳ thật cô bé đó......."

" Câm miệng, ông từ bao giờ lại nhiều lời như vậy?" Yến Nhất Tạ không kiên nhẫn mà châm chọc nói: " Những người dễ dàng tâm huyến dâng trào, nơi này đường đi rất xa, còn phải qua cầu, cậu ta hôm qua cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, sẽ không thật sự chạy đến đây."

Vừa dứt lời, hắn duỗi tay mở cửa.

Thiếu nữ ôm đầu gối ngồi xổm không kịp phòng bị liền ngã. Hôm nay thời tiết hơi lạnh, cô mang một thân vàng nhạt, đầu đội mũ len, ngồi xổm dựa vào cửa liền giống như bánh bao nhân trứng sữa lăn vào.

Khương Ninh nâng mặt, xấu hổ nói: " Chào, ha ha, đi sớm quá, liền trước cửa nhà cậu canh gác một chút......."

Yến Nhất Tạ: "..........."

___________________________________________

Yến Ca, vả mặt đau không, có động tâm không??