Chương 6

Mọi người tránh bão thế nào rồi, chỗ mình vẫn đang mất điện mất sóng mất nước, phải di cư tìm chỗ có sóng, buồn wa mọi người ạ 😭😭

__________

Cái đuôi kia khác với đuôi của Hứa Niệm, mỗi một cái vảy trên đó đều to như một cái thân Hứa Niệm khi quấn lên đó vậy, trên những chiếc vảy đỏ tươi dày đặc những cái móc câu sắc bén, nhìn từ đầu của chiếc gai nhọn hoắc có màu tím đen này mà xem, hơn phân nửa là có độc. Hứa Niệm cảm thấy nếu chính mình muốn thực sự đánh lên, hơn phân nửa là sẽ bị đâm xuyên bụng.

Hứa Niệm lui thật nhanh về phía sau, chỉ là đà tấn công quá nhanh, nàng không thể tránh được, mắt thấy cái đuôi khổng lồ kia sắp sửa đánh trúng mình, cái gai độc lóe lên ngân quang kia cơ hồ đã gần ngay trước mắt, trong nháy mắt, cả trái tim nàng như muốn ngừng đập.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên cạnh có một chiếc vỏ kiếm vươn ra câu lấy thân thể nàng bay nhanh ngược về phía sau, cái gai độc kia suýt nữa là xoẹt qua đôi mắt của nàng, khó khăn lắm mới có thể tránh được một kích sinh tử này.

Hứa Niệm lúc này rốt cuộc cũng biết tại sao đối phương lại phải phá đi Tránh Thủy Quyết rồi, khi sử dụng Tránh Thủy Quyết, tốc độ tách nước không thể theo kịp tốc độ tránh né, không thể chuyển động một cách linh hoạt.

Nếu khi sử dụng Tránh Thủy Quyết mà bị tấn công, chuyển động chậm chạp sẽ biến mình trở thành một cái bia ngắm sống, đối phương chỉ cần công kích vào những chỗ có vật cản không khí liền có thể bị đánh trúng.

Con yêu thú kia một kích không trúng, vùng nước tối tăm vẩn đυ.c đó lan rộng thêm một chút, sau đó từ trong nước vươn ra một chiếc đầu rắn đính một chiếc sừng dài vặn vẹo, nó há cái miệng khổng lồ, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn lao về phía Cơ Nguyệt Bạch cùng Hứa Niệm.

Ôi vãi, con rắn này ăn cái quái gì mà xấu thế, may mắn nàng không đầu thai thành cái dạng này, nội tâm Hứa Niệm điên cuồng chửi thề. Nàng đem cái đuôi quấn chặt lên vỏ kiếm của Cơ Nguyệt Bạch, không dám cử động, sợ rằng sẽ bị cuộc chiến này làm liên lụy.

Mà Cơ Nguyệt Bạch cũng không chiều theo mong muốn của Hứa Niệm, cô ở dưới nước, cầm trường kiếm giao đấu với con rắn xấu xí kia, tuy rằng con rắn kia có lợi thế sân nhà, tuy nhiên khi đánh nhau với Cơ Nguyệt Bạch lại luôn ở thế hạ phong, việc cô thắng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ngay sau đó, kiếm trong tay Cơ Nguyệt Bạch lóe lên tia hàn quang như điện, còn không chờ Hứa Niệm phản ứng, liền tìm được một tia sơ hở chặt đứt đầu con rắn xấu xí đó.

Máu từ vùng nước u tối kia lan dần ra, nhiễm đỏ cả một vùng nước xung quanh, Hứa Niệm đang muốn nói gì đó, lại thấy Cơ Nguyệt Bạch vẫn cứ nhìn chăm chú vào khu vực nước sâu kia không hề thả lỏng cảnh giác.

Đúng lúc này, từ bên trong vùng nước truyền ra những tiếng rống sắc nhọn, dòng nước xung quanh bắt đầu nổi lên, biến thành một cơn lốc xoáy khổng lồ mang theo lực hút kinh khủng.

Hứa Niệm kinh hãi, thứ xấu xa này bị chặt đầu rồi mà vẫn có thể bất tử, sao nàng không biết loài rắn lại có khả năng BUG được kiểu này chứ.

Bất quá thực mau, nghi vấn của nàng đã có giải đáp.

Hai cái đầu rắn xấu xí không phân cao thấp lại lần nữa từ vùng nước u tối mịt mờ chui ra, một trái một phải bao vây hướng Cơ Nguyệt Bạch đánh tới, đã thế cái đuôi khổng lồ còn lại mang theo móc câu ngược từ phía sau đánh tới bất ngờ, phong bế toàn bộ đường lui.

Lúc này, Hứa Niệm đã hoàn toàn thấy được, thứ kia kỳ thực là một con cự xà xấu xí ba đầu, trong đó có một đầu rắn đã bị chém xuống, màu đỏ sậm từ miệng vết thương không ngừng phun trào, ô nhiễm một vùng nước, có lẽ là bởi vì đau đớn, hai cái đầu còn lại càng thêm phẫn nộ vặn vẹo, mở ra vái miệng khổng lồ chứa đầy máu lao tới Cơ Nguyệt Bạch và Hứa Niệm.

Hứa Niệm và Cơ Nguyệt Bạch lúc này chính cùng hội cùng thuyền, chẳng sợ Hứa Niệm lúc này muốn vứt bỏ Cơ Nguyệt Bạch chạy trốn cũng không thể thoát được, liền tính có thể may mắn tránh thoát được những công kích hung mãnh kia, cũng sẽ không cẩn thận cuốn vào bên trong cơn lốc xoáy dày đặc kia, trở thành con mồi tự mua dây buộc mình chờ chết bên trong lốc xoáy.

Khi cái miệng khổng lồ đầy máu đến gần, Hứa Niệm gần như có thể đếm được số khe rãnh trên hàm răng nanh của nó, khoang thực quản to như vậy có thể dư sức nuốt chửng Cơ Nguyệt Bạch và Hứa Niệm một người một xà, Hứa Niệm vội vàng nhắm mắt lại, cầu nguyện Cơ Nguyệt Bạch nữ nhân này lại có thể giống như trước đây, một kiếm chém chết cái thứ xấu xí kia.

Nàng còn trộm đem cái đuôi quấn chặt vào eo của đối phương, sợ đối phương cảm thấy mình vướng víu mà đem nàng ném đi, chỉ là nữ nhân này thoạt nhìn đáng tin cậy, eo lại quá nhỏ, nàng quấn lên cũng không cảm giác được an toàn.

Cùng theo Cơ Nguyệt Bạch di chuyển tốc độ cao trong nước, Hứa Niệm đều cảm thấy chính mình thân mình quay cuồng lên, quán tính của chuyển động khiến nàng không thể không dán gắt gao lên người Cơ Nguyệt Bạch, cắn vạt áo của cô mới không đến nỗi bị văng ra, dòng nước kịch liệt đánh lên thân thể nàng điên cuồng xé rách, làm nàng cảm thấy chính mình giống như bị ném vào trong máy giặt vậy.

Cho đến khi cái cảm giác quay cuồng xé rách kia tạm dừng, Hứa Niệm mới không thích ứng mở to mắt, một cái đuôi như lưỡi dao thép hung hiểm xoẹt qua khuôn mặt nàng, dọa nàng hít một ngụm khí lạnh.

Hơi thở nàng còn chưa đều đặn, hai cái đầu rắn lại lấy một tốc độ không tưởng chuyển hướng, lao thẳng tới nàng cùng Cơ Nguyệt Bạch.

Thân thể Cơ Nguyệt Bạch lơ lửng trong nước, vạt áo theo chân khí cuồn cuộn trong nước mà tung bay, ngón tay thon dài của cô dùng tốc độ mà Hứa Niệm không thấy rõ niệm mấy cái kiếm quyết, chuôi kiếm trên tay cô hóa thành Thất Tinh Kiếm Trận, lấy uy thế như lôi đình tấn công hai cái đầu rắn kia.

Hứa Niệm xem hoa cả mắt, cảm thấy chiêu này bá thực sự, nàng cũng muốn học.

Do khoảng cách quá gần khiến hai đầu rắn kia không thể tránh thoát, bị kiếm trận như vũ bão chọc xuyên qua, con rắn xấu xí kia đau đớn gào rống, sau đó liền quay đầu hướng tới đáy hồ bỏ chạy.

Lúc này Hứa Niệm chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, chợt phát hiện Cơ Nguyệt Bạch lại nâng kiếm lên, muốn cho con rắn ba đầu đang cuống quit chạy trốn kia một kích cuối cùng.

Máu nhiễm đỏ sẫm trong hồ nước, trường kiếm của cô lóe lên hồng quang, lao thẳng đến thân hình con rắn ba đầu xấu xí kia, máu từ trong phun trào ra lại khiến dòng nước càng thêm đen.

Cơ Nguyệt Bạch biểu tình lạnh lùng, dòng nước bị kiếm khí làm cho cuồn cuộn, cuốn lấy mái tóc đen dài của cô bay về phía sau.

Ngón tay cô nhẹ nâng, lại lần nữa vung kiếm.

Kiếm khí mãnh liệt xuyên thấu qua hồ nước chém thân thể con rắn xấu xí kia phân thành hai nửa, mang theo oán hận cùng không cam lòng rơi xuống đáy hồ.

Hứa Niệm lúc này mới yên tâm lới lỏng cái đuôi đang quấn chặt lấy Cơ Nguyệt Bạch, từ trên người cô đi xuống.

Nàng chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ, lấy đuôi rắn vỗ vỗ trái tim, thở phào nói: “Vừa rồi may mà có sư thúc, bằng không thân rắn của ta có thể đã lành ít dữ nhiều.”

Hứa Niệm đợi một lúc, lại không nghe thấy động tĩnh của nữ nhân bên cạnh, không khỏi quay đầu lại.

Cơ Nguyệt Bạch mới vừa rồi còn một bộ dáng Vương giả lúc này sắc mặt trắng bệch, môi mỏng khẽ nhếch phun ra mấy cái bọt khí, giống như hô hấp có chút khó khăn.

Cơ Nguyệt Bạch lại lần nữa niệm Tránh Thủy Quyết, chỉ là không gian tránh nước đã nhỏ đi rất nhiều, gần như chỉ có thể bao chùm lấy nửa trên của cô, trận chiến dưới nước này nhìn qua cũng không quá dễ dàng, Hứa Niệm nhớ tới khi Cơ Nguyệt Bạch chiến đấu với rắn ba đầu, có rơi ra một cái hạt châu phát sáng bán trong suốt.

Hạt châu kia khả năng là đồ vật cung cấp dưỡng khí cho Cơ Nguyệt Bạch khi cô chiến đấu trong nước.

Hứa Niệm thấy Cơ Nguyệt Bạch như vậy, nàng liền tự giác bơi tới thân dưới của cô, muốn nâng đối phương lên, để đối phương từ trên người nàng mượn khí lực, dù sao nàng cũng là yêu thú, không cần lo vấn đề hô hấp ở dưới nước.

Đúng lúc này chợt xuất hiện một cỗ khí lạnh, một đạo lực cường đại điên cuồng kéo cái đuôi của Hứa Niệm xuống dưới.

Hứa Niệm quay đầu muốn xem, trong lòng sợ hãi cả kinh, cái đang câu lấy thân mình thế nhưng lại là nửa thân dưới của con rắn ba đầu, chính là cái móc câu ngược trên cái vảy kia đang câu lấy nàng, nọc độc ở đầu móc câu làm nàng trong nháy mắt bị tê liệt, thân mình không chịu khống chế cuối cùng theo nửa thân dưới hướng đáy hồ rơi xuống, oán niệm còn sót lại của nó khiến cho nó muốn kéo theo một người đồng quy vu tận.

Mà vừa lúc lại bắt được kẻ xui xẻo là Hứa Niệm.

Độc tố nhanh chóng truyền khắp toàn thân của Hứa Niệm, thậm chí vẫn còn đang rót vào, kháng thể chống độc tố của nàng không theo kịp tốc độ độc tố đang rót vào nàng, nàng hiện giờ chỉ có thể cử động được đầu, mở to mắt, nỗ lực nhìn đến phương hướng của Cơ Nguyệt Bạch.

Lại chỉ thấy cánh tay của đối phương còn không bắt lấy cánh tay của nàng.

Khuôn mặt tinh xảo kia trước sau lãnh đạm, trường bào trắng phiêu theo dòng nước, hờ hững như trích tiên.

Tâm của Hứa Niệm lạnh dần, dù sao, nàng cũng chỉ là một thứ mà khi xuất hiện trước mặt người khác sẽ bị mọi người đánh, một con yêu xà mà tu sĩ khi nhìn đến sẽ tru diệt.

Người tu đạo giống như Cơ Nguyệt Bạch lấy việc chém gϊếŧ yêu vật làm nghĩa vụ, không có gϊếŧ nàng đã là hạ thủ lưu tình, làm sao có thể sẽ cứu nàng cơ chứ.

Hứa Niệm đã biết được kết cục của chính mình.

Nàng tuy có thể hô hấp được ở dưới nước, nhưng ở đáy hồ có đủ loại yêu thú, chỉ sợ không chờ đến nàng tiêu trừ được độc tố (cái kháng thể ấy), lúc nàng vô pháp nhúc nhích cũng có thể đã trở thành mỹ vị của các yêu thú, bi thảm trơ mắt nhìn đến thân thể mình bị gặm hầu như không còn.

Hứa Niệm cùng tàn thi của rắn xấu xí rơi xuống ngày càng sâu, chung quanh nước cũng dần lạnh lẽo đến đóng băng xương cốt, thủy thảo (thực vật dưới nước) đen nghìn nghịt che đậy những vầng sáng đã chỉ còn nhạt nhòa, trong bóng đêm rất nhiều yêu thú vây quanh nàng, thèm nhỏ dãi huyết nhục của nàng lại kiêng kỵ uy áp của nàng, nếu chúng nó phát hiện ra nàng đã vô lực, nhất định sẽ cả đám bâu vào cắn nuốt nàng.

Hứa Niệm cảm giác chính mình đã đặt một chân xuống Địa Phủ.

Đáy hồ yên tĩnh, một đạo kiếm mang xé toạc bóng tối, những chùm sáng mờ nhạt rơi xuống li ti, sự u ám của vùng nước phảng phất cắn nuốt những điểm sáng đó.

Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không chút hơi ấm đó, những điểm sáng dừng ở mái tóc của cô, phác họa dáng hình của cô, áo bào trắng ở trong nước không theo kịp tốc độ nghịch dòng xuống đáy hồ của đối phương, tản ra như thể một con bướm vỗ cánh sắp bay đi. Cô nâng kiếm chém xuống phần thân dưới đang câu lấy thân thể của Hứa Niệm.

Hứa Niệm ngây ngốc nhìn cô.

Cô dùng ngón tay bị hồ nước tẩm cho lạnh lẽo, nắm chặt lấy cái đuôi của Hứa Niệm.

Hứa Niệm cảm động đến rơi nước mắt, nàng còn tưởng rằng mình sẽ phải nằm ở dưới đáy hồ không thể nhúc nhích bị gặm tới chỉ còn bộ xương rắn cơ chứ, nàng còn đã nghĩ đến khi trở thành bộ xương thì phải tu luyện tiếp như thế nào rồi.

Nhìn thấy phần còn lại của con rắn xấu xí kia dần rơi xuống đáy hồ u ám, Hứa Niệm rốt cuộc cũng đã bớt đi nỗi sợ hãi.

Gai độc rời khỏi thân thể, kháng độc của Hứa Niệm cũng dần phát huy tác dụng, thân thể nàng cũng có thể điều khiển được một chút.

Hứa Niệm đang muốn cảm tạ đối phương.

Liền thấy Cơ Nguyệt Bạch giống như con rối đứt dây, mất đi khống chế thân thể, ngả người về phía sau ngã xuống.

Hứa Niệm kinh hãi, quay đầu lại phát hiện Cơ Nguyệt Bạch nhắm chặt đôi mắt, thống khổ mà nhăn mày lại.

Nàng bừng tỉnh hiểu được, đối phương vì tới cứu mình, không có mở ra Tránh Thủy Quyết, lúc này chỉ sợ là thiếu oxy rồi.

Hứa Niệm muốn dùng cái đuôi bọc thân thể Cơ Nguyệt Bạch đi lên mặt hồ, chỉ là xem bộ dáng của Cơ Nguyệt Bạch hiện giờ, chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu, nếu không kịp thời chữa trị sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thời khắc nguy cấp, Hứa Niệm chợt nhớ tới những tình tiết của tiểu thuyết và phim ảnh mà nàng đã từng xem qua, trong lúc nhất thời toàn bộ thân xà đều cảm thấy không thoải mái.

Chỉ là khi xem đến ân nhân cứu mạng chính mình đang khó thở, nàng đột nhiên lắc đầu, xua đuổi những ý niệm bậy bạ ở trong lòng, cuối cùng một giây chuẩn bị tâm lý, mắt nhắm lại, quyết tâm đặt môi mình lên môi mỏng của Cơ Nguyệt Bạch.