Chương 9

Hứa Niệm ngủ gần ba canh giờ (khoảng sáu tiếng) liền tỉnh, ban đầu nàng hơi hoảng hốt một lúc, sau đó nhớ tới Cơ Nguyệt Bạch, đến kiểm tra hơi thở của đối phương để xác nhận cô vẫn còn sống.

Nàng lại lấy linh dược từ trong túi trữ vật ra giã nát, sau đó thay thuốc cho Cơ Nguyệt Bạch, nàng lại ngạc nhiên phát hiện, các miệng vết thương sâu trên cơ thể cô đã đóng vảy, còn những miệng vết thương nông hơn thậm chí đã mọc lớp da non màu hồng nhạt.

Hứa Niệm trợn mắt há hốc mồm, đây là cái khả năng hồi phục khủng khϊếp gì thế này, nàng cẩn thận dùng miệng ngậm lá cây mà nàng đã nhặt được bên trong bí cảnh, cái đuôi uốn thành hình cái bát, sau đó dùng dây mây và cành cây đem chỗ lá cây kia tạo thành một cái chén, đựng đầy nước tuyết, treo ở trên đống lửa, nấu sôi lên rồi để nguội, sau đó dùng nó để rửa sạch miệng vết thương cho Cơ Nguyệt Bạch.

Hứa Niệm xoa xoa, nhìn vết sẹo đáng sợ trên làn da trắng như tuyết, mịn màng của đối phương, sự đối lập khiến cho làn da có chút ghê người, nàng thực sự rất tiếc cho cô.

Nguyên bản nàng còn tính chừa lại một ít linh dược để khi chính mình bị thương còn dùng, lúc này lại không hề đau lòng, đắp một lượng linh dược thật dày lên miệng vết thương của Cơ Nguyệt Bạch, hy vọng thân thể xinh đẹp này của cô sau này sẽ không tồn tại những vết sẹo xấu xí này nữa.

Mấy ngày nay, mỗi khi Hứa Niệm tỉnh dậy, chuyện đầu tiên nàng làm chính là kiểm tra xem Cơ Nguyệt Bạch còn sống hay không, sau đó dùng những linh thạch trên đỉnh đầu tu luyện, tu luyện đến đói bụng thì sẽ đi săn trên đỉnh núi tuyết. Nàng đem da rắn đã được lột bỏ trước kia của mình khoác trên người Cơ Nguyệt Bạch, để khí tức tàn dư trên đó kinh sợ đám dã thú trong rừng, khiến cho chúng nó không dám tới gần.

Bất quá trong thời tiết giá rét này, con mồi thực sự rất khó tìm, nàng đυ.c ra một cái lỗ nhỏ trên dòng suối nhỏ đã đóng băng, ngồi xổm ở trên mặt băng, dùng mấy con giun nàng vất vả mãi mới đào được để câu vài con cá nhỏ, lại đi quanh núi vài vòng, mới bắt được một con nai ngốc. Lúc Hứa Niệm kéo con mồi trở về còn cảm thấy hối hận tiếc nuối, sao ngày đó nàng không đem con gấu mù trong hang làm lương thực dự trữ nhỉ, con gấu to như vậy chắc chắn cũng để nàng ăn được mấy bữa đấy.

Sau khi ăn uống no nê, Hứa Niệm rảnh rỗi không có việc gì, dùng cái đuôi chọc chọc vào khuôn mặt mềm mại của Cơ Nguyệt Bạch.

Những ngày qua dưới sự chăm sóc cần mẫn của nàng, thương tích trên người Cơ Nguyệt Bạch đã hồi phục hơn phân nửa, rất nhiều vết thương trên người giờ cũng chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra được.

Không hổ là người mà nàng dưỡng, dưỡng đến còn rất tốt, trải qua khoảng thời gian chăm sóc này, nàng đã theo bản năng đem Cơ Nguyệt Bạch trở thành một con búp bê hình người xinh đẹp mà nàng dưỡng để đùa nghịch, thưởng thức khuôn mặt mỹ lệ động lòng người của đối phương, cũng cảm thấy có chút thú vị.

Mà trong túi trữ vật vẫn còn một ít linh thảo, chờ đến lúc dùng xong những linh thảo đó, những dấu vết nhàn nhạt này có lẽ sẽ hoàn toàn biến mất.

Hứa Niệm một bên xuất thần, một bên theo thói quen dùng cái đuôi cọ cọ lên gương mặt mềm mại, mịn màng của Cơ Nguyệt Bạch.

Nàng nhặt Cơ Nguyệt Bạch về cũng đã gần nửa tháng, vẫn luôn chăm sóc vết thương của đối phương, người kia vẫn ngoan ngoãn chìm vào hôn mê, miệng vết thương nhờ linh dược cùng khả năng phục hồi mạnh mẽ của cơ thể nhanh chóng khép lại, bên ngoài bây giờ trông đã không khác gì người khỏe mạnh, nhưng kỳ quái chính là cô vẫn không có tỉnh lại.

Đừng có bảo sét đánh hỏng não, biến thành người thực vật đấy nhé?

Hứa Niệm đang miên man suy nghĩ, chợt cảm nhận được một ánh mắt từ dưới nhìn lên, nàng theo cảm giác cúi đầu nhìn lại, đúng lúc đối diện với cặp con ngươi đen nhánh lạnh lẽo kia.

Hứa Niệm run lên một chút, thình lình phát hiện cái đuôi của mình còn chọc trên mặt của đối phương.

Nàng dùng vận tốc ánh sáng thu hồi cái đuôi, cười ngượng nói: “Cái kia, trên mặt ngươi có muỗi.”

Nói xong nàng lại muốn tát mình một cái, ngày mùa đông lấy đâu ra muỗi.

Hứa Niệm mở to đôi mắt tròn xoe vô tội, dùng vẻ mặt chân thành nhìn Cơ Nguyệt Bạch, muốn làm đối phương tự hiểu và tha thứ cho mình.

Cơ Nguyệt Bạch cũng nhìn nàng, chỉ là con ngươi của cô dường như dần bị bao phủ bởi một lớp hơi nước, ngay sau đó nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt châu bị đứt,

“Rắn… Rắn… Thật đáng sợ, đừng ăn ta.”

Hứa Niệm ngây người.

Hứa Niệm dừng lại khoảng một phút, sau đó dường như hiểu ra điều gì, sau đó tiến về phía trước, nâng cái đuôi lên chỉ chỉ chính mình, chần chờ nói: “Ngươi…… Không nhớ rõ ta?”

Cơ Nguyệt Bạch dựa sát vào góc tường, sợ hãi dùng tay ôm chặt da rắn của Hứa Niệm (là cái da đang khoác trên người Cơ Nguyệt Bạch á), trong đôi mắt xinh đẹp của cô còn đọng nước mắt trong suốt, hoảng sợ cực độ, run rẩy lắc đầu.

Hứa Niệm trầm mặc trong chốc lát: “Vậy ngươi có nhớ được quá khứ của ngươi hay không, như là ngươi đến từ nơi nào?”

Cơ Nguyệt Bạch biểu cảm có chút ngây thơ, cô tuy sợ hãi nhưng theo bản năng nghe theo lời Hứa Niệm nhớ lại, lại lập tức đau đớn che kín đầu: “Không biết, ta nhớ không ra.”

Hứa Niệm trong lòng lộp bộp một cái, hỏng rồi, nữ nhân này thật sự bị sét đánh hỏng đầu óc rồi.

Lúc trước nhìn quen bộ dáng cuồng bạo khốc liệt của Cơ Nguyệt Bạch, Hứa Niệm giờ nhìn thấy cô lại mềm mại đáng yêu như tiểu bạch thỏ, tổng cảm thấy thập phần không thoải mái, vô cùng không quen.

Chỉ là lần đầu thấy bộ dáng đáng thương như vậy của Cơ Nguyệt Bạch, Hứa Niệm nhịn không được muốn trêu đùa cô một chút, chẳng hạn như đùa rằng nói mình thực ra là mẹ của Cơ Nguyệt Bạch, nhưng bởi vì nàng đem Hóa Hình Quả duy nhất để dành được cho cô ăn, cho nên cô hiện tại mới là dạng người…… Hứa Niệm tưởng tượng trong lòng một chút, bộ dáng Cơ Nguyệt Bạch kêu mình là mẹ, tức khắc cảm thấy sảng khoái.

Bất quá nàng cũng mau tỉnh táo xua đi ý niệm hoang đường này, vạn nhất có một ngày nữ nhân này đột nhiên nhớ lại được, phát hiện chính mình thế nhưng gọi một con yêu vật cấp thấp dơ bẩn là mẹ, chỉ sợ sẽ ngay lập tức lột da nàng chế thành sashimi rắn sống.

Nàng cảm thấy chính mình vẫn là không cần làm điều ngu ngốc, vạn nhất về sau Cơ Nguyệt Bạch thanh tỉnh, không chừng cô lại nhớ đến ân tình của nàng, có thể thuận lợi cởi bỏ cái lời thề không được gây hại cho người này thì sao.

Vì thế Hứa Niệm tận lực giả vờ hòa nhã, dùng giọng nói ôn nhu khiến người ta nổi da gà, nhẹ nhàng hống Cơ Nguyệt Bạch đang chui rúc ở góc tường: “Ngươi không nhớ rõ sao, ta chính là tiểu thanh xà mà ngươi từng cứu, từng thề rằng nếu ngươi gặp nạn sẽ kết cỏ ngậm vành tới báo đáp ngươi, ta làm sao có thể ăn ngươi được?”

Cơ Nguyệt Bạch hiển nhiên không tin lời ngụy biện của nàng, con thanh xà trước mặt này ước chừng dài hơn 3 mét, thân to khoảng một thước, toàn thân màu xanh biếc tươi đẹp, bụng rắn lại có tông màu nhẹ nhàng, khi nói chuyện với mình còn phun lưỡi rắn màu hồng nhạt ra, thỉnh thoảng lại lộ ra một đôi răng nanh nhòn nhọn, thấy thế nào cũng là một con yêu thú cực kỳ nguy hiểm, căn bản không giống như là một rắn tốt bụng sẽ đi báo ân.

Hứa Niệm cũng rõ ràng cảm nhận được sự đề phòng của Cơ Nguyệt Bạch, nàng lại sốt ruột mở miệng: “Ngươi nhìn đi, ngươi còn ôm da rắn của ta nha, ta muốn hại ngươi thì sao lại lột cái da rắn đem cho ngươi làm gì, lại như thế nào sẽ vất vả đắp những linh thảo quý hiếm kia chữa thương cho ngươi?”

Cơ Nguyệt Bạch cúi đầu nhìn xuống, ngón tay khẽ run lên một chút, ban đầu cô còn tưởng rằng cái thứ màu xanh nhạt đang khoác trên người cô có thể là một chiếc chăn nhẹ nhàng mềm mại, hóa ra lại là một chiếc da rắn xanh đậm, mà theo động tác của cô, trên vai cũng rơi xuống một vài cặn linh dược đã mất đi dược hiệu.

Cô lúc này cũng đã tin lời nói của Hứa Niệm vài phần, sự sợ hãi cảnh giác ban đầu giờ đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Hứa Niệm thấy thế lắc lắc cái đuôi, bắt đầu bộ dạng bà Vương bán dưa (1): “Đừng nhìn ta như vậy, ta chính là một con rắn tốt bụng, ngươi đã nghe qua truyện cổ tích bạch xà báo ân chưa, ta chính là một con rắn tốt giống như Bạch Tố Trinh trong câu chuyện đó vậy!”

(1) Bà Vương bán dưa: 王婆卖瓜,自卖自夸, dịch ra là “Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen”, câu nói này đôi khi chỉ cần nói vế đầu, nhằm châm biếm hoặc mỉa mai người khác khi tự khen đồ mình bán là tốt. (Nguồn gg) Nói chung là ý chỉ hành vi khoe khoang, tự đề cao bản thân.

Cơ Nguyệt Bạch thả lỏng, đôi mắt đen trắng nhìn nàng không chớp mắt, thanh âm trong trẻo: “Vậy ngươi cũng muốn gả cho ta làm vợ sao?”

Hứa Niệm sững sờ một lúc, sau đó vội vàng giải thích: “Không, không phải chuyện đó, chúng ta người và rắn vốn là kẻ thù……”

Còn chưa giải thích xong, mắt lại nhìn thấy Cơ Nguyệt Bạch ở đối diện lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quả nhiên, nữ nhân này dù có bị sét đánh đến ngu người, vẫn biết cách làm người khác tức giận.

Hứa Niệm tức giận quay người ra chỗ khác, nàng tạm thời không muốn nhìn thấy nữ nhân này.

Cơ Nguyệt Bạch lúc này đã tin lời thanh xà nói, dường như nó thực sự đến để báo ân, tin tưởng điều này, ngón tay của cô chọc chọc con xà đang tức giận, suy nghĩ, an ủi nói: “Nếu không thể làm người yêu, vậy có thể làm chủ tớ, sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Hứa Niệm nghe vậy quay đầu lại nghi ngờ nhìn nữ nhân này, đánh giá cô từ đầu đến chân nửa ngày, cô đây là thực sự mất trí nhớ sao, không phải nhàn rỗi không việc gì làm nên muốn trêu đùa mình đi?

Chợt nghĩ đến cái gì, Hứa Niệm lấy ra túi trữ vật trên người Cơ Nguyệt Bạch, quơ quơ trước mặt cô: “Ngươi còn nhớ rõ đây là cái gì sao?”

Cơ Nguyệt Bạch có chút mờ mịt lắc đầu, sau đó nói: “Đưa ta nhìn xem.”

Nói xong, cô cầm lấy túi trữ vật từ tay Hứa Niệm, ngón tay thon dài vuốt ve hoa văn phức tạp xinh đẹp màu nguyệt bạch trên túi trữ vật, sau đó thử mở ra.

Lúc trước Hứa Niệm dùng sức lớn thế nào cũng không thể mở túi trữ vật này ra được, thế mà liền bị Cơ Nguyệt Bạch nhẹ nhàng mở ra, túi trữ vật này thế mà lại nhận chủ.

Hứa Niệm có chút tò mò, tiến lên nhìn xem: “Trong này có cái gì nha?”

Cơ Nguyệt Bạch đưa tay vào, lấy ra một thanh kiếm băng hàn toàn thân được khắc hoa văn phức tạp, cùng một số bình sứ chứa đựng thực nhiều linh khí, cùng với những quần áo mới tinh, và một số pháp bảo trông rực rỡ lung linh mà không biết sử dụng như thế nào……

Hứa Niệm tò mò dùng cái đuôi quấn lấy thanh hàn kiếm kia đưa lên trước mắt quan sát một lúc, kiếm này cùng thanh kiếm trước kia Cơ Nguyệt Bạch sử dụng không giống nhau, thoạt nhìn đẹp và quý giá hơn, còn nặng trĩu, nàng học bộ dáng lúc trước của Cơ Nguyệt Bạch, dùng cái đuôi để vung kiếm, nhưng lại không tài nào tạo ra được cảm giác lưu phong hồi tuyết lại thêm phần tiêu sái như đối phương.

Hứa Niệm bỏ cuộc, nàng dùng cái đuôi từ đống đồ kia lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, đưa đến trước người Cơ Nguyệt Bạch: “Không cần khoác da rắn nữa, ngươi thay bộ này đi.”

Cơ Nguyệt Bạch cầm lấy quần áo mà nàng đưa, đưa lên cao, quan sát trái phải một hồi, có chút không quá quen thuộc mặc lên người.

Theo động tác của cô, da rắn khoác trên người từ trên làn da trắng tuyết trượt xuống, từ xương quai xanh xuống vùng phập phồng quyến rũ kia…… (mình không nói đó là mông đâu)

Hứa Niệm xấu hổ xoay người sang chỗ khác: “Ta đi đốt thêm lửa, ngươi đừng để bị cảm lạnh.”

Nàng dùng cái đuôi quấn lấy gậy gỗ, khuấy động ngọn lửa, lại cho thêm chút củi, đem đống lửa cháy to hơn.

Bất chợt, Hứa Niệm nghe thấy Cơ Nguyệt Bạch gọi nàng, cho rằng cô đã mặc xong quần áo, có việc gọi nàng, nàng liền quay người lại.

Quay đầu lại thấy nữ nhân kia yếu ớt ngồi trên tấm da hổ, đai lưng lỏng lẻo buông xuống, quần áo lộn xộn, làn da mềm mại như ngọc tạo thành sự đối lập rõ nét với da hổ, một nốt ruồi nhỏ đỏ rực hiện rõ bên dưới xương quai xanh, theo nhịp thở phập phồng, nguyên bản đầu gối mịn màng không tì vết lúc này đã đỏ thành một mảng lớn.

Cố tình con ngươi quyến rũ của cô còn ủy khuất nhìn nàng, đuôi mắt phiếm hồng, càng làm người ta đau lòng.

Hứa Niệm hít một ngụm khí lạnh, nàng trong lúc nhất thời thế nhưng lại xua đi được hình dáng của đối phương trong đầu, tiến lên nhỏ giọng an ủi: “Ngươi không sao chứ, có phải bị ngã đau không, chờ ta quay lại đánh con gấu mù kia, dùng da mềm mại của nó lót dưới sơn động này, liền sẽ không đau, được không?”

Sau đó Hứa Niệm lập tức thanh tỉnh lại, bất quá nàng vẫn cố thuyết phục chính mình: Dù sao cũng là nàng tỉ mỉ chăm sóc con búp bê hình người xinh đẹp này nửa tháng, nàng chính mắt nhìn thấy cô ngày càng tốt lên, làm sao có thể không đau lòng cho được.

Cơ Nguyệt Bạch nhìn Hứa Niệm, lúc này cũng không sợ nàng, môi mỏng hé ra tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng khi lời chuẩn bị nói ra, cô lại dừng lại, cắn môi dưới không nói nữa, bộ dáng xấu hổ.

Hứa Niệm tò mò hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao, ngươi không nói ta làm sao giúp ngươi?”

Cơ Nguyệt Bạch nghiêng mặt đi, không nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Quần áo này ta mặc không được, luôn bị rơi ra, ngươi giúp ta mặc được không?”

Hứa Niệm ngây ngẩn cả người, nàng đánh giá Cơ Nguyệt Bạch từ trên xuống dưới, nội tâm dị thường phức tạp: Nữ nhân này có tay có chân, thế nhưng lại muốn một con rắn giúp cô mặc quần áo sao?

Tuy rằng nội tâm thầm mắng, Hứa Niệm vẫn nhận mệnh giúp tổ tông mà mình nhặt được mặc quần áo.

Nàng dùng đuôi rắn nâng cánh tay Cơ Nguyệt Bạch, dạy cô xếp chồng vạt áo: “Đúng rồi, tay đặt ở đây, ép xuống, đừng cử động.”

Lại cắn lấy đai lưng quấn trên vòng eo mảnh khảnh của cô, cố định chắc chắn.

Cơ Nguyệt Bạch nhìn con rắn xanh như một người vợ hiền huệ kia, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi gọi là gì?”

Hứa Niệm lần thứ hai nghe thấy cô hỏi vấn đề này, tự hiểu lấy mình nói: “Ta kêu Hứa Niệm, ngươi có thể kêu ta là Tiểu Hứa, cũng có thể kêu ta A Niệm.” Nàng lần này không hỏi lại tên của đối phương.

Cơ Nguyệt Bạch gật gật đầu, cô cũng học bộ dáng của Hứa Niệm trả lời: “Tuy rằng ta không nhớ rõ cái khác, nhưng ta nhớ rõ tên của ta, gọi là Cơ Nguyệt Bạch, ngươi có thể kêu ta……” Cô tự hỏi trong chốc lát, lại có chút giãy giụa nói, “Ngươi có thể kêu ta là Nguyệt Bạch.”

Nghe được cái tên nàng vẫn luôn tò mò, Hứa Niệm gật gật đầu: “Nguyệt bạch, thật là một cái tên hay.”

Trong sơn động vọng ra tiếng xột xoạt của quần áo.

Cơ Nguyệt Bạch lại hỏi: “A Niệm, ngươi thật sự chỉ là một con rắn thôi sao?”

Hứa Niệm dùng cái đuôi quấn lên một chiếc tất, lại nhẹ nhàng nâng lên cẳng chân mảnh mai yếu ớt của đối phương, nói giỡn: “Kỳ thật ta vốn không phải xà, ta nguyên bản là thần tiên trên trời, nhưng vì vi phạm thiên điều, bị đày xuống trần gian làm súc sinh, lúc này mới chuyển sinh thành một con thanh xà.”

Cái đuôi nhòn nhọn và mềm mại của thanh xà lướt qua cẳng chân Cơ Nguyệt Bạch, mang theo cảm giác kỳ lạ, vừa ngứa ngáy vừa run rẩy, làm hô hấp của cô không khỏi dồn dập lên, lớp vảy ấm áp quấn từng vòng quanh mắt cá chân của cô, theo chuyển động của nó những vảy nhỏ cọ vào gan bàn chân cô, dường như không khí cũng tựa hồ trở nên khô nóng.

Cơ Nguyệt Bạch tạm dừng hồi lâu, mới hỏi nói: “Phạm thiên điều gì?”

Chiếc vảy mềm mại nâng chiếc vớ tơ tằm, đầu ngón tay cọ qua ngón chân, lại đến mu bàn chân, gan bàn chân, cảm giác ngứa ngáy theo chuyển động của tay mà lan ra, thẳng đến một chỗ không thể nói, Cơ Nguyệt Bạch vô thức cong eo.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói dịu dàng quyến rũ của con thanh xà, thầm thì bên tai: “Yêu nhau với Nhân tộc.”

Cơ Nguyệt Bạch rút chân ra khỏi đuôi rắn, nhặt lên một cái tất khác bên cạnh, thanh âm có chút mất tự nhiên: “Ta sẽ tự đeo cái này.”

Hứa Niệm vui mừng gật đầu: “Vậy thì tốt quá.”

Cơ Nguyệt Bạch chỉnh đốn xong xuôi, thoạt nhìn cùng nữ nhân kiêu ngạo băng lãnh lúc trước giống nhau như đúc.

Chỉ là cô vừa mở miệng liền phá tan ngay hình tượng vừa rồi: “A Niệm, ta đói bụng.”

Hứa Niệm hỏi: “Túi trữ vật của ngươi có đồ ăn sao?” Nàng có chút ăn chán cá nướng rồi, mà mấy ngày nay cũng không tìm được mấy con mồi ngốc nào cả.

Cơ Nguyệt Bạch nghe vậy nhìn nhìn túi trữ vật, lại ngoan ngoãn lắc lắc đầu.

Thông thường, tu sĩ đến Trúc Cơ kỳ liền có thể tích cốc (không ăn không uống), bằng cách hấp thụ linh khí thiên địa cung cấp năng lượng cho cơ thể, mà Cơ Nguyệt Bạch từ trước đến nay chỉ hành động một mình, nên đương nhiên cô sẽ không mang theo Tích Cốc Đan hay các đan dược linh tinh. Mà hiện giờ do cô đối mặt với lôi kiếp, dẫn tới căn cơ không ổn định sau khi đột phá, Kim Đan khó khăn lắm mới luyện thành cũng gần như bị vỡ vụn, vì vậy giờ tạm thời không thể hấp thu linh khí để sử dụng.

Vì thế Hứa Niệm chỉ có thể mang Cơ Nguyệt Bạch cùng ngồi xổm trên tuyết đào giun để câu cá, nàng cảm thấy không thoải mái khi dùng đuôi để đào, vì thế hỏi Cơ Nguyệt Bạch mượn kiếm, Cơ Nguyệt Bạch chần chờ trong chốc lát, nghĩ tới đồ ăn còn phải dựa vào Hứa Niệm, cuối cùng vẫn cho nàng mượn kiếm.

Hứa Niệm dùng cái đuôi quấn lấy thanh kiếm, vung kiếm giống như vung xẻng, chỉ chốc lát sau liền đào ra thật nhiều con giun.

Cơ Nguyệt Bạch tiếp nhận thanh kiếm, có chút đau lòng dùng góc áo xoa xoa.

Cũng may có những con giun này, Hứa Niệm thực nhanh câu được rất nhiều cá, nàng thành thạo làm sạch vẩy cá, mổ bụng, dùng những nhánh cây khô xâu từng con cá, đặt bên cạnh đống lửa để nướng.

Chỉ chốc lát sau, liền truyền đến mùi thơm của cá nướng, Hứa Niệm lấy một con cá đã nướng vàng cả hai mặt, đưa cho Cơ Nguyệt Bạch đang an tĩnh ngồi một bên, lại dặn dò nói: “Ăn đi, đừng để bị bỏng.”

Cơ Nguyệt Bạch đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, thơm ngào ngạt, cô nghe lời, phồng má giống hamster thổi cá nướng, sau đó mới cẩn thận há mồm cắn xuống.

Giây tiếp theo, cái mũi cô nhăn lại, ủy khuất nói: “Khó ăn quá.”

Hứa Niệm cũng không kinh ngạc, chỉ là thở dài nói: “Haizz, có ăn là tốt rồi, không có gia vị thì biết sao giờ? Ta cũng vậy thôi, ăn mấy thứ này trong 60 năm, trong miệng đều đã nhạt nhẽo lắm rồi……”

Nàng lẩm bẩm oán trách một lúc lâu, chợt nhớ tới cái gì, con ngươi sáng lấp lánh nhìn nữ nhân trước mắt.

Trong sơn động, Hứa Niệm chỉ huy Cơ Nguyệt Bạch: “Nhìn lại đồ vật của ngươi xem đã thu thập tốt chưa, đừng để bị bỏ sót.”

Cùng lúc đó, nàng còn nhanh nhẹn đem da hổ đang lót trên mặt đất thu vào trong túi trữ vật, đồng thời nhân lúc trong khoảng thời gian này linh thảo tiêu hao, túi trữ vật trống ra một bộ phận không gian, nàng lại đem rổ linh thạch tu luyện còn dư, thận trọng nhét vào túi trữ vật.

Bảo đảm không để sót thứ gì, Hứa Niệm trong lòng vừa động, trong phút chốc, thân hình nó biến hóa, từ một con rắn khổng lồ dần dần thu nhỏ lại thành con rắn chỉ dài khoảng nửa thước, kích cỡ một ngón tay.

Đây là kỹ năng chủ động mà sau khi tiến giai nàng lĩnh hội được, cho phép nàng tự do thu nhỏ kích thước và trọng lượng cơ thể, bất quá sức sát thương của bản thân vẫn không thay đổi, vẫn là kỹ năng ẩn nấp, chạy trốn khỏi tấn công, dùng tốt cực kỳ.

Nàng bò tới đầu vai của Cơ Nguyệt Bạch, vui vẻ nhảy nhót chỉ huy: “Xông lên, chúng ta xuống núi đi ăn đồ ăn ngon.”

……

Ngày thứ hai, huyện Thanh Thủy.

Đúng lúc có chợ phiên một tháng một lần, đầu đường tràn ngập các âm thanh rao bán của người bán hàng rong, dòng người và xe bò tấp nập nối tiếp không ngừng, toàn bộ đường phố tràn ngập âm thanh náo nhiệt vui sướиɠ.

Trên đường, Cơ Nguyệt Bạch nhỏ giọng hỏi Hứa Niệm đang giấu trong vạt áo cô: “Ta lớn lên rất kỳ quái sao, vì sao những người này cứ quay đầu xem ta thế.”

Hứa Niệm tấm tắc nói: “Không phải ngươi lớn lên kỳ quái, là ngươi lớn lên quá đẹp, ở giữa đống khoai tây khoai lang, đột nhiên toát ra một tiểu tiên nữ, bọn hắn có thể không quay đầu lại nhìn xem sao?”

Cơ Nguyệt Bạch nghe vậy trên mặt ửng đỏ, thúc giục nói: “Đừng nói cái này, ngươi vừa rồi nói, ở chỗ nào có thể đổi tiền?”

Hứa Niệm kỳ thật cũng không biết, nàng cũng chưa xuống núi bao giờ, rốt cuộc tao ngộ của Bạch Hổ cũng làm nàng cảnh giác, tu vi trước kia của nàng còn không cao bằng Bạch Hổ, tùy tiện xuống núi nói không chừng sẽ bị mấy tu sĩ đánh chết từ lâu.

Lúc này có Cơ Nguyệt Bạch đi cùng, rốt cuộc cũng thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm của nàng.

“Ngươi nhìn thấy không, chỗ kia có một cái tiệm bạc, ngươi lấy một khối linh thạch trong túi trữ vật, hỏi hắn có thể đổi vàng bạc hay không.” Hứa Niệm chỉ huy.

Cơ Nguyệt Bạch nghe lời đi vào.

Chưởng quầy tiệm bạc kia đang tính toán trên bàn tính, nghe có tiếng bước chân vào cửa, ngẩng đầu vừa thấy, lập tức ngây dại.

Chỉ thấy người nọ áo trắng tóc đen, bội bảo kiếm đeo bên hông, chỉ cần nhìn khí chất của người đó liền có thể gọi là xuất trần tuyệt diễm.

Khi cô ngước mắt lên, bày ra dung mạo tuyệt diễm, như tiên trên trời, không giống những người thuộc phàm trần.

Lấy kinh nghiệm hành nghề nhiều năm của chưởng quầy, hắn ta quyết đoán nhận định người trước mặt này chính là một trong những người tu tiên thần thông quảng đại.

Vì thế hắn ân cần chào đón, nịnh nọt nói: “Hoan nghênh tiên nhân đại giá quang lâm, không biết tiểu điếm này có thể giúp gì cho tiên nhân ạ?”

Thấy phản ứng của chưởng quầy giống như buổi luyện tập trước đó, Cơ Nguyệt Bạch dựa theo lời dạy của Hứa Niệm, tùy tiện ném cho chưởng quầy khối linh thạch trong tay: “Làm phiền chưởng quầy, đổi khối này thành tiền tệ thế tục.”

Chưởng quầy vừa nghe thấy hai chữ “Thế tục”, trong lòng tức khắc sáng tỏ, chỉ có những người tu tiên mới nói như vậy, hắn hết sức cung kính hai tay nhận lấy linh thạch: “Tiên nhân chờ một lát.”

Huyện Thanh Thủy tuy thuộc về khu vực của thế gian, nhưng bởi vì vị trí địa lý đặc thù của nó, giáp ranh với môn phái tu tiên Thiên Nguyên Môn và Tiểu Thương Sơn tràn ngập yêu thú, ở đây thường xuyên có yêu thú cấp thấp xâm nhập vào huyện, cùng với rất nhiều tu sĩ tiếp nhận nhiệm vụ tới quét sạch đám ma thú, bởi vậy tiệm bạc của nơi này liền đặc biệt mở ra dịch vụ trao đổi linh thạch và vàng, nhằm phục vụ nhu cầu chi tiêu của các tu sĩ hoạt động trong thế gian.

Mà khối linh thạch mà Cơ Nguyệt Bạch ném cho chưởng quầy còn là Hứa Niệm nhặt từ bí cảnh về, nàng trước đó còn so sánh với linh thạch trong túi trữ vật của Cơ Nguyệt Bạch một chút, linh thạch nàng nhặt được khác với linh thạch của Cơ Nguyệt Bạch về hình dạng, của nàng không tuân theo quy tắc chế tác quy định (2), bất quá kích cỡ thì tương đương nhau, mật độ linh khí cơ bản là giống nhau, thậm chí có vẻ còn muốn cao hơn một chút so với Cơ Nguyệt Bạch.

(2) nói chung là một cái được cắt gọt chế tác theo tiêu chuẩn xã hội, còn một cái là viên đá nhặt ven hồ chưa được chế tác

Hứa Niệm kỳ thật là muốn thử một chút xem linh thạch mà nàng nhặt được, ngoài việc tu luyện ra, có thể lưu thông như bình thường không, nếu là không được, nàng liền lại đổi lại thành linh thạch của Cơ Nguyệt Bạch, rốt cuộc nàng trông thì có vẻ giàu có, cũng không biết số tiền đó trong Tu Chân Giới địa vị như thế nào, ngày đó khi xem túi trữ vật, số linh thạch rơi từ bên trong ra đều có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, chưởng quầy liền cầm theo một cái khay phủ vải đỏ, thở hổn hển chạy đến, xin lỗi nói: “Tiên nhân đợi lâu.”

Hứa Niệm tò mò lặng lẽ thăm dò, chỉ lộ ra hai mắt đen sáng ngời.

Vừa lúc thoáng nhìn thấy, tay của tên chưởng quầy nhẹ nhàng vén tấm vải đỏ trên khay, lộ ra bên trong là những thỏi vàng nhỏ lấp lánh.

Hứa Niệm nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, trái tim kích động đập liên hồi. Một cục đá là có thể đổi nhiều như vậy, vậy những linh thạch mà nàng nhặt được, chẳng phải là muốn phát tài?

Chưởng quầy cung kính nói: “Tiên nhân, linh thạch này đổi được mười lượng vàng.”

Cơ Nguyệt Bạch bình tĩnh Hứa Niệm rất nhiều, cô mất đi ký ức, không có khái niệm gì về tiền bạc, lại nói lấy tài phú vốn có của cô, trong thế hệ mới của Tu chân giới cũng là giàu số một số hai.

Tay áo cô đảo qua, liền đem chồng vàng trên khay thu vào túi trữ vật.