Chương 8

Thề, dài thực sự :))

__________

Cơ Nguyệt Bạch lần này xuống núi, còn phải hoàn thành một nhiệm vụ bí mật được sư môn giao phó, đó là khi bí cảnh được mở ra phải tìm được bảo vật của tông môn mà tông chủ trước lúc vẫn lạc đã mang theo, Tiên Duyên Kiếm.

Sau khi cô rời khỏi Hứa Niệm, liền ngự kiếm bay hướng chỗ cô cần đến, hiển nhiên, không có Hứa Niệm đi cùng, tốc độ của cô nhanh hơn rất nhiều, bởi vì có Cảm Ứng Thạch của tông môn, cô và Hứa Niệm đã đi theo hai ngã rẽ khác nhau, dưới sự chỉ dẫn của cảm ứng thạch tìm đến chỗ có Tiên Duyên Kiếm.

Trên đường toàn bộ yêu thú muốn công kích cô hay những cơ quan cạm bẫy đều bị cô phá giải, khí thế hừng hực, một người một kiếm xông thẳng vào sâu vào bên trong.

Trong truyền thuyết Tiên Duyên Kiếm được cắm nghiêng trên một khối cự thạch nằm ở trung tâm của bí cảnh (1), thân kiếm có nhiều hoa văn phức tạp, toàn thân phát ra ánh sáng màu lam lạnh lẽo, chưa tới gần đã có thể cảm nhận được một khí thế sắc lạnh phát ra từ thân kiếm.

(1) tông chủ trước vẫn lạc làm rơi ở chỗ đắc địa thế :))

Cơ Nguyệt Bạch đi tới gần, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn về phía thanh kiếm xinh đẹp rực rỡ kia, có chút bị mê hoặc.

Lúc này Tiên Duyên Kiếm được linh khí nơi đây tẩm bổ ngàn năm, đã dựng dục ra kiếm linh (linh hồn của kiếm), nó (kiếm linh) hóa thành một khối băng màu xanh lạnh lẽo bay lên một cách nhẹ nhàng uyển chuyển, vờn quanh bên người Cơ Nguyệt Bạch vài vòng, tò mò ngửi ngửi.

Linh trí của kiếm linh mới được khai mở không lâu, lúc này còn chưa biết nói, chỉ có thể biểu đạt sự yêu thích một cách đơn giản, nó cảm nhận được trên người Cơ Nguyệt Bạch có hơi thở quen thuộc đã lâu nó không gặp, vì thế thân mật cọ cọ vào vai của cô.

Tay Cơ Nguyệt Bạch nắm lấy linh kiếm kia, vận dụng chân khí, thân kiếm kia liền theo lực đạo của cô chậm rãi rút khỏi cự thạch, hiện ra ánh sáng nguyên bản của nó. Trong lúc nhất thời, một luồng linh khí kim sắc (màu vàng) nồng đậm phóng lên cao, một cỗ linh áp (uy áp của linh khí) kinh khủng được khuếch tán ra xung quanh.

Ngay lúc này, bầu trời vốn trong xanh không một gợn mây bỗng chốc bị mây đen bao phủ, kiếp vân màu vàng không ngừng tích tụ, tiếng sấm rung trời liên tục vang lên, khiến bầu trời trở nên u ám lại càng thêm đáng sợ.

Thần Khí sinh ra khí linh, đương nhiên là phải trải qua lôi kiếp tôi luyện thì mới được phép tồn tại trên thế gian.

Cùng lúc đó, cách đó không xa tia lôi điện sẫm màu cũng bị luồng linh khí mạnh mẽ này hấp dẫn mà đến, đây đúng là kiếp vân do Hứa Niệm tiến giai mà tạo ra.

Bởi vì Thần Khí xuất thế sinh ra lốc xoáy linh khí khổng lồ, đem linh khí bao quanh Hứa Niệm cách đó không xa hấp dẫn đến, dẫn tới kiếp lôi tích tụ ở phía trên đỉnh đầu của Hứa Niệm làm ra phán đoán sai lầm, thay đổi phương hướng, giáng xuống địa phương có Tiên Duyên Kiếm.

Vừa kiếm linh mới thân mật cọ cọ Cơ Nguyệt Bạch giờ đã sợ vỡ mật, đoàn ánh sáng đều co lại một nửa, liều mạng chui vào lòng ngực của Cơ Nguyệt Bạch.

Vốn là Cơ Nguyệt Bạch đến vì Tiên Duyên Kiếm, đương nhiên cô sẽ không có khả năng trơ mắt nhìn bảo kiếm của tông môn cứ như vậy bị lôi kiếp phá hủy.

Trước khi Cơ Nguyệt Bạch quyết định rút ra Tiên Duyên Kiếm, cô đã bố trí nhiều trận pháp phòng ngự, lấy ra nhiều pháp bảo có thể đối kháng lôi kiếp (2), lại không nghĩ lôi kiếp lần này kinh khủng đến thế, vượt qua sự dự đoán của cô.

(2) đây mới là aura nhân vật chính nè chị Hứa :))

Cơ Nguyệt Bạch biểu tình vẫn luôn đạm mạc cũng trở nên ngưng trọng, lôi điện kinh người làm cuồng phong xung quanh thét gào dữ dội, mưa lớn trong nháy mắt trút xuống.

Đúng lúc này, tia kim sắc lôi điện đầu tiên đột nhiên giáng xuống với tốc độ ánh sáng, chỉ một kích liền đem Ống Thâu Thiên đang chắn ở phía trước nứt ra một khe nhỏ.

Cơ Nguyệt Bạch sắc mặt trầm tĩnh, không chút hoang mang tăng cường chân khí, sử dụng những thao tác cô sử dụng nhuần nhuyễn nhất, tổn thất thấp mà lại đạt được hiệu quả cao.

Tia lôi kiếp tiếp theo so với đạo lôi kiếp đầu tiên càng thêm hung hiểm, sức tàn phá ghê gớm làm cô cảm thấy có chút khó khăn.

Cô không ngừng thúc đẩy chân khí khống chế trận pháp cùng pháp bảo để chống đỡ tia lôi đình mạnh mẽ này.

Thần Khí dựng dục ra kiếm linh, đưa tới kim sắc kiếp vân, uy lực không khác gì kiếp vân khi tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong đột phá Kết Đan (3), khác nhau cũng chỉ là số lượng kiếp lôi, Thần Khí không phải nhân loại, khi tiến giai theo đuổi sự viên mãn, nên thường sẽ có sáu sáu 36 đạo lôi kiếp, trong khi Kết Đan lại là từ không sinh có (4), bởi vậy sẽ có bảy bảy 49 đạo lôi kiếp.

(3) Trúc Cơ đột phá Kết Đan mà cũng có kiếp vân á :)).

(4) này là Chí Tôn luôn rồi :)), chứ Kết Đan này bodoi quá, ai vào convert hay bản gốc dịch thử xem mình dịch đúng chưa nhé.

Khi đạo lôi kiếp thứ hai mươi giáng xuống, đầu của Ống Thu Thiên đang che phủ trên Tiên Duyên Kiếm bị kiếp lôi đánh nát, mất đi ánh sáng của pháp bảo, hóa thành bột mịn rơi lả tả.

Đạo lôi kiếp thứ ba mươi giáng xuống, mười mấy trận pháp bị phá vỡ thành từng mảnh, hoàn toàn mất đi tác dụng, tất cả thủ đoạn dùng để phòng ngự đều bị phá hủy.

Đạo lôi kiếp thứ ba mươi mốt giáng xuống, Cơ Nguyệt Bạch nâng trường kiếm lên, chân khí tỏa ra xung quanh thân thể, bay lên nghênh đón tia lôi điện to như cột trụ kia.

Là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Tu Chân giới, Cơ Nguyệt Bạch không chỉ có thực lực nghiền ép những đệ tử cùng thế hệ, ngay cả lượng chân khí trong cơ thể cô cùng những đệ tử kiệt xuất khác trong tông môn so sánh lên giống như đại dương so với ao hồ.

Nguyên bản lấy tu vi và lượng chân khí của cô là có thể trực tiếp tấn thăng lên Kết Đan, nhưng bên trong bí cảnh kho tàng này lại giới hạn tu vi, những tu sĩ từ Kết Đan Cảnh trở lên không thể tiến vào, vì thế cô chỉ có thể áp chế chân khí, lấy tu vi Trúc Cơ đỉnh phong tiến vào bên trong bí cảnh.

Cho đến khi đạo thiên kiếp thứ ba mươi sáu giáng xuống, Cơ Nguyệt Bạch vẫn chỉ bị thương nhẹ.

Tưởng rằng đạo thiên kiếp cuối cùng này sẽ giống với thiên kiếp của tu sĩ độ kiếp, uy lực tăng gấp bội, nhưng không ngờ uy lực của nó lại không khác mấy so với những kiếp vân trước đó.

Cơ Nguyệt Bạch ngước mắt nhìn sắc trời, chỉ thấy trên không vẫn là lớp mây đen dày đặc trước đó, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm ầm ầm khủng bố.

Nhưng tiếng gió cùng khí tức xung quanh lại trở nên khác thường.

Cơ Nguyệt Bạch nâng kiếm lên, tay áo rộng tung bay trong gió, âm thanh của cô trong trẻo mà lạnh lẽo: “Ra đây đi.”

Môi trường xung quanh cũng theo thanh âm của cô mà sinh ra biến hóa. Vốn không gian xung quanh đây không có ai ngay lập tức xuất hiện rất nhiều tu sĩ, bọn hắn mặc trang phục màu nâu xỉn cơ hồ muốn hợp thể với cảnh vật xung quanh, đó là trang phục ngụy trang đặc trưng của Tu Chân Giới, bọn hắn dùng pháp bảo tạo ra ảo giác để che giấu đi khí tức cùng tồn tại, trong lĩnh vực ẩn nấp có thể nói là không có sơ hở.

Bọn hắn chính là đám tu sĩ lúc trước tiến vào trong hồ sau Hứa Niệm, đến lúc này mới hiển lộ ra chân thân cùng khí tức thì mới biết chúng là một đám tu sĩ ma đạo.

Những người cầm đầu đều sở hữu tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, một trong số đó mở miệng: “Ta tự nhận diệu pháp ẩn nấp này của ta không nói tới hoàn mỹ không khuyết điểm, nhưng cũng coi như không có sơ hở, thậm chí đã từng lừa gạt được thần thức tỏa ra của cường giả Kết Đan Kỳ, ngươi như thế nào phát hiện ra?”

Cơ Nguyệt Bạch nhàn nhạt nói: “Chỉ bẫy một chút mà thôi.”

Mấy người kia nghe vậy đồng thời sửng sốt.

Một người cầm đầu dường như là thủ lĩnh của đám này, hắn trao đổi ánh mắt với đồng bọn, lại uy hϊếp nói: “Giao Tiên Duyên Kiếm ra đây, ta tạm tha cho ngươi không chết. Cơ Nguyệt Bạch, ta từng nghe danh của ngươi, ngươi tuy được người xưng là người mạnh nhất trong cảnh giới Trúc Cơ kỳ, có thể nói là vô địch dưới Kết Đan, nhưng nơi này chúng ta có tới bảy Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, còn có hơn hai mươi Trúc Cơ trung kỳ, ngươi lấy cái gì đánh với chúng ta?”

Cơ Nguyệt Bạch đứng yên tại chỗ, phảng phất giống như không nghe thấy, liền một cái liếc mắt cũng không thèm cho bọn hắn.

Tên thủ lĩnh thấy vậy cảm thấy bị nhục nhã, hung tàn ra lệnh, mấy chục tên tu sĩ ma đạo xông lên bao vây Cơ Nguyệt Bạch, lấy trận pháp tấn công địch bọn hắn đã tập luyện đến nhuần nhuyễn đem cô bao vây, trận pháp lấy thất tinh cũng chính là bảy tên Trúc Cơ kỳ đỉnh phong dẫn đầu bày trận, mà những Trúc Cơ trung kỳ yếu hơn một chút bày ra trận pháp nhiều sao bao xung quanh ở bên ngoài để bù đắp sơ hở, do đó tạo thành vòng vây hoàn hảo, bọn họ từng lấy bộ trận pháp này đánh bại tu sĩ Kết Đan trung kỳ.

Thủ lĩnh kia tự nhận rằng, lấy bộ trận pháp này đối phó Cơ Nguyệt Bạch Trúc Cơ kỳ đỉnh phong đương nhiên là dư dả, thậm chí có thể nói gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người giống như một đòn nhẹ là có thể đánh bại của nữ nhân kia, thấy thế nào cũng giống như bình hoa, chắc cô cũng không thực sự cường hãn như trong lời đồn.

Lúc này, hắn lại chợt nghe thấy nữ nhân kia điềm tĩnh nói: “Tới rồi.”

Thủ lĩnh nhóm ma đạo không rõ nguyên do, lại không dám thiếu cảnh giác, cắn răng hô to: “Bày trận!”

Nhưng nữ nhân trước mắt lại không tấn công như hắn tưởng tượng, lại nghe tiếng sấm trên bầu trời càng lúc càng lớn, trong vài cái chớp mắt ngắn ngủi, đã tích tụ thành một cơn bão sấm chớp khủng bố. Lúc này tia sét mạnh mẽ trong chớp mắt giáng xuống thanh Tiên Duyên Kiếm.

Bọn tu sĩ ma đạo biến sắc, mấy người cầm đầu lại càng không thể tin vào mắt mình: “Sao lại thế này, cả 36 đạo lôi kiếp chẳng phải đã đánh xong hết rồi hay sao?”

Bọn hắn lại đang ở trong phạm vi giáng xuống của lôi đình, không thể tránh kịp, lúc này cũng chỉ sợ hãi cùng Cơ Nguyệt Bạch chống lại đạo lôi kiếp kia.

Theo lôi kiếp giáng xuống, dù những tu sĩ ma đạo này dù chuyên tu thân cũng phải gặp tai ương, không ít người đều bị thương liên tục kêu thảm, uy lực của lôi kiếp này không phải thứ mà bọn hắn có thể chống lại được.

Thủ lĩnh kia quay đầu nhìn Cơ Nguyệt Bạch người vừa mới ở trung tâm của lôi kiếp, cười dữ tợn nói: “Không cần phải giả bộ, ngươi vừa ngạnh kháng 36 đạo lôi kiếp, lại thêm cả lần này, chắc chắn là bị thương không nhẹ, mau giao Tiên Duyên Kiếm ra đây, bằng không chúng ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

Hắn vừa mới dứt lời, lại đối mặt với ánh mắt giống như đang nhìn thằng ngu của Cơ Nguyệt Bạch, ngẩng đầu lên, lại thấy nhiều thêm một đạo lôi kiếp thứ hai muốn giáng xuống, trong lòng hắn chửi thầm mẹ nó, đánh giá của hắn về Cơ Nguyệt Bạch cũng chuyển biến từ bình hoa di động trở thành một ả nữ nhân tâm cơ.

Mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào đạo kiếp lôi kia, rõ ràng chỉ là 36 đạo kiếp lôi, không biết nữ nhân này dùng đạo phát quỷ dị gì lại có thể ngạnh sinh ra thêm vài đạo kiếp lôi, uy lực lại càng so với những cái trước mạnh hơn vài phần.

Bọn hắn căng da đầu đón liên tiếp hai đạo kiếp lôi, đám tu sĩ ma đạo tụ lại tạo thành trận pháp lại càng thương vong nghiêm trọng, chân khí của bọn hắn sau khi chống lại đạo lôi kiếp thứ nhất đã không đủ để phòng vệ, bị đạo kiếp lôi này đốt cháy tay chân, nghiêm trọng đến mức thiêu đen nửa người.

Những kiếp vân u ám cùng từ từ biến mất, mưa to đến lúc này cũng ngừng, lộ ra bầu trời xanh biếc như vừa được gột rửa.

Tên thủ lĩnh kia thấy vậy vô cùng đau đớn, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Cơ Nguyệt Bạch.

Thủ hạ của hắn nhanh chóng báo cáo tình hình thương vong, bảy người bọn hắn đã Trúc Cơ kỳ đỉnh phong nên chỉ bị thương nhẹ, những Trúc Cơ trung kỳ còn lại có hơn phân nửa trọng thương, một phần nhỏ bị thương nhẹ, bọn hắn chỉ cần lấy được Tiên Duyên Kiếm thì tổn thất lần này vẫn trong phạm vi bọn hắn có thể chấp nhận được.

Mà Cơ Nguyệt Bạch nữ nhân kia, có mạnh mẽ lại đã làm sao, sau khi ngạnh khánh cả 39 đạo kiếp lôi, càng không thể thoát được sự bao vây của bọn hắn.

Tên thủ lĩnh kia tràn ngập lửa giận, giờ cùng không muốn nhiều lời cùng Cơ Nguyệt Bạch, chỉ ra hiệu bằng tay, ra lệnh thủ hạ trực tiếp tấn công.

Cơ Nguyệt Bạch đúng là đã bị thương, quần áo của cô nhiều chỗ thấm máu, cô vì chống cự lôi kiếp đã tiêu hao rất nhiều chân khí, nếu đang ở thời kỳ toàn thịnh, đối kháng với mấy người này dễ như trở bàn tay, nhưng lấy tình huống hiện tại lại vô cùng khó khăn.

Tiên Duyên Kiếm là biểu tượng của Thiên Nguyên Môn, liên quan danh dự của tông môn, tuyệt không thể rơi vào trong tay của ma đạo.

Cơ Nguyệt Bạch một tay niệm một vài thủ ấn, một tay kia cầm kiếm nhanh như chớp, đem toàn bộ công kích từ mọi phía chặn lại.

Mấy người kia nguyên bản nhìn thấy cô bị lôi kiếp làm cho bị thương cũng coi thường vài phần, lúc này mới không dám chủ quan, bắt đầu toàn lực công kích.

Những tên cầm đầu càng đánh càng kinh hãi, tưởng là danh tiếng của ả ta được thổi phồng lên, cùng là Trúc Cơ kỳ đỉnh phong dù có kém hơn thì lại có thể kém bao nhiêu cơ chứ, nhưng thực tế lại vả vào mặt bọn hắn, sau khi tiêu hao nhiều chân khí để chống cự lôi kiếp, mà lại vẫn có thể giao thủ với bảy người bọn hắn không rơi vào thế hạ phong, quả thực là biếи ŧɦái mà!

Tên thủ lĩnh ban đầu cũng không định gϊếŧ Cơ Nguyệt Bạch, những thiên tài giống như Cơ Nguyệt Bạch, chắc chắn là đối tượng bồi dưỡng trọng yếu của tông môn, chắc chắn sẽ có ngọn hồn đăng (5), nếu cô chết, mấy lão quái vật kia của Thiên Nguyên Môn tất nhiên sẽ không màng tất cả báo thù cho cô, bọn hắn căn bản không muốn điều này xảy ra.

(5) Mình nghĩ là trong đấy chứa một tia hồn hỏa của Cơ Nguyệt Bạch, khi cô chết thì ngọn đèn sẽ tắt (kiểu kiểu đấy).

Chỉ là thực lực của cô cường hãn như vậy, thiên phú tu luyện lại khủng bố, hơn nữa những đòn tấn công lại quỷ dị khiến người khác không thể nắm bắt, hôm nay cô nếu không chết, ngày sau sẽ trở thành mối đe dọa lớn của Ma Môn.

Thủ lĩnh ra lệnh, trong trận mọi người đều tung ra sát chiêu, mỗi chiêu thức đều nhằm thẳng vào điểm yếu của Cơ Nguyệt Bạch mà đánh.

Tiên Duyên Kiếm đã tới tay, Cơ Nguyệt Bạch vốn định rút lui, chỉ là đám người kia dường như đã quen thuộc được chiêu thức cũng như suy nghĩ của cô, trước tiên phong bế đường lui, cũng ăn ý phối hợp đánh gãy động tác của cô, khiến cô chỉ có thể bị động phòng ngự.

Tình hình bế tắc, cô khó thoát thân, mà bọn hắn cũng tạm thời không gϊếŧ được cô.

Tình huống hiện tại nhìn như là lưỡng bại câu thương, nhưng Cơ Nguyệt Bạch biết cô đang ở thế bất lợi, cô phải đánh với mười mấy người cùng một lúc, nếu duy trì thêm chút nữa toàn bộ chân khí của cô đều tiêu hao hết, mà mười mấy người kia lại có thể thay phiên nhau tấn công, thậm chí còn có thời gian khôi phục chân khí.

Trong khoảng khắc, tên thủ lĩnh xảo quyệt tìm được sơ hở đâm xuyên qua tay phải đang cầm kiếm của Cơ Nguyệt Bạch, mặt hắn lộ vẻ vui mừng, hướng về phía những tu sĩ phía sau kêu lên: “Nhanh lên, ả đã không thể cầm được kiếm, các huynh đệ cố gắng lên, tận dụng cơ hội này, gϊếŧ ả!”

……

Hứa Niệm không nghĩ tới thiên kiếp của nàng lại có thể trải qua nhẹ nhàng như vậy, nàng cũng không biết là thần linh nào lại linh nghiệm như vậy. Nàng suy nghĩ nếu có cơ hội, mua thật nhiều tiền vàng hay bảo vật nào đốt xuống, thắp nén hương, khiến cho bọn họ lần sau lại phù hộ cho mình.

Bỗng nhiên, nàng nghe được tiếng sấm ầm ầm cách đây không xa, nguyên bản tia kim sắc lôi kiếp giáng xuống người nàng lại chuyển hướng đến địa phương đó, hình như có đạo hữu nào đó cũng đang độ kiếp giống nàng.

Tự nhiên trong đầu Hứa Niệm hiện lên một ý niệm điên rồ: Chả lẽ kiếp vân của nàng, chắc không phải là do đạo hữu nào đó xui xẻo dẫn qua đi?

Thanh âm của kiếp lôi kia còn đáng sợ hơn lúc trước, giống như một tiếng nổ lớn, sau đó tạm ngừng một thời gian, lại tiếp tục vang lên một cách điên cuồng hơn, nghe ước chừng gần trăm tiếng nổ.

Cơn kiếp lôi dữ dội này làm Hứa Niệm xem đến ngây người, cường độ và tần suất oanh tạc như vậy quả thực điên rồ.

Lại nói, đây rốt cuộc là độ kiếp hay thiên phạt vậy, nếu thực sự là độ kiếp, vị đạo hữu kia quả thực quá thảm đi.

Hứa Niệm vừa cảm khái lại lắc đầu, lại phát hiện chân trời cách đó không xa bị bổ ra một cái khe, lộ ra cảnh vật bên ngoài bí cảnh.

Hứa Niệm ngây dại, này này này, nàng chẳng lẽ rốt cuộc có thể ra khỏi bí cảnh rồi?

Luôn xui xẻo như nàng cũng bắt đầu có vận khí rồi sao, này thật sự là quá tốt.

Cái bí cảnh này nàng cũng nhàm chán rồi, mỗi ngày đánh nhau với yêu quái, mà nàng lại không thể hiểu bọn chúng nói cái gì, quả thực chán đến mức không chịu nổi.

Nàng cơ hồ không kiềm chế được kích động, xông thẳng đến chỗ cái khe.

……

Trong trung tâm của lôi kiếp, khắp nơi đều là thi thể bị cháy đen, nhiều nơi chỉ còn có những khối thịt bị thiêu rụi.

Chỉ có mỗi tên thủ lĩnh ma đạo còn sống, đang run rẩy sợ hãi, từng bước lui về phía sau: “Ngươi, không được tới đây, đừng qua đây.”

Hắn thật sự sợ rồi.

Hắn sai rồi, không nên trêu chọc người này, không, ả không phải người, ả là kẻ điên, là ma quỷ!

Hắn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi, ai ngờ tên điên này thế nhưng lợi dụng cái khe không gian của bí cảnh, ở trong khoảng thời gian ngắn tích tụ một lượng chân khí khổng lồ, mạnh mẽ đánh sâu vào Kết Đan, đưa đến lôi kiếp Kết Đan.

Khi lôi kiếp đánh xuống, cô cũng chẳng thèm tránh, giống như tử thần lao đến đám người, mà nguyên bản lôi kiếp chỉ nhắm vào Cơ Nguyệt Bạch lại vạ lây đến mọi người xung quanh, nguyên bản sát trận kiên cố không thể phá, nhưng khi đυ.ng phải lôi kiếp lại vỡ thành nhiều mảnh, bọn hắn bị dọa đến tái cả mặt, muốn tránh đi những đã không còn kịp, bị lôi kiếp đánh trúng, nổ thành một đống thịt cháy đen.

Lúc này đã không còn ai dám cản cô, cũng không dám tiếp kiếm của cô.

Thực mau, những người được thủ lĩnh mang đến, nếu không phải chết dưới kiếm của cô, thì cũng là bị lôi kiếp đánh chết, hắn trong thời gian ngắn ngủi liền giống như một cái xác không hồn, bị lôi kiếp khủng bố bổ trúng, không thể động đậy, nhìn nữ nhân trước mắt như lệ quỷ, hắn rung đến nỗi kiếm cũng không cầm được.

Mà y phục của Cơ Nguyệt Bạch đã thấm đẫm máu, trên người nhiều chỗ bị sét đánh cháy đen, thanh kiếm cô đã đổi sang cầm bằng tay trái, cô nâng tay lên, trường kiếm như tuyết chém thẳng xuống tên thủ lĩnh ma đạo cuối cùng kia.

Cái đầu kia trên mặt vẫn còn mang theo hoảng sợ lăn xuống sường núi, lại bị kiếp lôi đánh trúng, nháy mắt thành một khối than.

Kiếp vân kia không có ý tứ buông tha cô, tỏa ra kim quang một lần nữa giáng xuống.

Chân khí của cô đã tiêu hao gần như cạn kiệt, chỉ còn lại một lượng nhỏ chân khí lưu thông trong kinh mạch tập trung lại, bảo vệ tâm mạch.

Lôi kiếp rơi xuống, trên người Cơ Nguyệt Bạch đã mất đi phòng hộ, liên tục chảy máu, đem những tảng đá vụn trên mặt đất nhuộm thành màu đỏ.

Không biết qua bao lâu, lôi kiếp rốt cuộc kết thúc, kiếp vân tiêu tán.

Trong không gian chỉ dư lại mùi cháy khét và mùi máu tanh nồng.

……

Làn gió nhẹ lướt qua những cánh rừng núi, làm lá cây xào xạc rung động.

Hứa Niệm trên đỉnh đầu có một giỏ linh thạch, dáng người uyển chuyển, nếu là bỏ qua thân rắn kia của nàng, thì dáng vẻ quyến rũ kia của nàng giống như thể một thiếu nữ bước ra từ thần thoại Ai Cập.

Cái khe kia dần ngay trước mắt, nàng quay đầu lại muốn tìm miếng vải làm cái túi, buộc những viên linh thạch vào eo, cũng không thể vứt đi được. Đây chính là cái giỏ nàng vất vả lắm mới làm ra được bằng đuôi và dây mây, chỉ là trên đường đi có nhiều linh thạch, nàng nhất thời không nhịn được…… Phi phi phi, kiếp trước nàng xem qua không ít tiểu thuyết tu tiên, trong đó nói những linh thạch này không chỉ dùng để tu luyện mà cũng có thể dùng làm tiền tiêu, ở Tu Chân giới rất được ưa chuộng, nàng tham tiền như vậy làm sao có thể ngại nhiều tiền.

Lại nói, hình như nàng ngửi thấy có mùi thịt nướng.

Hứa Niệm có chút kỳ quái, nàng đi lên phía trước quan sát xung quanh, cho đến khi cái đuôi của nàng vô tình chạm phải cái gì đó nhão nhão dính dính, lại mang theo hơi ấm.

Nàng nghi hoặc cúi đầu, tức khắc sợ tới mức nhảy cẫng lên.

Sao huyết nhục của người này lại cháy khét thế này, thật là muốn hù chết xà ta đi.

Hứa Niệm trên đầu đội linh thạch rời khỏi, mới vừa đi được vài bước bỗng nhiên cảm thấy cái thi thể vừa rồi hình như quen quen, ân? Không chắc chắn lắm, nàng lại quay đầu nhìn xem.

Nàng cẩn thận quay trở lại, trên đường còn bị vướng vào một khối thi thể, nàng nhìn lại mới thấy cả cái núi này khắp nơi đều có thi thể bị cháy đen, tổng cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc.

Hứa Niệm tiến đến trước cái thi thể kia, đem linh thạch trên đỉnh đầu bỏ xuống, lại dùng cái đuôi quấn lấy lá cây lau đi cái mặt đen thui tràn đầy máu của người kia, dần dần lộ ra một phần da thịt trắng nõn, phiến lá cây kia cũng nhanh chóng dính đây máu đen, không thể dùng tiếp nữa, nàng lại nhặt thêm vài lá cây, tùy tiện xoa xoa, lúc này mới có thể nhìn được đại khái khuôn mặt.

Hứa Niệm lúc này mới hoàn toàn chắc chắn suy đoán của mình.

Quả nhiên là Cơ Nguyệt Bạch.

Thật đáng thương, nguyên lai vừa rồi kẻ xui xẻo bị sét đánh lại là nữ nhân này, đã bị đánh thành như thế này liệu còn sống không nhỉ?

Hứa Niệm nhẹ nhàng đem cái đuôi đặt dưới mũi cô, tuy rằng hơi thở mỏng manh, nhưng dù sao vẫn là còn thở.

Hứa Niệm cảm thấy khó khăn, lúc rời khỏi Tiểu Thương Sơn, nàng còn hái chút linh dược để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, chỉ là thương thế nghiêm trọng như vậy, những linh dược kia cũng chưa chắc hữu dụng, nàng từ trong rổ lấy khối linh thạch đặt ở trong tay không bị thương của Cơ Nguyệt Bạch, muốn cô khôi phục chân khí, bất quá cô cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Khi lôi kiếp tan đi, khe hở của bí cảnh bằng mắt thường cũng có thể thấy đang dần khép lại, nếu lần này bỏ lỡ, không biết đến bao giờ bí cảnh mới lại mở ra lần nữa.

Hứa Niệm cũng không quản chuyện đấy nữa, nàng từ trong túi trữ vật quấn ra một gốc nhân sâm quý hiếm đưa vào trong miệng Cơ Nguyệt Bạch, cũng mặc kệ cô có nuốt xuống hay không, chỉ giữ được cái mạng là được.

Nàng sợ vô tình kéo động sẽ tạo thêm thương tổn cho đối phượng, vì thế tháo những sợi dây mây của cái giỏ ra, lại dùng cái đuôi quét đứt một đoạn thân cây, chém thành tấm ván gỗ, tạo thành một cái xe chở đơn giản, sau đó dùng dây mây buộc chặt Cơ Nguyệt Bạch lên tấm ván gỗ, để lại vài phần dây mây để thuận tiện nàng kéo đi.

Cuối cùng Hứa Niệm răng cắn dây mây, kéo Cơ Nguyệt Bạch ở trên tấm ván gỗ bay nhanh về phía khe của bí cảnh, nàng còn không quên đem linh thạch mang lêи đỉиɦ đầu.

Nàng dốc toàn lực không ngừng đẩy nhanh tốc độ, không dám chậm trễ, rốt cuộc trong khoảnh khắc cuối cùng khe bí cảnh biến mất, nàng cũng có thể mang được Cơ Nguyệt Bạch ra khỏi bí cảnh.

Trong nháy mắt rời khỏi cái khe, cảnh sắc xung quanh chuyển hóa nghiêng trời lệch đất.

Tuy địa hình cùng với núi rừng bên trong bí cảnh cũng không khác nhau lắm, nhưng khí hậu lại từ xuân ý dạt dào, hoa thơm chim hót trong nháy mắt chuyển thành mùa đông khắc nghiệt, băng thiên tuyết địa, hơn phân nửa cơ thể của Hứa Niệm bị chôn vùi trong tuyết, Hứa Niệm vừa quay đầu lại, không thấy được Cơ Nguyệt Bạch liền hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, nàng túm dây mây kéo đối phương từ trong tuyết kéo ra.

Đối phương mất đi chân khí hộ thể, cái mũi ửng hồng vì lạnh, lông mi run run rẩy rẩy, làm những bông tuyết rớt xuống, môi mỏng cũng trở nên hồng hào, tinh xảo lại đáng yêu chọc người trìu mến, cùng lúc thanh tỉnh thật khác một trời một vực.

Hứa Niệm dùng cái đuôi đo thử nhiệt độ trên cơ thể Cơ Nguyệt Bạch, lại phát hiện cái trán của cô đã trở nên lạnh lẽo.

Bị thương nghiêm trọng như vậy, lại vùi trong tuyết, đừng bảo là phát sốt nhá, nàng thế nhưng bó tay vụ này đấy.

Hứa Niệm tìm kiếm vài vòng trên núi, trời sinh bản năng săn gϊếŧ khiến nàng thông qua nguồn nhiệt phát hiện một sơn động để ẩn nấp, nàng lao vào đuổi mấy con gấu đang ngủ đông đi, mang theo Cơ Nguyệt Bạch đang hôn mê tu hú chiếm tổ.

Hứa Niệm đầu tiên là đốt lửa, sau đó móc ra từ trong túi trữ vật một tấm da hổ lót trên mặt đất, cuối cùng đem Cơ Nguyệt Bạch trên tấm ván gỗ cẩn thận đặt trên tấm da hổ mềm mại.

Làm xong tất cả việc này, nàng lại bắt đầu xử miệng vết thương của Cơ Nguyệt Bạch, nàng trước tiên là cẩn thận đem y phục dính máu đã khô cởi ra khỏi miệng vết thương, đuôi của nàng run rẩy làm sạch miệng vết thương.

Sau khi xử lý xong giai đoạn rườm rà kia, Hứa Niệm dùng tuyết lau đi vết máu trên người đối phương, cuối cùng nàng đem linh dược đã chuẩn bị tốt đặt ở trên miệng vết thương của cô.

Chỉ là lần này thương thế của Cơ Nguyệt Bạch cũng không mau hồi phục như khi ở trong linh tuyền của Tiểu Thương Sơn, Hứa Niệm đã hái thuốc trên Tiểu Thương Sơn hơn 5 năm, nàng chỉ đặt nó ở trong túi trữ vật, mà không có hộp ngọc bảo quản linh dược, làm cho hiệu quả của linh dược thấp hơn rất nhiều, bên cạnh đó lúc trước Cơ Nguyệt Bạch còn thanh tỉnh, hơn nữa có chân khí cùng linh tuyền phụ trợ chữa thương, những điều kiện đó hiện tại là không thể đạt được.

Đêm đã khuya, Hứa Niệm dùng cái đuôi sờ cái trán của cô, không có phát sốt, thực tốt.

Hứa Niệm dùng linh thạch trên đỉnh đầu tu luyện hồi lâu, nàng quay đầu lại nhìn nhìn, thấy Cơ Nguyệt Bạch vẫn chưa tỉnh, liền ngáp một cái thật lớn, sau đó cũng bò lên tấm da hổ, nằm cuộn tròn bên cạnh Cơ Nguyệt Bạch, nặng nề ngủ thϊếp đi.