Chương 12

Đó là một tiểu nha hoàn với tóc búi hai bên, gương mặt tròn trịa, diện mạo thập phần dễ thương, chỉ nghe thấy nàng ngọt ngào nói: “Thưa tiểu thư, tiểu thư nhà ta có việc muốn cùng ngài thương lượng. Ngài có thể đi cùng ta một chuyến được không?”

Suy nghĩ trong đầu Hứa Niệm đột nhiên bị cắt ngang, trong lúc nhất thời quên cả tức giận, theo sau tiểu nha hoàn tới nơi mà nàng chỉ, chỉ thấy đó là một cửa hàng rất sang trọng. Mái nhà được lợp bằng ngói lưu ly (1), trên mái hiên được trang trí bằng những họa tiết về những sinh vật huyền thoại, dưới hiên có thể thấy các cột trụ chạm trổ trang hoàng hoa lệ, chỉ thấy trên bảng hiệu cửa hàng khắc rõ ba chữ mạ vàng lớn “Bách Bảo Các”.

(1) Ngói lưu ly 琉璃瓦 (ngói ống, ngói âm dương, ngói câu đầu, ngói trích thủy, ngói liệt). Ngói lưu ly được cấu tạo bởi hai viên ngói hình chóp cụt được đặt úp vào nhau như biểu tượng âm dương.Tiểu Xà Chỉ Muốn Chuyên Tâm Tu Luyện Để Hóa Hình Sao Mà Khó Khăn Quá - Chương 12

Hứa Niệm rất có ấn tượng với cửa hàng này, từ khi ra khỏi tiệm bạc, Hứa Niệm còn nói với Cơ Nguyệt Bạch rằng, sau khi ăn xong nàng còn muốn tới đây đi dạo một vòng. Rốt cuộc khi nhìn đến tên “Bách Bảo Các” này, tự nhiên nghĩ tới hộp bách bảo của Đỗ Thập Nương, tiện thể liên tưởng đến châu báu trang sức sáng lấp lánh, làm nàng cảm thấy hứng thú, huống chi nàng hiện tại vẫn là một phú bà.

Vì thế Hứa Niệm nhỏ giọng thì thầm ở trên đỉnh đầu Cơ Nguyệt Bạch nhắc mãi: “Ta muốn đi, đi thử xem sao.”

Cơ Nguyệt Bạch theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng khi thấy Hứa Niệm có vẻ muốn đi, vì thế cô gật đầu đồng ý với nha hoàn.

Nha hoàn dẫn Cơ Nguyệt Bạch vào cửa hàng, chỉ thấy bên trong bố trí càng thêm lộng lẫy, trên mặt đất trải thảm Ba Tư quốc, trên tường trang trí bức tranh về một con bạch hồ xinh đẹp. Trên bàn dài, đặt những chiếc bình sứ Pháp Lang tinh xảo nghiêng nghiêng cắm vài nhánh hoa hồng mai kiều diễm ướŧ áŧ, khi rèm cửa trang trí những dây chuyền hạt châu được kéo ra, âm thanh trong trẻo từ các viên ngọc va chạm nhau vang lên.

Sau đó liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc hồng y, đứng nhón chân mong chờ, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, nhìn như tiên giáng trần, trông rất thu hút, thanh âm nàng vừa quyến rũ lại không gây khó chịu: “Lục Mầm, tình hình thế nào rồi?”

Hứa Niệm nhìn một cái liền không thể rời mắt, không chỉ vẻ đẹp của nàng, mà còn bởi chuỗi ngọc bội trên người nàng leng keng, tràn ngập châu quang bảo khí, Cổ tay trắng ngần đeo một chiếc vòng tay màu ngọc bích, những viên đá quý lấp lánh nhìn như không đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại được kết thành chuỗi bằng sợi chỉ vàng, kết hợp hoàn hảo với ngọc bội treo ở bên hông của nàng, khi nàng di chuyển, chuỗi ngọc đung đưa, phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, lóa mắt và mê người.

“Tiểu thư, người đã được đưa tới.” Lục Mầm cúi người cung kính.

Lúc này, Cơ Nguyệt Bạch ngước mắt lên nhìn.

Mộ Nhan Ngọc nhìn thấy khuôn mặt cô cũng rất sửng sốt, mới vừa rồi nàng nhìn dáng vẻ của cô qua cửa sổ, chỉ cảm thấy đối phương có khí chất phi phàm như tiên, nhưng khi đến gần người thật, nàng càng cảm thấy không thể dùng lời để diễn tả được vẻ đẹp đó. Khi ánh mắt lạnh lùng kia nhìn về phía nàng, khiến trong lòng nàng âm thầm sinh ra một cảm giác tự ti.

Bất quá trong lòng nàng thực mau xua đi cỗ cảm xúc này.

Đợi đến khi Cơ Nguyệt Bạch ngồi xuống, Mộ Nhan Ngọc đỡ tay áo tự mình rót trà cho cô, cười khanh khách hỏi: “Vị tiểu thư này xưng hô thế nào, ta họ Mộ, tên Nhan Ngọc, thư trung tự hữu nhan như ngọc (2).”

(2) thư trung tự hữu nhan như ngọc (书中自有颜如玉) trong sách chữ có vẻ đẹp như ngọc, nhằm khuyến khích việc học của người xưa, đặc biệt là việc “dùi mài kinh sử”.

Ngoại trừ lúc đối mặt với Hứa Niệm, những thời điểm khác Cơ Nguyệt Bạch đều rất lạnh lùng, lần này cũng chỉ thờ ơ trả lời: “Cơ Nguyệt Bạch.”

Bất quá Mộ Nhan Ngọc cũng không để tâm chuyện này, nàng tìm Cơ Nguyệt Bạch thực ra là có mục đích khác, nàng tự rót cho mình một chén trà nhỏ, khẽ nhấp một ngụm: “Cơ tiểu thư, vừa rồi trên lầu ta thoáng nhìn thấy, trâm cài hình con rắn màu xanh biếc mà ngài đeo trông thật sinh động đáng yêu, trong lòng ta thực yêu thích, không biết ngài có sẵn lòng từ bỏ món đồ yêu thích này không?”

Gì cơ, người phụ nữ xinh đẹp này coi trọng mình sao? Ai nha, ngại quá đi.

Hứa Niệm ban đầu có chút thụ sủng nhược kinh, tiếp theo lại cảm thấy kiêu ngạo, lại sau đó bắt đầu đắc chí, đúng như nàng nghĩ, mình chính là một con tiểu thanh xà ngọc ngà đáng yêu người gặp người thích, ngươi thấy chưa, mới đi dạo phố chút thôi, mà đã được một mỹ nữ tỷ tỷ coi trọng, trong lòng nàng đắc ý vô cùng, cái đuôi suýt nữa không nhịn được muốn vểnh lên.

Nàng thậm chí còn muốn ghé sát bên tai Cơ Nguyệt Bạch khoe khoang: Ngươi không coi trọng ta, còn có rất nhiều người coi trọng, xà xà ta a, giá trị thị trường thực sự cao lắm đó.

Không đợi Cơ Nguyệt Bạch đưa ra hồi đáp.

Mộ Nhan Ngọc lại vỗ vỗ tay, chỉ thấy ngoài sảnh, hai cái gia đinh (3) hợp lực nâng một chiếc rương gỗ nặng trĩu tới, khi cái rương kia được đặt xuống đất, chỉ nghe một tiếng trầm đυ.c vang lên, khi chiếc rương mở ra, một luồng ánh sáng bạc lấp lánh chói mắt Hứa Niệm, bên trong rương đầy ắp những chồng thỏi bạc gọn gàng ngăn nắp.

(3) người giúp việc trong nhà

Đôi mắt màu hổ phách của Mộ Nhan Ngọc nghiêm túc nhìn Cơ Nguyệt Bạch: “Tuy ta nói muốn ngài từ bỏ những thứ yêu thích, nhưng ta cũng rất có thành ý, không ép buộc đòi ngài một cách vô lý. Ngài thấy như thế nào? Dùng những thỏi bạc này đổi, không bạc đãi ngài đi.”

Trong lòng Hứa Niệm gật đầu đồng ý, thậm còn phụ họa: Không sai không sai, phú bà tỷ tỷ thực là biết lễ nghĩa, không lỗ, một chút đều không lỗ.

Mau thả nàng đi đi, nàng muốn đi theo phú bà tỷ tỷ ăn sung mặc sướиɠ.

Cơ Nguyệt Bạch chỉ nhìn liếc mắt một cái, ánh mắt liền từ trên chỗ bạc kia trở về: “Ta không thiếu tiền.”

Mộ Nhan Ngọc cắn cắn môi: “Được rồi, kỳ thật ta cũng đoán được, người xuất trần giống như Cơ tiểu thư đây, hơn phân nửa là không thích những thứ trần tục này.”

Sau đó nàng xua tay, chiếc rương lớn khép lại, sau đó được dọn đi nguyên vẹn.

Hứa Niệm vừa thèm lại oán niệm: Ta thích, ta rất thích, Cơ Nguyệt Bạch không cần, ta muốn, đều cho ta, ta muốn đi theo ngươi ……

Bất quá Mộ Nhan Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, mắt hạnh nhìn Hứa Niệm trên chiếc mộc trâm, quan sát hơn nửa ngày, càng xem càng thấy thích, muốn phải có được nó.

Nàng lại tiếc hận nói: “Ta thật sự yêu thích tiểu thanh xà trâm cài này, cửa hàng nhà ta cũng coi như là phát triển từ Bắc đến Nam, những trân bảo nước ngoài cũng không thấy không ít, lại chưa từng gặp qua kiện thanh xà trâm làm người khác khó quên như vậy, Cơ tiểu thư thể gỡ thanh xà trâm này xuống để ta xem thử được không?”

Cơ Nguyệt Bạch môi mỏng khẽ nhếch, trong lòng không biết vì sao, có một chút cảm giác không yên.

Con thanh xà trên chiếc trâm còn không chịu nằm yên, thì thầm bên tai Cơ Nguyệt Bạch: “Nhân gia tiểu cô nương coi trọng ta, cho nàng ấy xem thử một chút thì có làm sao đâu.”

Cơ Nguyệt Bạch nhìn về phía Mộ Nhan Ngọc, môi mỏng khẽ mở: “Không thể.”

Mộ Nhan Ngọc còn định đưa tay tiếp lấy, lại không nghĩ rằng, cô vậy mà cự tuyệt mình, sửng sốt một chút: “Hả, tại sao?”

Cơ Nguyệt Bạch trầm mặc một lát, nói: “Nó sẽ cắn người.”

Hứa Niệm: “?”

Ta muốn tố cáo ngươi tội phỉ báng!

Mộ Nhan Ngọc bật cười, ngọc bội trên người nàng cũng vang lên âm thanh giòn tan, sau một lúc lâu, nàng bất đắc dĩ nói:

“Ngài muốn nghĩ ra một cái lý do, ít nhất cũng nên cho một cái lý do nào đáng tin cậy được không, thôi được rồi, nếu ngài yêu quý nó như vậy, ta không ép buộc ngài nữa.”

Nói xong, nàng lại bồi thêm một câu: “Nếu là có một ngày ngài ghét bỏ nó, xin ngài nhất định phải liên hệ ta, ta nguyện ý dùng bất kỳ trân bảo quý giá nào trong Bách Bảo Các của mình để trao đổi nó.”

Cơ Nguyệt Bạch chỉ là nhàn nhạt nói: “Sẽ không bao giờ có ngày đó.”

Vì thế Hứa Niệm chỉ có thể trơ mắt nhìn vinh hoa phú quý đã tới tay lại rời khỏi mình, trong lúc nhất thời lòng đau như cắt.

Ra khỏi Bách Bảo Các, Hứa Niệm không nỡ, ở nơi không ai thấy, từng bước đi đều đầy sự tiếc nuối.

Cuối cùng đã trở lại khách điếm mà các nàng đang ở.

Hứa Niệm lăn đến một bên, sau đó ngồi sụp xuống, lắc đầu cảm thán: “Vừa rồi thật đáng tiếc, Bá Nhạc khó cầu a.”

Nàng quay đầu, đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia của Cơ Nguyệt Bạch, ý vị không rõ nhìn nàng, thanh âm như tiếng ngọc vỡ làm người ta run sợ: “Ngươi thích nàng?”

Hứa Niệm ngẩn người: “Cái này thì không có, cái ta thích chính là những viên đá quý trên người nàng.”

Cơ Nguyệt Bạch ánh mắt hòa hoãn hơn nhiều, đang định nói gì đó.

Lại nghe thấy Hứa Niệm bổ sung nói: “Bất quá nàng thật sự rất xinh đẹp, Nhan Ngọc, cái tên này nhưng lại rất đúng với nàng.”

Cơ Nguyệt Bạch không tự giác nhéo nhéo tay, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng: “Một con rắn như ngươi lại còn dám mơ ước tới nhân gia.”

Hứa Niệm quyết đoán phản bác: “Ta đây là thưởng thức, thưởng thức hiểu không? Giống như khi nhìn thấy một bông hoa, con bướm xinh đẹp, ta cũng đều sẽ cảm thấy mỹ lệ và muốn dừng lại thưởng thức, bất quá, ta sống lâu như vậy, người đẹp nhất ta từng thấy vẫn là ngươi, mỗi ngày nhìn ngươi, ta đều cảm thấy thỏa mãn.”

Cơ Nguyệt Bạch ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng mặt đi, nếu Hứa Niệm cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện vành tai như châu tựa ngọc của cô đã lặng lẽ màu đỏ.

Sau một lúc lâu, Hứa Niệm nghe thấy Cơ Nguyệt Bạch nói: “Mấy ngày nay ngươi cũng giúp ta rất nhiều, những cái này ngươi cầm đi.”

Sau đó, Hứa Niệm lập tức bị bao phủ bởi những viên đá quý xinh đẹp, với đủ mọi màu sắc, chưa qua chế tác chuyên nghiệp cũng đã rất sặc sỡ loá mắt, nếu dùng tiêu chuẩn hiện đại, những viên đá quý này có thể xưng là cực phẩm.

Hứa Niệm quên ngay sự oán niệm trước đó, vui vẻ chơi đùa với những viên đá quý. Cái này cũng đẹp, cái kia cũng đẹp, mỗi một cái đều đẹp và độc đáo, làm nàng yêu thích không muốn buông tay, Hứa Niệm tính toán, chờ sau khi nàng hóa hình, nàng muốn tìm sư phụ chuyên môn thiết kế những viên đá này thành những trang sức xinh đẹp, mỗi ngày đeo một bộ, rồi sau đó nàng sẽ trở thành người giàu nhất trong đám yêu thú!

Cơ Nguyệt Bạch nhìn nàng chơi vui vẻ, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy thập phần thỏa mãn.

Chợt, Hứa Niệm tựa hồ nhớ tới cái gì, hỏi: “Những viên đá quý xinh đẹp này, ngươi lấy từ đâu?” Nàng muốn hỏi xem địa chỉ, chờ về sau có thời gian sẽ đến tìm hiểu.