Chương 6: Tớ Còn Không Phải Vì Chọc Cậu Cười?

Hôm sau, Hứa Minh Dực quả thực dậy rất sớm, cả người trang phục đen, vác cặp sách vội vàng chạy ra cửa.

Tư Hướng Minh tới tìm hắn đi học thế nhưng lại bắt gặp chân dài Hứa Minh Dực phía xa, vội vã sải bước về hướng Khương gia.

" Kỳ quái." Tư Hướng Minh thầm nói.

Hứa Minh Dực luôn phiền Khương Ninh quá dính người, mấy ngày nay Khương Ninh không còn dính lấy hắn, cứ nghĩ chính mình sẽ vui vẻ đến nằm mơ cũng phải vui làm cho tỉnh, thế nhưng hắn như thế nào cả người lại không thoải mái chạy đi tìm cô?

Tư Hướng Minh chạy xe đạp nhanh đến, buồn bực đuổi theo: " Hứa Minh Dực, cậu đến đây làm gì?"

Hứa Minh Dực bị Tư Hướng Minh cản lại, liền thấy bên kia Khương Ninh đeo cặp sách vui sướиɠ mà chạy từ nhà ra, kẹp tóc quả dứa cũng theo đó nhảy lên.

Hứa Minh Dực căn bản không tin Khương Phàm nói, tiểu tử này luôn nói hươu nói vượn, Khương Ninh từ nhỏ bị chiều hư, ngũ cốc cũng không phân biệt được, sao có thể tự mình làm bữa sáng? Lại còn làm cho người khác?

Nhưng giờ khắc này, hắn xác định thấy Khương Ninh xách theo 2 hộp cơm cùng với 1 cái chai gì đó.

Hứa Minh Dực liền đẩy Tư Hướng Minh, nhanh chân đuổi theo.

Nhưng vì ngõ nhỏ rắc rối phức tạp, Hứa Minh Dực chạy đến thì đã không còn thân ảnh Khương Ninh.

Tư Hướng Minh chạy xe đạp đuổi theo sau: " Làm sao vậy? Hôm nay cậu còn phải làm học sinh đại biểu lên đài diễn thuyết, không thể đến trễ."

Hứa Minh Dực không để ý đến hắn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Khương Ninh đã mấy ngày không chủ động tìm hắn, trước kia cơ hồ đều chưa từng xảy ra.

.......... Không, có lẽ bữa sáng chính là cho bạn của cô? Đúng vậy, Khương Ninh khả năng là có bạn thân mới.

Hứa Minh Dực nghĩ nghĩ, nếu chính mình liên tiếp mà đi tìm Khương Ninh, liền quá mất mặt......

Nhưng trong lòng Hứa Minh Dực thực không thoải mái, cảm giác nơi nào đó có điểm không thích hợp.

Suy tư một lát sau, hắn lấy điện thoại đã rung lên nãy giờ, là tin tức trong nhóm, nói Hậu Thiên tối này mời khách, mọi người ai có thời gian đều có thể đến.

Nhóm khoảng ba đến bốn mươi người, đều ngày thường chơi tương đối tốt, Khương Ninh cũng ở bên trong.

Hứa Minh Dực thành tích vượt trội, lớn lên lại soái, ở trong trường cũng được coi là nhân vật phong vân, nhất bá hô ứng. Hắn vừa nhắn lại, mọi người liền nhanh chóng chúc mừng hắn lại một năm nữa được đại biểu trường học diễn thuyết, buổi tối dù có phải nhảy vào biển lửa cũng sẽ đến chúc mừng.

Hưởng ứng của nữ sinh đặc biệt nhiều, Hồ Kỳ Kỳ lớp 5 cũng nhanh chóng gửi vài icon đáng yêu.

Hứa Minh Dực nhìn đến Khương Ninh--------- cô đã đọc tin nhắn.

Cô khẳng định thấy được.

Hồ Kỳ Kỳ cùng nhiều nữ sinh đến như vậy, hắn không tin buổi tối cô sẽ không đến.

_____________________________________________

Khương Ninh trước tiên trời còn chưa sáng đã bò dậy, chính là vì phải đi đến lâu đài cổ tiến hành "Tình hữu nghị tốt đẹp"

của cô với Yến Nhất Tạ. Hôm nay cô cũng chuẩn bị bữa sáng, bất quá chính là cơm cà ri thịt gà mỹ vị tối qua, Yến Nhất Tạ kia khẳng định sẽ không biết.

......... Dù sao cũng sẽ bị hắn ném đi.

Trộm lười một chút, tiểu cổ quái cũng sẽ không phát hiện.

Trừ cái này ra, Khương Ninh nhìn thoáng qua bình thủy tinh trên tay, mắt lóe lên tia thú vị cùng gian xảo mà nở nụ cười(*). Bên trong chính là con nhện tối qua cô bắt được, hiện tại vẫn còn sống, ở trong cái chai bò tới bò lui. Yến Nhất Tạ sinh hoạt không thú vị, cô sẽ chế cho hắn thêm một chút "gia vị cuộc sống".

(*) xin lỗi đã cắt ngang nhưng đến đoạn này cứ liên tưởng đến điệu cười "hehehhehe" 😂🤣

Khương Ninh một chút cũng không ý thức được hành vi hiện tại của chính mình rất giống những nam sinh hù sâu nữ sinh.

Khương Ninh cùng cái chai và 2 phần cơm, chạy như bay đi.

___________________________________________________

Thời điểm quản gia đi lên, thấy Yến Nhất Tạ đã ngồi trong sân, mặc quần áo mỏng, trong tay cầm 1 quyển sách.

Quản gia nhanh chóng cầm lấy tấm thảm lông nâu nhạt đi qua: " Mùa thu tới rồi, thời tiết lạnh, thiếu gia, cậu đắp lên đi."

Yến Nhất Tạ thực ghét bỏ cái thảm lông trên đùi, nó làm hắn thoạt nhìn càng giống như ma ốm.

Tuy rằng bác sĩ không ngừng dặn dò thời tiết mưa dầm sẽ gây bất lợi với thân thể hắn, yêu cầu hắn phải chú ý phòng hộ. Nhưng dù sao chân cũng không còn cảm giác, hắn cũng liền không thèm để ý.

Quản gia đôi khi sẽ cảm thấy hắn bất chấp tất cả, vì muốn trả thù mà ngược đãi thân thể của mình. Nhưng sau khi sự cố phát sinh khiến hắn không thể tiếp tục học Karate, cứ nghĩ sẽ từ bỏ thì Yến Nhất Tạ lại cố gắng luyện kiếm đạo, đem kiếm đạo Nhật bản nhanh chóng thuần thục, sau đó lại liều mạng đi xuống.

Tóm lại thật sự là mâu thuẫn hài tử.

" Không cần." Yến Nhất Tạ quả nhiên cự tuyệt.

Hắn đem sách khép lại, ném cho quản gia, đẩy xe lăn hướng ra ngoài: " Tôi muốn ra bên ngoài tản bộ."

Quản gia thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, nếu tiểu nha đầu Khương Ninh đến thì phải làm sao bây giờ?

Ngay sau đó ông liền phản ứng lại, hôm trước Khương Ninh không đến, khả năng hôm nay cũng vậy.

Bên ngoài biệt thự là lùm cây, chính giữa là một con đường nhỏ, đi thông đến bên dòng suối. Bởi vì địa thế biệt thự khá cao, cho nên con đường nhỏ này có chút độ dốc, Yến Nhất Tạ thông thường ra ngoài sẽ mang theo tay thắng.

Hắn thất thần tiến về phía trước, là cây rào rạt rơi xuống, bỗng nhiên, hắn nghe thấy bên phải truyền đến âm thanh đứt gãy nhánh cây, có người ở đây.

Yến Nhất Tạ ánh mắt sắc bén cảnh giác nhìn qua.

Khương Ninh đột nhiên ló đầu ra, đôi mắt sáng lấp lánh, hưng phấn mà nhìn hắn, đôi tay che che thứ gì đó: " Tớ có mang cho cậu 1 đại bảo bối!"

Yến Nhất Tạ: "............."

Còn chưa nói rõ ràng với cô thì đã thấy Khương Ninh giơ 1 cái chai, hưng phấn chạy tới, vọt lên trước mặt hắn, con nhện đen ngay lập tức xuất hiện: " Yến Nhất Tạ, xem này!"

Yến Nhất Tạ tầm mắt chậm rãi rơi xuống tay cô, cả người cứng đờ.

Trong nháy mắt, sắc mặt Yến Nhất Tạ trở nên trắng bệch.

Vốn là kế hoạch dọa hắn nhảy dựng của Khương Ninh, còn làm tốt chuẩn bị, chờ thời điểm Yến Nhất Tạ nổi trận lôi đình cô sẽ chạy thật nhanh, nhưng trăm triệu không nghĩ đến, hắn thế nhưng lại là cái phản ứng này, liền quên luôn làm xe lăn dừng lại.

Hắn buông lỏng tay thắng, xe lăn tức khắc mất khống chế, xông ra ngoài.

Khương-bị dọa lại-Ninh, liền nhanh chân chạy theo, bị bụi cây trên đường vướng vào một chút, không cẩn thận liền ngã về phía trước, bổ nhào lên người Yến Nhất Tạ.

Xe lăn mất khống chế từ 1 người tức khắc trở thành 2.

Khương Ninh ghé vào đùi Yến Nhất Tạ, chỉ cảm thấy hương ẩm thảo nhè nhẹ quét qua mũi, mất khống chế một đường chạy như bay. Ở tốc độ như vậy, cô không bò dậy được.

" Cậu mau làm dừng xe!" Khương Ninh so với Yến Nhất Tạ còn hoảng loạn hơn, vô ý thức giơ tạy chạm vào không trung, ý đồ muốn bắt trúng cái gì đó.

Sau đó cô tát 1 cái vào miệng Yến Nhất Tạ.

Yến Nhất Tạ: "............"

Yến Nhất Tạ cả người cứng đờ.

Tay thiếu nữ mềm mại ướŧ áŧ, trừ bỏ hơi thở của cỏ xanh, còn mơ hồ có mùi sữa tắm ngọt mềm hoa oải hương loáng thoáng, không kịp đề phòng mà chui vào chóp mũi hắn.

Lông mi Yến Nhất Tạ run lên.

Hắn cả người cứng đờ mà nắm lấy tay Khương Ninh, đem tay cô lấy ra: " Cậu trước tiên lăn xuống đi."

" Cậu có phải là người không?" Khương Ninh khϊếp sợ nói: " Tớ nhảy xuống khẳng định sẽ gãy chân."

Thiếu niên lãnh khốc nói: " Vậy đình chỉ cậu gào khóc."

Xe lăn bay nhanh, muốn phanh lại không dễ dàng, Yến Nhất Tạ quay đầu, nhíu mày, ý đồ muốn tìm vật gì đó bám vào.

Khương Ninh bỗng nhiên nói: " Không đúng không đúng!"

Xe lăn từ lùm cây lao tới, tầm nhìn lập tức trở nên trống trải. Bầu trời xanh, dâng lên vài tia lửa đỏ của mặt trời mọc. Phía trước thế nhưng là một dòng suối, theo cuồng phong, một mảnh vàng cỏ lau bị cuốn lên, nhịp nhàng như sóng biển.

Xe lăn bay nhanh, từ cỏ lau vượt qua mọi chông gai mà chạy, gió cũng vũ điệu có lau phát ra âm thanh trầm thấp.

Cuồng phong thổi bay tóc cùng quần áo cả 2 người.

Xe lăn điên đảo lao đi.

Chạy như bay trên không trung, Khương Ninh ngửi thấy mùi của cây cỏ, mắt cá chân bị vật mềm mại cọ qua, cả người lập tức hưng phấn, tế bào phảng phất theo gió mà sôi trào.

Quá đẹp.

Cũng quá vui sướиɠ.

" Thật nhanh!" Cô nhịn không được đối với Yến Nhất Tạ nói lớn: " Tớ cảm giác như muốn bay lên rồi, này cũng quá sung sướиɠ, tàu lượn siêu tốc cũng chưa vui như vậy! Nhưng thật ra cậu nói thử xem, chúng ta sẽ không vọt xuống sông chứ? Cậu có thể kịp thời dừng xe không?"

Yến Nhất Tạ màng tai đều bị chấn phá, lạnh lùng nói: " Tôi chỉ hai chân tàn phế, tai không điếc."

Khương Ninh vui sướиɠ mà ngửi một chút không khí mới mẻ, nói: " Gió thổi qua, tớ đều có thể ngửi được mùi của không khí."

Yến Nhất Tạ: " Là mùi cỏ lau, ngu ngốc."

Khương Ninh tức khắc thật mất mặt: ".......... Cậu cho rằng tớ không biết sao? Tớ còn không phải vì chọc cậu cười?"

Nghe được 3 chữ " Chọc cậu cười ", Yến Nhất Tạ sửng sốt một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn Khương Ninh, chỉ là rất nhanh liền phục hồi, hắn nhấp môi, vẫn cứ lạnh băng thờ ơ.

khương Ninh:..............

Rất tốt, cô thừa nhận, cô là vai hề!!!

Yến Nhất Tạ rốt cuộc cũng sờ soạng tìm tay thắng, hắn nhíu mày khống chế, làm xe lăn đều đều giảm tốc độ.

Khương Ninh đang vui vẻ với cảm giác chạy như bay, tốc độ dần chậm lại, thời gian vui sướиɠ ngắn ngủi kết thúc, cô có chút hậm hực, ghé vào Yến Nhất Tạ vặn vặn người nhìn hai bên: " Nhìn đám cỏ lau này, tớ đột nhiên muốn ăn măng tây xào thịt."

Yến Nhất Tạ cả trán đều là hắc tuyến: " Liên quan sao?"

Khương Ninh lý không thắng khí, dõng dạc nói: " Đều có chữ "lô"!!"

Yến Nhất Tạ: "............."

________________________________________________

Khương Ninh: " Em là vai hề sao??"

Yến Nhất Tạ: " Không phải, là anh."