Chương 11

"Bộ Pháp thuật thực sự không muốn để cho chúng ta yên à?"

Lâm Mặc sốt ruột nhìn tập tài liệu dày cộp mà Lưu Vũ đưa cho mình.

"Một đống quy chế thế này, họ thật sự nghĩ rằng thế giới pháp sư không thể hoạt động nếu không có họ?"

"Khách quan mà nói, các pháp sư cần phải hoạt động sự kiểm soát của chính phủ."

Lưu Vũ đánh giá một cách công bằng.

"Nhưng anh nghĩ các nhà chức trách đang thiên vị trong nhiều vấn đề".

"Ông trời đã chết, tai họa sắp ập xuống rồi."

Lâm Mặc chán chường đấm vào không khí.

"Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị hạ bệ mà thôi!"

Nói như Lâm Mặc, bọn họ không thể Bộ Pháp thuật, cũng như Bộ Pháp thuật ở một mức độ nào đó cũng chẳng thể làm gì được bọn họ.

Đương nhiên, Oa Cát cũng sẽ không quan tâm đến Lưu Vũ chỉ vì gϊếŧ một con rồng. Theo ý ông ta, một đứa trẻ có tí khi chất cũng chẳng có gì khác biệt. Tuy Bộ trưởng Bộ Pháp thuật vẫn để bụng, nhưng ông ta chủ yếu là xấu hổ. Có điều có kha khá người lại không nghĩ như vậy.

Như hình với bóng vậy, chỉ cần bạn làm một động tác nhỏ, vô số người biết tới danh tiếng và cả những kẻ thích hóng hớt cũng sẽ dõi theo.

Bộ Pháp thuật chính là thế lực đứng sau Oa Cát, sở hữu hàng nghìn nhân viên lưu động và cộng tác viên. Với sự hiện diện của họ, một mạng lưới khổng lồ và tinh vi được kết nối, liên hệ chặt chẽ và rất khó có thể phá vỡ.

Những con người làm việc trong mạng lưới quan hệ đó hành động với sự ích kỷ của riêng bản thân và xây dựng một chuỗi liên kết không thể phá vỡ.

Vỏ bọc của họ vẫn là nhân danh chính phủ, dựa vào luật pháp và quy tắc được xây dựng qua hàng nghìn năm để duy trì hòa bình và ổn định cần thiết.

"Phép thuật đã bị trì trệ từ lâu lắm rồi,"

Lưu Vũ nói với Lâm Mặc, chỉ vào chồng tài liệu dày cộp.

"Có lẽ Bộ Pháp thuật chưa nghĩ ra tại sao, hoặc có thể họ thích như vậy."

Kiểm soát giáo dục, sau đó là công nghệ, và cuối cùng là sản xuất. Hệ thống của thế giới phép thuật vốn đã yếu, dân số và lượng lao động thấp. Sự tiện lợi của phép thuật khiến các pháp sư quen với việc sở hữu chúng cho riêng mình. Ít ai có thể "thay đổi thế giới một cách vô lý".

Cứ thế, những kẻ nắm quyền sinh ra ý tưởng ngạo mạn là Bộ Pháp thuật có thể làm mọi thứ quá dễ dàng. Họ chỉ cần ban hành một số lệnh cấm vì nhiều lý do khác nhau. Không được làm điều này, không nên làm điều đó, vì nó nguy hiểm, tiềm ẩn các vấn đề và có thể đe dọa sự tồn tại lâu dài của thế giới phép thuật, hay kỳ hạn ổn định của thế giới.

Cuộc cách mạng công nghiệp đang diễn ra mạnh mẽ, thế giới phép thuật dần tách biệt với "thế giới hiện đại", trì trệ ở một điểm nút mỏng manh, không có tiến bộ nào tiếp theo.

Phép thuật mới để phục vụ cho và thích hợp với công nghệ mới của con người không hề được sáng tạo ra trong suốt một trăm năm trở lại đây.

Ngay cả nơi ở của pháp sư cũng bị thu hẹp lại. Bọn họ chỉ có thể lui tới những nơi xa xôi hẻo lánh. Liệu còn có bao nhiêu nơi để họ lánh đời nữa? Vùng cực, hay di cư xuống đáy biển? Tới lúc đó, họ có còn là con người nữa không?

Huyết mạch ma thuật vốn đã dần bị pha loãng sau nhiều thế hệ lại gặp phải những cách biệt về địa lý và những hành động cố tình tránh tiếp xúc.

Có lẽ, những người mang huyết thống ma thuật thuần chủng bây giờ không còn nhiều, nếu không thì làm sao đến lượt những gia tộc pháp sư thấp kém ngày xưa trở nên kiêu ngạo.

"Tình hình hiện tại chúng ta đều hiểu, Bộ Pháp thuật hiện tại chẳng khác gì đại bản doanh của lũ Côn Lôn."

Lâm Mặc bắt chéo chân, ngón tay cậu gõ lên bèn.

"Bọn chúng yêu cầu phải thành lập văn phòng giảng dạy và yêu cầu quyền được nắm giữ chức vụ và quản lý hệ thống giảng dạy. Điều đó có nghĩa là chúng có thể can thiệp vào các môn học và nội dung giảng dạy của chúng ta trong tương lai. Nếu việc giảng dạy không đúng ý, chúng có thể sẽ đòi chúng ta phải thay giáo viên."

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Bộ Pháp thuật đã có được chữ ký chung của Hiệp hội Giáo dục và liên hợp năm trường học ở Cửu Châu. Chỉ có Đại Lý là không nằm trong danh sách này.

Ánh mắt Lưu Vũ dừng lại trên văn kiện có bảy tám con dấu, trong lòng dấy lên một tia kinh ngạc. Anh vô thức cầm lấy một viên kẹo hoa quả bỏ vào miệng.

"Cho em một viên với."

Lâm Mặc dốc ngược lọ kẹo. cầm một viên kẹo cứng vị sầu riêng cho vào miệng nhai.

"Vẫn có tin tốt."

Lưu Vũ lấy thêm một viên kẹo nữa, gò má nhỏ nhắn phồng lên. Anh rút một tập tài liệu mỏng từ trong tủ ra, đưa cho Lâm Mặc.

"Giấy bổ nhiệm Hiệu phó của anh Viễn đã được thông qua. Ngày mai để anh ấy đến Bộ Pháp thuật, anh và Kha Vũ sẽ đi một chuyến tới Cửu Châu. "

"Không phải anh vẫn đang bị theo dõi à? Hay là để em đi với Trương Gia Nguyên?"

"Vẫn phải để anh đích thân đi."

Lưu Vũ thở dài.

"Bắc Hải và Nam Minh có quan hệ không tệ với anh trong quá khứ. Hà Đồ và Lạc Thư cũng không khó giải quyết. Những chuyện này không thành vấn đề. Anh Viễn là người đáng tin cậy. Hơn nữa, chúng ta luôn phải nhường Bộ Pháp thuật một chút. Sau tất cả, chúng ta chỉ muốn duy trì triết lý giảng dạy của riêng mình, không có ý nổi loạn. "

"Phô trương thanh thế vô tội vạ."

Lưu Vũ ném tài liệu lên bàn, làm giấy bay tung.

"Chưa đến một phần mười những điều luật này có thể đi vào thực hiện. Chúng sẽ phải trải qua rất nhiều thay đổi và kiểm định. Bọn chúng chỉ muốn làm mọi người sợ hãi thôi."

"Học viện Bồng Lai xong rồi", "chống lại nhà cầm quyền sẽ tự chuốc lấy thất bại", "Tương lai tươi sáng của học sinh Bồng Lai sẽ bị hiệu trưởng này phá hủy" và thậm chí "Không đủ tư cách đạo đức để giảng dạy", "Tất cả chỉ là trò đùa".

Lưu Vũ rất mệt mỏi khi ngày nào cũng phải nghe những lời khích bác như vậy.

Trên thực tế, Học viện này có rất ít quyền lợi, nhưng người ta không thể không kể đến những học sinh tu luyện ở Bồng Lai hàng nghìn năm qua và thành tích giảng dạy thực sự của bọn họ.

Kể từ khi Lưu Vũ tiếp quản, anh càng có những động thái cải cách làm người khác chú ý hơn. Chỉ tiêu tuyển sinh cũng tăng dần theo từng năm. Tất cả đều là sự thật không thể bị bóp méo.

"Anh còn đợi gì nữa?"

Lâm Mặc hỏi Lưu Vũ với giọng điệu nghi ngờ, rồi cầm lấy lọ đường của Lưu Vũ.

"Anh đã nghĩ ra mình phải làm gì từ lâu rồi phải không? Lưu Vũ, anh nói thật đi. Anh chỉ muốn đi du lịch cùng Châu Kha Vũ một cách công khai đúng không?"

"Ahihi."

Lưu Vũ bị Lâm Mặc bắt thóp, chỉ biết cười cầu tài.

"Nhưng người của Bộ Pháp thuật thật sự rất phiền phức."

Lưu Vũ chắp tay, thành khẩn nhìn Lâm Mặc.

"Anh biết cậu có thuốc Đa Dịch. Cậu và Gia Nguyên chỉ cần giúp bọn anh lừa chúng ba ngày thôi. Sau ba ngày, anh chắc chắn sẽ quay về."

"Ba ngày?!!"

Lâm Mặc bật dậy khỏi ghế.

"Lưu Vũ! Tuy thuốc đa dịch nấu từ tóc của anh có mùi vị không tệ! Nhưng bắt em uống tận ba ngày! Anh có còn là người không hả!"

"Uống cái gì đấy?"

Châu Kha Vũ đẩy cửa bước vào, gật đầu với Lâm Mặc. Trên ngực cậu có một đóa hoa đào sáng lên. Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ.

"Anh tìm em à?"

"Ừ, anh muốn lấy một ít tóc của em."

Lưu Vũ rút ra một cái kéo nhỏ màu vàng kim rồi ra hiệu. Châu Kha Vũ cúi đầu xuống, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

"Thành phần của thuốc đa dịch?"

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ lấy tóc mình cho vào một cái túi nhỏ rồi đưa Lâm Mặc.

"Anh định làm gì vậy?"

"Chúng ta sẽ đi công tác, đi đâu thì là bí mật."

Lưu Vũ nghiêm mặt.

"Em sẽ đi chứ? Toàn bộ chi phí do học viên chi trả."

"Phí tổn bao gồm cả việc cung cấp dịch vụ thay thế trong 72 giờ, tham gia các lớp học, công việc văn phòng và phê duyệt tài liệu."

Lâm Mặc nhìn như muốn đốt ngay cái túi.

"Đây không phải là một chuyến công tác, mà là một cuộc bỏ trốn. Với tất cả sự bao dung cao đẹp của bản thân, khi nào thì đến lượt em được ra ngoài?"

"Trong kỳ nghỉ đông, anh sẽ tài trợ cho cậu toàn bộ tiền đi lại, số tiền này sẽ được thêm vào phụ cấp của giáo viên."

Lưu Vũ có thừa bản lĩnh mua chuộc Lâm Mặc.

Lâm Mặc nghe vậy thì tạm hài lòng, vỗ túi đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Châu Kha Vũ, cậu khẽ nhăn mũi.

Lâm Mặc làm ra vẻ mặt buồn nôn.

"Bây giờ em chỉ tò mò không biết thuốc Đa dịch của Châu Kha Vũ sẽ có mùi vị như thế nào. Trước đây lão Oa Cát có để rớt một sợi tóc. Em và Trương Gia Nguyên đã lấy để nấu, giả dạng lão đi dạo một vòng ở Côn Lôn"

"Khi đó em hai mươi mốt tuổi."

Lâm Mặc đau lòng nghĩ lại.

"Loại nước đó có hương vị thật hợp với lão Oa Cát, chua chua tanh hôi, giống như nước rửa chân của bà nội em vậy. Thật sự là tổn hại không nhỏ với trí óc non nớt của em lúc đó mà."

Lưu Vũ nhìn Lâm Mặc rời đi, nhún vai nói với Châu Kha Vũ:

"Em có thể tưởng tượng được hai Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đi dạo ở khuôn viên Học viện Côn Lôn cùng một lúc không? Vấn đề là hai người đó vẫn chưa tiết lộ điều gì, và Oa Cát vẫn không biết tại sao có người nghĩ rằng ông ta thích ăn hành lá chấm với tương Dinh Khẩu. "

Châu Kha Vũ cảm thấy đây quả thực là hai kẻ dở hơi không từ cái gì để gây chuyện mà. Cậu cúi người giúp Lưu Vũ sắp xếp những tờ giấy vương vãi trên bàn và trò chuyện với anh.

"Bộ Pháp thuật hình như không có nhiều uy tín đối với mọi người nhỉ?"

Cậu cân nhắc rất lâu mới lên tiếng.

"Xét cho cùng, Bộ Pháp thuật ở phương Tây thiên về một thể chế bạo lực, thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề."

"Đất nước vẫn rất thanh bình."

Lưu Vũ than thở.

"Thế giới bên ngoài thế giới phép thuật thực sự nhiều màu sắc hơn, và nhiều pháp sư thậm chí còn nghĩ đũa phép là gánh nặng. Họ cũng mong muốn Floo ngừng sử dụng lò sưởi. Tiêu chuẩn cộng đồng không cho phép cài đặt hệ thống này và người ta cho rằng việc di chuyển bằng đường ống khói là một trong những nguy cơ gây ra hỏa hoạn.

Những chuyện tầm thường này trở thành việc mọi người thích than thở hàng ngày. Hàng đống thư làm phiền Bộ Pháp thuật, mọi người thích ném đủ loại vấn đề lông gà vỏ tỏi cho họ giải quyết Mặc dù họ không thể giải quyết, ít nhất những sự than phiền như thế cũng khiến họ ngừng lo lắng về những lệnh cấm lộn xộn của Bộ.

Thế giới phép thuật thì không đông dân số, mà lương công chức ít đến đáng thương. Hầu như chẳng có ai tình nguyên làm việc cho bọn họ, nếu không mấy kẻ con nhà quyền quý sẽ không có chỗ xin vào mất."

Trên thực tế, không chỉ hạch sách đủ chuyện mà nhóm người này còn làm hạn chế nhiều quyền lợi của chính của Bộ Pháp thuật. Ai cũng có lòng hiếu thắng và sự vụ lợi cho bản thân. Có người còn giả vờ không muốn làm vì lợi ích công cộng chẳng mang lại cho họ điều gì. Có kẻ thì lạm dụng quyền lực, nói lời bỉ ổi, còn ngu dốt và vô liêm sỉ hơn cả côn đồ.

Lưu Vũ biết rằng không thể đổ hết lỗi cho Oa Cát. Bộ Pháp thuật đã mục ruỗng nặng lắm rồi, không thể nào thay đổi trong một sớm một chiều. Làm Bộ trưởng, Oa Cát cũng khó mà xoay sở với bộ máy cồng kềnh này.

Lưu Vũ chuyển đề tài.

"Và hầu hết mọi người đều có mức độ chấp nhận ma thuật ở mức cao. Ảo thuật và bói toán không phải là bất hợp pháp trong thế giới phù thủy, nhưng nếu những người biểu diễn đường phố nuốt lửa và làm một tảng đá vỡ vụn thì sẽ bị ban quản lý thành phố tóm gáy. Đương nhiên, Bộ Pháp thuật sẽ không chịu trách nhiệm cho việc đền bù rồi."

"Vậy là những người ở Bộ Pháp thuật chỉ biết suốt ngày nghiên cứu cách cải thiện mạng Floo sao?"

Châu Kha Vũ nhíu mày.

"Ồ, và giám sát hiệu trưởng của chúng ta nữa chứ."

"Họ cũng giải quyết một số vấn đề nhỏ, ví dụ như sử dụng một vài phép quên, xử lý hiện trường vụ tai nạn,... Không có tai nạn liên quan tới phép thuật lớn nào trong 20 năm qua. Những việc này thì sẽ phải liên hệ với văn phòng đặc biệt dành cho ma thuật và pháp sư. Tất cả các pháp sư phải được đăng ký, và bây giờ không phải là thời đại mà phép thuật có thể được sử dụng để gây sốc cho người thường."

"Đó là xu hướng chung mà, phép thuật sẽ dần biến mất khỏi thế giới."

Lưu Vũ bình tĩnh cười.

"Chúng ta phải thừa nhận rằng chính thế giới phép thuật lại không thể bắt kịp với tốc độ phát triển hiện nay. Các pháp sư không còn có thể có ảnh hưởng và tiếng nói lớn trong giới chính trị và chiến tranh. Anh nghĩ đây là một điều tốt. Vì vậy Bộ Pháp thuật sẽ chỉ còn làm những việc như suốt ngày tìm cách bắt bẻ chúng ta.

Chết tiệt, Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ, cho dù nó có đáng sợ đến đâu, cũng tốt hơn sung đạn."

Ngài hiệu trưởng nhỏ bé đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, cầm một nắm kẹo cho vào túi, rồi lấy một tờ giấy đập đập vào tay Châu Kha Vũ.

"Danh sách hành lý đặc biệt đây, mau thu dọn đồ đạc đi. Đêm nay, sau khi thuốc Đa dịch được chuẩn bị xong, chúng ta sẽ lên đường."

Anh không cho Châu Khả Vũ cơ hội hỏi thêm điều gì.

"Đi ngày mai cũng không muộn, chợ cá ở Bắc Hải sẽ được mở đúng phiên vào sáng mai. Em có thể nhìn thấy những con ruồi khổng lồ thực sự và ăn cá sống đấy."

"Được thôi, người đẹp của em."

Châu Kha Vũ nhìn danh sách được ghi chi chít, giơ tay biểu thị không có ý kiến.

"Nhân tiện, tối nay anh sang phòng em, hay em qua phòng anh?"

"Em đến chỗ anh đi."

Lưu Vũ cầm giáo án và đũa phép, chuẩn bị lên lớp.

"Kiểm tra hành lý cẩn thận cho anh nhé, thu dọn nhanh chóng, buổi tối gặp lại."

Trước khi đi ra cửa, Châu Kha Vũ níu anh lại. Cả hai trao nhau một nụ hôn nồng nàn.

"Tối nay gặp lại."

Châu Kha Vũ cười cười.

"Thực không dám giấu diếm gì, chưa chi em đã nhớ anh rồi."