Chương 9: Tai Mềm

Khương Ninh nói phải cho Khương Phàm chuyển trường, nhưng trong nhà không ai xem lời cô nói là thật.

Chỉ là một tiểu nha đầu 14 tuổi nghĩ cái gì liền muốn cái đó, cô có thể chính thức đi học mà không cần phải học bổ túc là đã tốt lắm rồi!

Mà Khương Phàm tuy rằng ngoài miệng đáp ứng Khương Ninh sẽ thay đổi triệt để hảo hảo học tập, nhưng nghĩ đến mấu chốt để chuyển trường căn bản không phải thành tích học tập mà là những thủ tục phức tạp kia, chính mình trăm cay ngàn đắng kéo thành tích đi lên thì được ích lợi gì? Hắn liền héo, lấy đó là cớ để tiếp tục trốn học cùng những bạn học xấu đi net.

Khương Ninh bắt gặp Khương Phàm kề vai sát cánh cùng mấy người kia, thế nào lại là mấy tên côn đồ đời trước lôi kéo Khương Phàm, đầu cô liền đau, hình ảnh Khương Phàm bị bỏ tù đời trước như con dao nhỏ cứa lấy thần kinh cô.

Nhất định phải chuyển trường càng nhanh càng tốt, không thể trì hoãn!

Hôm sau tan học, Khương Ninh mang chiếc mũ nhỏ che nắng, ngồi trên tàu, cầm địa chỉ Vương lão sư cho đi tìm Âu Dương.

Có thể gặp được Âu Dương không, cô không chắc, sau khi gặp Âu Dương, có thể làm hắn giúp chính mình mà kí tên lên đơn chuyển trường không, cô càng không chắc.

Nhưng mặc kệ như thế nào đều phải ngựa chết biến thành ngựa sống, cô nhất định sẽ không giống đời trước ngồi im chờ chết.

Thời tiết có điểm oi bức, đường đi dài khiến cô có điểm say tàu.

Nơi Âu Dương Bác ở là một khu chung cư hẻo lánh an tĩnh, Khương Ninh đi một chuyến giao thông công cộng xuống dưới, sau đó lại đi thêm một chuyến nữa.

Nếu là Khương Ninh đời trước, lúc này khẳng định đã chịu không nổi muốn bỏ trở về. Nhưng sống lại một đời, Khương Ninh cũng không còn tính khí như vậy nữa.

Cô từ trong túi móc ra một ít tiền lẻ, ở quầy tạp hóa mua một lọ nước đá, dùng đá chườm lên gương mặt khô nóng, lúc này mới có phần dễ chịu hơn.

Khương Ninh nhớ rõ Âu Dương từng nói qua, trước khi qua nước ngoài hắn bởi vì muốn chiếu cố cho con bị bệnh nặng mà kinh tế lấy trứng chọi đá, hẳn là còn mua xe không nổi, như vậy hiện tại liền vẫn là đi xe đạp.

Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy bóng xe đạp nào chạy qua.

Khương Ninh không tự chủ được mà hoài nghi chính mình rốt cuộc có thể hay không tiếp tục ở đây chờ người.

Thấy Tiểu cô nương ôm cặp sách nhìn đông nhìn tây, như là đang tìm người, bảo vệ cửa lo lắng cô là trẻ đi lạc, nhịn không được mà cầm quạt ra tới: " Tiểu cô nương, cháu đi lạc sao?"

Khương Ninh phát hiện 14 tuổi cũng có chỗ tốt, đó chính là việc không làm được hoàn toàn có thể tìm kiếm quý nhân trợ giúp.

Cô đem đôi mắt đen bóng liếc nhìn một cái, lập tức lộ ra vài phần hoảng loạn cũng ủy khuất, đối với bác bảo vệ nói: " Cháu tới tìm một vị gọi là Âu Dương lão sư, lão sư của cháu cũng thầy ấy là bằng hữu, nhờ cháu tan học đi đến đưa tài liệu cho Âu Dương lão sư."

Vừa nói Khương Ninh vừa vỗ vỗ cặp sách chính mình, đem một xấp bài thi đưa cho bảo vệ đại gia xem.

" Sao không nói sớm a, vào đi vào đi." Bảo vệ cửa đối với Tiểu cô nương xinh đẹp cũng không có gì là cảnh giác.

Ông đẩy mở cửa, nói: " Nếu ông nhớ không nhầm, hôm nay Âu Dương lão sư được nghỉ, cháu ở chỗ này không đợi được đâu, chi bằng cháu cứ trực tiếp lên lầu tìm."

Khương Ninh thuận lợi được "thông quan", chạy nhanh liên tục nói cảm ơn.

Tiểu cô nương miệng ngọt, tuổi còn nhỏ đã hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, bác bảo vệ thực hưởng thụ, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay.

Khương Ninh đứng trước cửa nhà Âu Dương, không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, cô trực tiếp nhón chân ấn chuông cửa.

Một lát sau, cửa được mở ra từ bên trong.

" Âu Dương." Khương Ninh nhìn người đàn ông chỉ hơn 30 tuổi trước mặt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đời trước lần cuối cùng gặp mặt hai người bọn họ vẫn còn cùng với người đại diện ăn lẩu, ở sân bay cáo biệt, trăm triệu không nghĩ tới, lần gặp mặt tiếp theo chính mình lại trở thành bản thu nhỏ của chính mình.

Âu Dương râu ria xồm xoàm, vừa mở cửa liền thấy đỉnh đầu của Tiểu cô nương, tựa như rất quen thuộc mà gọi hắn là Âu Dương.

" ........ Tiểu nha đầu, em là...?""

Khương Ninh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng sửa miệng: " Âu Dương lão sư hảo, em là Khương Ninh, là học sinh năm hai lớp 3 của Vương lão sư."

" A, vào đi, có chuyện gì sao?" Âu Dương đi qua Khương Ninh đổ chậu nước, ý bảo Khương Ninh cứ đổi giày rồi đi vào nhà.

Chờ hắn quay đầu lại, liền thấy Tiểu nha đầu đã hảo hảo thay giày, ngồi trên sofa.

Âu Dương: "..........". Này không phải quá tự nhiên rồi đi! Tiến vào nhà người lạ tốt xấu gì đều phải cảnh giác chứ! Chẳng sợ đối phương là kẻ xấu sao!

Tiểu nha đầu thật làm người ta lo lắng.

Khương Ninh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Cô lo nhất chính là không gặp được Âu Dương, nhưng một khi đã gặp được, cô cảm thấy Âu Dương sẽ giúp cô. Làm bạn tốt nhiều năm, Khương Ninh rất rõ Âu Dương hắn là người tai mềm*.

* Tai mềm: ý chỉ người dễ mềm lòng, cảm thông người khác. Theo chiều hướng tiêu cực chính là nhu nhược. Tất nhiên, ở đây mang ý nghĩa tích cực.



Âu Dương nghe được ngữ khí như Tiểu đại nhân thì mỉm cười: " Gia đình em như thế nào lại để một tiểu nha đầu như em chạy loạn như này, cư nhiên tìm được đến tận đây?"

" Thật không dám giấu giếm, ba em không tốt, mẹ thì bận lo việc làm ăn, cũng không có thời gian quản em cùng em trai, vì vậy chỉ có thể để em đến." Khương Ninh ăn ngay nói thật, thái độ rất là thành khẩn: " Âu Dương lão sư có thể xem bài thi trước kia, em ấy trước kia xác thật thành tích không tồi, là một hạt giống tốt."

Đương nhiên cũng là vì cô đối với Âu Dương quá thực hiểu rõ, biết người này có điểm giống như người mẹ, khả năng bởi vì có con bị bệnh, cho nên anh luôn không thể làm lơ nhìn những đứa trẻ chịu khổ.

Cô tìm cách làm Âu Dương nảy sinh đồng cảm , nói: " Lão sư, có thể cho em một ly nước được không, em đi tàu đến đây, có chút say tàu."

Quả nhiên, thốt ra lời này, Âu Dương liền trên dưới đánh giá cô một cái, biểu tình có điểm không đành lòng.

Anh nhanh chân chạy đi rót nước cho Khương Ninh.

Âu Dương suy tư một lát, nói: " Cũng không phải chuyện khó khăn gì, em tương đối may mắn, hiện tại danh ngạch vừa vặn còn khá nhiều chỗ trống."

" Nhưng vấn đề là, em phải giúp thành tích em trai em đi lên, nếu không mặc dù thầy có giúp, em ấy cũng không chuyển được. Còn có chính là, trừ bỏ thủ tục thầy giúp này ra, em phải còn chạy ít nhất hai ba địa phương nữa, đều là những chuyện vô cùng phiền toái."

Khương Ninh nhanh chóng nói: "" Không sao, em làm được."

" Em mới 14 tuổi!" Âu Dương nhíu mày nói: " Không được, em gọi phụ huynh tới đây."

" Tình huống gia đình em thầy đã biết." Khương Ninh dùng loại ánh mắt đáng thương ngây thơ như thỏ nhìn hắn.

Không biết vì cái gì, Âu Dương vừa gặp Tiểu nha đầu này, liền có cảm giác quen biết từ lâu. Nhưng trong trí nhớ của anh, xác thật chưa gặp qua cô bao giờ.

Có loại cảm giác này, quả thực giống như là ở thế giới song song.

" Nhưng thầy cũng không thể bởi vì em là một Tiểu hài tử, lại đây nhờ thầy, thầy liền giúp em, bằng không ai cũng đến nhờ thầy, tất cả đều đạp vở cửa thì làm sao bây giờ?" Âu Dương vẫn cứ cự tuyệt.

Khương Ninh nhanh miệng nói: "Vậy thầy xem em có giúp gì được cho thầy không?"

Âu Dương cười: " Tiểu nha đầu chưa phát triển hết như em, có thể giúp thầy được cái gì? Nấu nước sôi sao?"

Khương Ninh: "..........." Này cũng quá xem thường người rồi.

Nhưng Khương Ninh lại rất mau nhớ tới một việc, đời trước thời điểm nói chuyện phiếm, Âu Dương từng đề cập qua, anh thời trẻ sinh hoạt chính là theo style lấy trứng chọi đá.

Vốn dĩ anh có công việc rất ổn định, mặc dù chỉ mới đến một năm nhưng tiền dạy học cũng không tính là thấp, huống chi anh còn làm ở cục giáo dục, nhưng tiếc rằng con của anh vừa sinh ra liền được đưa vào phòng hô hấp, vợ anh cũng vì thế mà ly hôn.

Bấy giờ trẻ mới sinh không có chữa bằng bảo hiểm, trọng điểm con anh vừa sinh ra đã bệnh tật triền miên, vô pháp cung cấp bảo hiểm.

Vì thế toàn bộ tiền kiếm được cũng không đủ cho con tiếp tục sống.

Âu Dương cũng suy nghĩ nhiều biện pháp, nhưng quả thực đều không lo đủ.

Khương Ninh lập tức nghĩ đến: " Mẹ em có quen biết người trong bệnh viện, tuy rằng là bệnh viện tư lập, nhưng chữa bệnh quả thực không tồi. Có lẽ sẽ giúp được thầy."

Âu Dương vạn phần khϊếp sợ: " Em như thế nào lại biết......."

Khương Ninh chỉ chỉ hóa đơn thuốc trên bàn, nhanh tay đẩy ra trước: " Thầy, em không cẩn thận nhìn thấy cái này."

Tuy là như thế, Âu Dương trong lòng cũng vẫn thập phần giật mình, đầu óc cũng quá nhanh nhạy rồi, thật sự mười bốn?

" Em nói thật?" Anh có chút hoài nghi.

Khương Ninh nhanh chóng ở trước mặt Âu Dương gọi điện cho Trịnh Nhược Nam.

Khương Ninh ở trong điện thoại kể sơ lược sự tình, Trịnh Nhược Nam làm buôn bán, phản ứng rất nhanh, biết đây là cơ hội không thể bỏ lỡ, vì thế liền nói Khương Ninh đưa điện thoại cho Âu Dương để hai người nói chuyện.

Khương Ninh cũng không biết bọn họ nói gì, Âu Dương đi đến ban công, nhưng cô tin tưởng Trịnh Nhược Nam hẳn là am hiểu loại chuyện này hơn cô. Hơn nữa bà có danh thϊếp, so với đứa nhóc như cô thì đáng tin hơn nhiều.

Nửa giờ sau, Âu Dương trở về, đồng ý cùng Trịnh Nhược Nam gặp mặt nói chuyện.

Khương Ninh không nghĩ tới sẽ tiến hành thuận lợi như vậy.

Mà đời trước chính mình lúc này đang làm gì, chính là đầu óc mơ mơ hồ hồ cùng Khương Nhu Nhu tranh sủng ái, thật sự là tuổi trẻ chưa trải sự đời.

Sự việc kế tiếp liền cùng Khương Ninh không có quan hệ, một khi Âu Dương chịu giúp đỡ, sự tình liền trở nên rất dễ làm, chỉ đơn giản là đi đến địa phương xếp hàng nhận giấy.

Hôm sau Trịnh Nhược Nam làm tài xế hoàn thành một nửa thủ tục, sau đó chạy đến trường Nam sinh và Hằng Sơ, mặt khác đến hai địa phương, đem con dấu được cấp đóng lên.

Buổi tối về đến nhà, Trịnh Nhược Nam đem giấy tờ chuyển trường ném lên bàn trà: " Xem cái này."

Cả nhà đều kinh ngạc.

" Âu Dương ký tên, bà như thế nào lại làm được?" Khương Sơn tin tức đều không thèm coi nữa, cầm lấy giấy đồng ý chuyển trường, đôi mắt như muốn rớt xuống dưới.

Trịnh Nhược Nam nhìn về phía Khương Ninh, cũng có chút không thể tưởng tượng, lại cười nói: " Chuyện này còn phải hỏi Khương Ninh."

Xong việc bà cũng đã nghe Khương Ninh thuật lại sự tình.

Bà cảm thấy Khương Ninh quá mức lỗ mãng, một nữ sinh lại tự tiện đi đến nhà người lạ, vạn nhất đối phương là người xấu thì làm sao bây giờ?

Nhưng cũng không thể không nói, không có Khương Ninh, bà thật sự cũng không có biện pháp, thật sự ngay cả đường đến nhà cũng không biết. Ai lại có thể ngờ Vương lão sư cùng Âu Dương lại là bạn học?

Bà có hỏi qua Khương Ninh, Khương Ninh chỉ nói là lên mạng tra, Trịnh Nhược Nam trong lòng kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ đến Khương Phàm có thể chuyển trường liền làm bà kích động, cũng vì thế mà cư nhiên bỏ qua chuyện này.

Vương Tố Phân đi nhảy ở quảng trường, không ở nhà, nếu không đã có thể nhìn thấy một màn xuất sắc này.

Trước khi Trịnh Nhược Nam trở về, Khương Nhu Nhu ngồi bên cạnh Khương Sơn, đối với ông nói chính mình gần đây thi khá tốt.

Nhưng đến lúc Trịnh Nhược Nam về, như đem một quả bom ném tới, Khương Sơn căn bản không còn tâm tư đi quản thành tích của Khương Nhu Nhu nữa.

Ông chỉ lo dùng ánh mắt khϊếp sợ mà nhìn Khương Ninh, hận không thể nghe Khương Ninh kể hết sự việc.

Tiểu cô nương 14 tuổi, như thế nào mà năng lực bỗng nhiên lớn như vậy?

Khương Nhu Nhu nháy mắt trở thành người ngoài cuộc.

" Nhanh miệng hỏi một chút Âu Dương có thể giúp ta không, hạng mục kia của ta......."

Khương Sơn còn không biết Khương Ninh đã lặng lẽ thuê luật sư, đầu óc hắn bây giờ vẫn là cái hạng mục kia, không nghĩ ngợi liền mang theo giọng điệu ra lệnh nói.

Khương Ninh nói cũng không muốn nói với ông ta, liền đối với Trịnh Nhược Nam nói: " Kế tiếp còn hai việc, một là thành tích của Khương Phàm, hai là phí chuyển trường, đại khái là một vạn ba. Mẹ, mẹ thấy sao?"

Trịnh Nhược Nam cảm giác được sự biến hóa của Khương Ninh trong khoảng thời gian này, bất tri bất giác bà xem cô từ cô nhóc 14 tuổi trở thành người có thể thương lượng được, sờ sờ đầu Khương Ninh: " Đương nhiên được! Liền tính một vạn ba, nếu hơn cũng được, vì để em trai chuyển trường, xe cũng có thể bán!"

Trên lầu, yết hầu Khương Phàm khẽ chuyển động.

Cậu cảm thấy trong nhà sẽ không ai để ý đến mình, nhưng không ngờ Khương Ninh lại vì chính mình mà bôn ba khắp nơi, chị ấy so với mình chỉ hơn 1 tuổi mà thôi.

Mẹ cũng vì chính mình, liền tính một vạn ba, đập nồi bán sắt cũng nguyện ý........

_________________________________________________________