Chương 7

Tôn Hoài nhanh chóng bò tới, giúp hắn cởi giày, cười đến mức thấy mắt không nhìn thấy răng.

"Quận vương anh minh. Nhưng ngài vừa nói, tiểu nhân càng hồ đồ hơn... Nếu như Trương đô ngu hầu không nhắc tới tiểu nhân, tiểu nương tử kia làm sao lại nhận ra tiểu nhân là công công? "

Phó Cửu Cù hạ mí mắt xuống, từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt tản ra đến nào đó bên dưới hắn ta một chút.

Tôn Hoài thuận theo tầm mắt của hắn nhìn chính mình, mím miệng bày ra vẻ mặt khóc lóc ủy khuất, sau đó nghe thấy giọng nói chậm rãi của chủ tử.

"Đoạn Tùy, Trình Thương."

Đoạn Tùy và Trình Thương là thị vệ của Phó Cửu Cù, võ nghệ cao cường, làm tùy tùng bên cạnh hắn, có một câu nói "Đoạn Tùy bên trái, Trình Thương bên phải".

Hai người đẩy cửa đi vào, tất cả đều chắp tay: "Quận vương."

Phó Cửu Cù liếc nhìn Tôn Hoài: "Phân phó xuống dưới, điều tra kỹ lưỡng chi tiết tiểu nương tử kia."

Phụ nhân kia biết Tôn Hoài là công công cũng không quan trọng, biết Phó Cửu Cù đang mắc một căn bệnh không thể nói ra, coi như thật sự gặp được quỷ.

Ngay cả chuyện mà Trương Tuần còn không biết, làm sao nàng biết được?

Hơn nữa nàng đã chết mà sống lại, dấu vết thật sự khả nghi.

Thay đổi trước sau cũng nhanh đến mức khó tin.

Lúc thì giống như một con thỏ bị sợ hãi, dịu dang nũng nịu, chỉ hận không thể dính vào hắn. Lúc thì giống như một quả pháo bị châm ngòi nổ, nói nổ liền nổ, hận không thể cách xa hắn tám trợng...

Chơi nhiều thủ đoạn đùa giỡn như vậy, chỉ để câu dẫn hắn sao?

Khóe môi Phó Cửu Cù nhếch lên một nụ cười, đáy mắt đen láy là một mảnh sắc lạnh: "Thế nào cũng phải lột được da của nàng ta!"

......

Trương gia thôn.

Tân Di ngồi trước tấm gương đồng xuất thần.

Loại đồ vật như cái yếm này, đương nhiên sẽ không "rơi" một cách tùy tiện được.

Tôn Hoài nói như vậy, đơn giản chỉ lưu lại chút thể diện cho Trương Tuần.

Cái yếm đó là "chứng cứ phạm tội" về việc Trương tiểu nương tử câu dẫn Phó Cửu Cù.

Ban đầu Tân Di nghĩ rằng chỉ cần nàng không câu dẫn Phó Cửu Cù, nàng sẽ không rơi vào bế tắc. Bây giờ xem ra nàng suy nghĩ quá đẹp rồi.

Những gì nên câu dẫn cũng đã câu qua.

Những ấn tượng lả lơi cần để lại cũng đã để lại rồi.

Chỉ là vì sao Phó Cửu Cù không gϊếŧ nàng?

Tại sao Trương tiểu nương tử lại nhảy xuống xông mà chết?

Hơn nữa, trong án thủy quỷ ở Trương gia thôn, tại sao Hoàng thành ti lại nghi ngờ tới trên đầu của nàng?

Đúng là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ*, tai họa liên tiếp ập đến.

*nhà đã dột còn gặp trời mưa suốt đêm.

Hoàng thành ti trong lịch sử lưu lại rất ít tư liệu, rất thần bí, "Biện Kinh phú" cũng sử dụng thiết lập này - - nó không chịu bất kỳ quản chế của nha môn nào, trực tiếp tuân theo lệnh của Hoàng đế. Tra xét quan lại, do thám bí mật, truy bắt đạo tặc, thậm chí bao gồm cả tình tình của quan lại và dân sự.

Nói tóm lại, nếu như chọc tới Hoàng thành ti, đó là một cơn ác mộng đối với người bình thường.

Đáng tiếc, Tân Di không nắm rõ đầy đủ cốt truyện trò chơi của vụ án ở Trương gia thôn, căn bản không đủ để làm cho nàng trở thành người trong cuộc của vụ án...

Tân Di thật sự muốn rời khỏi cốt truyện não tàn của trò chơi não tàn này ngay lập tức, trở về thế giới thực của chính mình.

Nhưng trước mặt nàng là một mảnh sương mù, nàng không nghĩ ra được biện pháp nào.

Nàng đang làm nhiệm vụ "tìm ra bí phương cổ y – thanh nhan bát bạch tán, chữa trị nhan sắc cho Trương tiểu nương tử và vãn hồi được trái tim của Trương Tuần", thì máy chủ gặp sự cố, cho nên nàng xuyên qua đến đây.

Là một trong những người lập kế hoạch cho phần cốt truyện của trung y dược, việc chế tạo Thanh nhan bát bạch tán không phải là vấn đề, vấn đề là bây giờ cốt truyện đã sụp đổ và Trương Tuần đã chết, đi đâu mới vãn hồi được trái tim của hắn ta?

Tân Di cũng không muốn vì sửa chữa trò chơi đi câu dẫn Phó Cửu Cù, sau đó có cơ hội bỏ mạng và trở về.

Nhưng một là Trương tiểu nương tử đã câu dẫn qua, Phó Cửu Cù cũng không động thủ gϊếŧ người. Thứ hai là, khi nhân vật trò chơi biến thành một người có được cảm nhận, tư vị "chết thảm" không dễ thử...

"Này!" Một âm thanh từ sau lưng truyền đến.

Tân Di bất chợt bị dọa cho nhảy dựng, quay đầu nhìn lại.

Một cậu bé với khuôn mặt xanh xao vàng vọt, trên người mặc đồ tang bằng vải gai thô, không biết đi đâu nghịch ngợm trở về, có một vết xước rõ ràng trên cổ, dường như có chút sợ nàng, lưng dựa vào cửa phong như một tư thái phòng bị, nhìn thẳng vào nàng.

"Ngươi thật sự bị quỷ thủy nhập vào người sao?"

Cậu là đại nhi tử của Trương Tuần, năm nay sáu tuổi rưỡi, tên là "Nhất Niệm". Ngoài ra, lão nhị tên là "Nhị Niệm", cùng với lão đại là một cặp song sinh. Lão tam là một bé gái, tên là "Tam Niệm".

Tên của ba đứa trẻ chứa đầy tưởng niệm của Trương Tuần về nguyên phối Đại Chu nương tử.

Xét thấy mối quan hệ chán ghét lẫn nhau, Tân Di tạm thời không muốn làm sụp đổ thiết lập tính cách nhân vật "kế mẫu độc ác".

"Phải thì sao? Không phải thì thế nào?"

Lông mày Tiểu Bảo Tử nhíu chặt vào nhau, vẻ mặt lo lắng, bởi vì gầy gò, đôi mắt đẹp đột nhiên mở to, miệng dẹt ra, rõ ràng là muốn khóc, nhưng lại phải giả vờ mạnh mẽ.

"Tạm muội muội đã đổ rất nhiều máu, ngươi là thủy quỷ, có thể giúp muội ấy hay không?"

Tân Di không nhịn được cười.

"Nếu ta không phải là thủy quỷ thì sao?"

Tiểu tử kia lắc đầu rồi xoay người muốn rời đi.

"Hóa ra nữ nhân xấu xa kia thật sự không chết..."

Cái này gọi là đang nói cái gì? Tân Di không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Hừ, ngươi không sợ thủy quỷ nhưng sợ ta à?"

Nàng đến gần, nắm lấy bờ vai căng thẳng của đứa nhỏ, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tạm muội muội đang chảy máu, tại sao không đi tìm tổ phụ cùng tổ mẫu của ngươi?"

Đầu của tiêu tử kia rũ xuống.

"A nãi bỏ mặc... A gia nói... không nghe lời..."

Trương Tuần quanh năm đi vắng, Trương Chính Tường lại không quan tâm đến việc nhà, cho nên mọi việc trong nhà này do Lưu thị làm chủ. Lưu thị vốn là một phụ nhân xấu tính không tử tế, lòng tốt duy nhất mà bà ta có được là dành cho hai đứa nhi tử và một đứa nữ nhi của mình. Trước đây đối xử tốt với Trương Tuần cũng chỉ vì muốn nắm lấy bổng lộc của hắn ta mà nuôi gia đình. Đối với con cái của Trương Tuần, sao có thể thật tình yêu thương?

Tuy nhiên, Lưu thị rất thông minh, bản thân bà ta không bao giờ ra tay, chỉ cần lợi dụng sự ghen tuông và ngu xuẩn của Trương tiểu nương tử, khıêυ khí©h châm ngòi vài câu, Trương tiểu nương tử đối với Trương Tuần không yêu được mà thành thù, truyền lên người của ba đứa nhỏ...

Một chiêu này lần nào cũng trúng.

Cuối cùng, Trương tiểu nương tử bị mang tiếng là một kế mẫu độc ác, nhưng Lưu thị không bị hề hấn gì, đóng vai người tốt một cách hoàn hảo.

Tân Di hừ một tiếng, véo véo vào bờ vai gầy gò của đứa trẻ.

"Đi thôi, chúng ta đi xem."