Chương 4: Ngày Mai Có Muốn Hay Không Làm Bạn Với Tớ!

Yến Nhất Tạ nhíu mày nhìn chằm chằm thiếu nữ dưới chân, biểu tình có điểm khác thường, nhưng vẫn cứ cao lãnh như băng, cũng không để ý tới cô.

Hắn trực tiếp đẩy xe lăn, vòng qua Khương Ninh như vòng qua đám râu ria rác rưởi, tỏ vẻ chán ghét.

Khương Ninh bò dậy, chạy nhanh từ cánh cửa: " Cậu ăn sáng chưa?"

" Tớ có mang theo sandwich!" Nói rồi mở cặp sách trên lưng, thật cẩn thận mà lấy hai miếng sandwich chân giò hun khói đưa qua, như đang khoe bảo bối, trên mặt treo nụ cười tươi: " Tớ tự làm đấy, hương vị quả thực không tồi!"

Yến Nhất Tạ ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, không nói lời nào.

Cỏ dại trong sân vườn sâu thẳm một mảnh tĩnh mịch.

Khương Ninh nhìn sắc mặt tái nhợt lạnh lùng của thiếu niên, lại nhìn đến người dưới mái hiên quy quy củ củ quản gia, liền hoài nghi chính mình là đang đối mặt với hai bức tượng gỗ.

Cô dừng lại một chút, móc ra 2 quả trứng gà, tiếp tục dùng ngữ khí tình cảm mênh mông mãnh liệt giải thích: " Oa! Chúc mừng vị tuyển thủ này đã đoán đúng, cặp tớ còn hai quả trứng luộc! Tớ vốn dĩ định tự mình độc chiếm! Nhưng xem ra cậu quá thông minh, thôi được rồi tặng cậu quả trứng này!"

Yến Nhất Tạ lúc này biểu tình bắt đầu có điểm biến hóa.

Khương Ninh vui vẻ, đang muốn tiếp tục tự quyết định, liền thấy hắn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc hướng đến mình.

Khương Ninh: "..........."

Yến Nhất Tạ lúc này tầm mắt mới quét qua trứng gà cùng sandwich trong tay cô, dùng loại ngữ khí lãnh đạm nói: " Nói cho cậu ta tôi ăn sáng thế nào?"

Dưới mái hiên quản gia xin lỗi đối với Khương Ninh nói: " Thiếu gia bữa sáng sẽ không ăn những món đồ vật ven đường, bữa sáng của thiếu gia thường là gan ngỗng hầm bánh trôi, phô mai tây tùng lộ, cá hồi hoa hồng, cáo sữa bò kiểu Pháp........"

Khương Ninh: "........." Ái chà! Quá ghê gớm! Cũng không sợ bổ chết!

Thấy không khí nhất thời đình trệ, quản gia chủ động nhận lấy sandwich trong tay Khương Ninh, giải vây nói: " Bạn học Khương có muốn hay không cùng dùng bữa sáng? Có cháu ăn cùng chắc sẽ rất vui."

Ông so với hôm qua gặp hiền lành hơn rất nhiều, Khương Ninh nhìn qua, cười một chút.

Thiếu niên trên xe lăn sắc mặt liền trầm xuống, hung ác nham hiểm nói: " Không cần chủ trương thân thiện."

Khương Ninh có ký ức đời trước, cũng không sợ hãi Yến Nhất Tạ, biết hắn thoạt nhìn là bộ dạng lãnh khốc, phảng phất cao cao tại thượng quan sát chúng sinh, nhưng thật ra cũng có mặt yếu đuối mềm mại.

Vì thế cô mong chờ nhìn về phía quản gia: " Được ạ! Cháu có thể sao? Cháu đặc biệt thích ăn tùng lộ, cái gì cũng thích!"

Một năm nay Khương gia cũng miễn cưỡng được coi như khá giả, ở nhà cũng đã từng được ăn nhưng rất hiếm, đa số chỉ là trong những bữa tiệc lớn, vì thế có thể ăn ké Khương Ninh đương nhiên không ngại.

Huống chi Yến Nhất Tạ ở trong toà nhà lớn như vậy, nhất định phi thường có tiền, đầu bếp cũng sẽ là hạng thượng đẳng, chắc chắn đồ ăn sẽ rất ngon.

Nhưng mà không được thiếu gia cho phép, quản gia cũng không dám mang Khương Ninh vào.

Ông nhìn bóng dáng thờ ơ của thiếu gia, khó xử mà nhìn Khương Ninh: " Nếu không hôm khác cháu đến?"

Yến Nhất Tạ nghe được cuộc đối thoại của 2 người, liền có ý cười, tiểu nha đầu này hóa ra là qua ăn chực.

" Không có hôm nào cả." Yến Nhất Tạ chuyển động xe lăn, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Ninh: " Cậu tột cùng chạy đến đây là muốn làm gì?"

Khương Ninh nửa điểm cũng không sợ: " Không phải nói rồi sao, chúng ta học chung trường, tiện đường rủ cậu cùng đi học."

Yến Nhất Tạ nhìn kỹ cô, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi đao một phen nghiêm nghị: " Cậu rất thiếu tiền?"

" A?"

Khương Ninh sửng sốt một chút.

Sau mới phản ứng lại là hắn đang nói cái gì.

Cô trong lòng ngực tức khắc có chút hụt hẫng, hắn cho rằng cô tiếp cận là vì tiền sao.

Cô nhỏ giọng nói: " Tớ mới không vì tiền mà đến tìm cậu."

" Vậy là tốt." Thiếu niên ngữ khí khô khốc: " Tôi cũng không có thói quen bố thí cho người khác."

Khuôn mặt tái nhợt tràn đầy chê cười: " Thiếu tiền tiêu vặt thì tìm ba me cậu, thiếu trò vui thì tìm bạn bè cậu, không cần ở chỗ tôi sinh tiểu tâm tư, cậu cái gì cũng không thể chiếm được."

Khương Ninh: "........."

Quản gia ở dưới mái hiên nhìn thiếu nữ đứng ngây ra như phỗng, trong lòng hung hăng thầm khiển trách thiếu gia.

Thiếu gia từ nhỏ đã phải cô độc tồn tại, như là cô lang người tới gần đều bị cậu đuổi đi. Đây là cách cậu sinh tồn, thiếu nữ 13 14 tuổi cũng chỉ là tiểu nha đầu, tất nhiên sẽ bị thiếu gia dọa khóc.

Quản gia nhịn không được tiến lên một bước, có chút lo lắng quay đầu nhìn Khương Ninh.

Nhưng cô bé gì cũng không có. Không khóc, không nháo cũng không bỏ đi.

Cô phục hồi lại tinh thần, tia nắng ban mai xuyên thấu qua khe hở của lá cây, chiếu vào sườn mặt cô, làn da trắng nõn như được mạ thêm một tầng ánh sáng nhợt nhạt.

Cô nhìn Yến Nhất Tạ, thành khẩn mà lại.......nhu hòa, nói: " Tớ chính là muốn cùng cậu kết bạn...... Này có được tính là tiểu tâm tư không?"

Quản gia sửng sốt một chút.

Ông theo bản năng mà nhìn về phía thiếu gia, cậu cư nhiên mí mắt cũng không xốc lên một chút, sườn mặt hờ hững như tượng đá, chỉ là, tay vịn trên xe hơi hơi dùng sức.

" Bạn bè có thể đơn phương làm, cậu không cần xem tớ là bạn bè, tớ xem cậu là bạn bè được rồi." Khương Ninh lần nữa lộ vẻ tươi cười: " Nếu đã là bạn bè, phải chào đón nhau!"

Yến Nhất Tạ lúc này mới giương mắt, yên lặng nhìn cô.

Khương Ninh không hề chớp mắt mà nhìn lại cậu, tươi cười, ý đồ làm chính mình thêm xán lạn, thân thiện hơn một chút.

Sau đó Yến Nhất Tạ không chút do dự quay đầu đối với quản gia nói: " Lần sau phát hiện cậu ta vào đây, ông cứ tùy tiện đánh gãy chân cậu ta."

Khương Ninh: "........."

Sợ Yến Nhất Tạ thật sự đánh gãy chân mình, hơn nữa cũng gần muộn học, Khương Ninh chỉ có thể từ bỏ thuyết phục Yến Nhất Tạ làm bạn với cô.

Cô nhanh như chớp mà chạy đến hàng rào, cũng không quay đầu lại, vừa chạy vừa tiêu sái phất tay: " Ngày mai tớ lại đến! Cậu suy xét một chút, ngày mai có muốn hay không làm bạn với tớ!"

Chạy trốn quá nhanh, liền không cẩn thận vướng phải đám cỏ dại mà té, Khương Ninh sắc mặt trắng nhợt, thiếu chút nữa đau đến khóc.

Nhưng cô thực mau liền bò lên, vỗ vỗ cặp sách, nhìn qua rất giống thỏ con lông vàng, thực mau liền biến mất sau bụi cây.

Sau khi cô đi, tòa nhà nháy mắt như bị cướp đi sự sống, yên tĩnh ảm đạm.

Không có lấy một âm thanh dư thừa nào, chỉ ngẫu nhiên vài tiếng chim kêu.

Kỳ thật bình thường đều như vậy, chỉ là sau khi có tiếng nói rộn ràng lại khôi phục sự yên ắng này, liền phá lệ làm con người ta không thích ứng kịp.

Yến Nhất Tạ không nói một lời đi tới.

Quản gia do dự trong chốc lát, mở miệng nói: " Tiểu cô nương........ Nơi này cỏ dại quá nhiều, cô bé đi qua khẳng định sẽ té ngã, tôi còn thấy mắt cá chân cô bé bị xước rất lớn."

Yến Nhất Tạ nghĩ đến vừa rồi cô bò dậy, quần dài phía sau lộ ra mắt cá chân tinh tế cùng với các vết xước, như hoa sen trắng được tô điểm màu đỏ.

Sắc mặt hắn bỗng có điểm khó coi.

Quản gia thấy hắn rũ mắt, lông mi dài che đôi mắt lại, làm người khác không rõ được biểu tình, quản gia cũng không đoán được tâm tư của hắn, mắt nhìn sandwich cùng trứng luộc trong tay, liền đành phải đi đến thùng rác ở huyền quan.

" Làm gì?"

" Thiếu gia không cần, tôi đi vứt."

Yến Nhất Tạ không nói chuyện, quản gia liền tiếp tục đi đến bên thùng rác, nhưng còn chưa đi được hai bước, âm thanh xe lăn truyền đến, dễ như trở bàn tay đem sandwich cùng trứng luộc đoạt đi.

" Tôi có nói ông vứt đi sao?"

____________________________________





Yến ca, chẳng lẽ anh đời này cũng muốn nếm thử tư vị truy thê sao?