Chương 1: Anh có vẻ rất ngon miệng

Bệnh viện.

Thiếu nữ tinh tế mềm mại nằm ngửa ở trên giường bệnh trắng tinh.

Hai tròng mắt cô nhắm chặt không hề động đậy, đến cả hô hấp phập phồng cũng không quá rõ thấy.

Bên dưới dung mạo tinh xảo là sắc mặt tái nhợt bệnh tật, cả người đều kiều yếu chỉ có duy nhất đôi môi vẫn đỏ bừng là còn mang vài phần sinh mệnh thảm đạm.

“Nước……”

Giọng nói khô ráo làm thiếu nữ không thoải mái kêu ưm ư, giọng nói mềm ấm trộn lẫn vài phần khàn khàn do vừa mới tỉnh giấc, cực kì làm tâm người ngứa.

Ngay sau đó đã có nước đủ ấm chảy vào đôi môi khẽ nhếch của thiếu nữ, từng giọt chui vào trong miệng.

Có lẽ là nhận được dòng nước bồi dưỡng sinh mệnh, chỉ một lát sau lông mi dài cong vυ"t của thiếu nữ liền vỗ nhẹ nhàng như cánh bướm cánh, chậm rãi mở ra.

Thiếu nữ nhấc mi mắt lên lọt vào trong tầm mắt là một mảnh trắng tinh, xung quanh cô là thiết bị y tế, trên mu bàn tay còn dán một cái băng dính nhỏ hình chữ nhật.

Cô chớp con mắt to sáng ngời thanh triệt, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập sự mê mang.

Tầm mắt lần lượt nhìn qua bốn phía rồi cuối cùng đi đến chỗ cửa, nơi đó có một người nam nhân đang đứng.

Như là đã nhận ra ánh mắt từ phía sau, nam nhân không nhìn chăm chú ngoài cửa sổ nữa mà xoay người chậm rãi lại.

Cả người mặc một bộ quần áo màu đen lộ rõ dáng cao chân dài, khuôn mặt thâm thúy lập thể mặt mày hẹp dài, làn da trắng nõn, tuấn mỹ lạnh lùng còn hơi mang vài phần lười biếng.

Mắt hai người đối diện giữa không trung, không một ai mở miệng nói chuyện trước.

Vài giây sau thiếu nữ nuốt nước miếng trong yên lặng……

Trong con mắt vừa tròn vừa to tràn ngập sự kinh diễm.

Người nam nhân này bộ dạng đẹp thật, đẹp khiến cô nhịn không được liếʍ môi……

Ngay sau đó nam nhân đi đến về phía cô, môi mỏng hơi nhấp âm thanh nhạt nhẽo.

“Liên Đế.”

“Tôi là Lộ Diễn.”

Thanh âm rất có sức hút làm người nghe mà trong lòng cảm thấy tê dại, cái tên quen thuộc cũng gợi lên ký ức trì độn của thiếu nữ.

Liên Đế chớp đôi mắt tròn tròn một chút nhìn khuôn mặt đẹp của nam nhân gần ngay trước mặt, đầu lưỡi theo bản năng quét qua hai viên răng nanh trắng tinh nhòn nhọn.

Ngay sau đó Liên Đế chỉ cảm thấy đầu trầm nặng, ký ức như nước là chảy dần dần xông mạnh vào nhiều đến làm não người phát đau.

-

Thiếu nữ tên thật là Đế, là một quý tộc trong thế giới quỷ hút máu Rostapurna.

Ở nơi đó ngọai trừ mẫu thân, cô là quỷ hút máu nữ duy nhất có huyết thống thuần khiết.

Bởi vậy cô thuận lý thành chương trở thành công chúa điện hạ được huyết tộc công nhận, có thân phận và huyết mạch giúp cô từ nhỏ đã được sủng ái.

Nhưng mà sinh mệnh quỷ hút máu vừa dài lâu vừa khô khan, chỉ trong chớp mắt công chúa Đế cũng sống đến một ngàn tuổi.

Rostapurna là một thế giới ma pháp, diện tích không rộng, công chúa Đế sống ngàn năm sinh hoạt hằng ngày cũng khá là không thú vị.

Vì tìm kiếm việc vui công chúa Đế bắt đầu du ngoạn khắp nơi, bất hạnh là cô đã xảy ra ngoài ý muốn mà bây giờ đi đến cái thế giới gọi là “hiện đại” này.

Nơi này khác hoàn toàn với Rostapurna.

Không có ma pháp không có huyết tộc, là thế giới thống trị bởi nhân loại, khoa học kỹ thuật phát triển, nơi duy nhất thấy được bóng dáng quỷ hút máu cũng chỉ có trong truyền thuyết của phương tây.

Công chúa Đế từ một ngàn tuổi biến thành mười tuổi, hình dáng ngũ quan không thay đổi nhưng rõ ràng là non nớt hơn rất nhiều.

Cô mất đi ma pháp, kể cả răng nanh sắc bén cũng không còn tồn tại, thay vào đó chính là hai cái răng nanh nho nhỏ, công chúa Đế hoàn toàn không biết là xảy ra chuyện gì đã không có nhà để về, cuối cùng bị ông Liên nhặt mang đi.

Gia đình ông Liên sa sút, vợ và con cái đều qua đời, ở thời điểm ông cảm thấy lạc lõng nhất gặp được công chúa Đế, ông Liên cho rằng đây là trời cao đang thương hại mình nên quyết định đem cô nhận nuôi coi như trân bảo, công chúa Đế cũng chính thức đổi tên thành Liên Đế.

Cho dù hoàn cảnh gia đình không giàu có nhưng ông Liên vẫn dùng hết khả năng cho Liên Đế dùng đồ tốt nhất.

Ông cho cô một gia đình ấm áp, dạy cô rất nhiều thứ trong hiện đại, hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau qua tháng ngày.

Thời gian lóe qua đã được bảy năm, vừa ba ngày trước ông Liên đã qua đời.

Liên Đế đã sống ở Rostapurna quá nhiều năm tháng làm cho tình cảm của cô phai nhạt dần.

Bây giờ đối mặt với việc ông Liên qua đời, Liên Đế không chảy một giọt nước mắt.

Quỷ hút máu không có nước mắt, cô căn bản sẽ không khóc nức nở được.

Lễ tang của ông Liên có rất nhiều người đến viếng, Liên Đế chỉ nhớ rõ mình tham gia tế điện xong rồi về nhà luôn, nhìn căn phòng trống rỗng Liên Đế không làm gì cả, cô lẻ loi một mình lên giường đôi mắt nhắm lại rồi ngủ.

Lần này ngủ dài đến ba ngày, trong thời gian đó cô chưa từng tỉnh giấc, lần nữa tỉnh lại chính là tình cảnh như hiện giờ.

-

Lộ Diễn thấy Liên Đế chậm chạp không nói lời nào, trong vô thức như là nhìn thấy hai cái tai cô đang cụp xuống, nhìn bộ dáng rõ ràng là không quá vui vẻ.

Sau khi kết thúc lễ tang Liên Đế đã mất tích, lúc Lộ Diễn tìm thấy cô hơi thở đã cực kì mỏng manh, theo như bác sĩ miêu tả nếu đưa đến đây muộn một chút nữa thôi thì người sẽ tắt thở luôn.

Trong thời gian ba ngày không uống một giọt nước cũng không có ăn bất cứ cái gì.

Còn nhớ rõ người tham gia lễ tang nói lão gia tử Liên nuôi một con tiểu bạch nhãn lang, người chết rồi cũng không thấy khóc cũng không thèm giả vờ một chút, bộ dáng vô tâm không phổi.

Hiện giờ Liên Đế suýt nữa tuyệt thực mà chết, đồn đãi cũng không quá đáng tin.

Lúc suy tư hàng mi dài của Lộ Diễn hơi cong, anh nhàn nhạt mở miệng.

“Sinh mệnh con người là hữu hạn, nén bi thương mà bước tiếp.”

“Nếu là ông ấy còn ở thì nhất định cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô.”

Nghe vậy Liên Đế hơi cắn môi, biết rằng anh đang an ủi mình nên nói một tiếng “Cảm ơn”, tuy rằng cô cũng không có ý định muốn chết.

Trên thực tế đây là một tật xấu không ai biết của Liên Đế, mỗi lúc tâm tình của cô cực kém sẽ theo bản năng muốn đi ngủ.

Ông Liên qua đời cũng có ảnh hưởng nhất định đến cô, làm sâu trong nội tâm cô sinh ra suy nghĩ trốn tránh không muốn đối mặt nên lựa chọn ngủ say.

Trước kia Liên Đế là quỷ hút máu ngủ bao lâu cũng sẽ không chết.

Nhưng mà hiện tại cô biến thành con người, nếu vẫn ngủ mà không ăn cơm uống nước gì, đến lúc cơ thể không chịu đựng nổi thì sẽ chết.

-

Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, đi đầu là một người nam nhân mặc bộ vét màu đen, phía sau anh có rất nhiều bác sĩ đi theo.

Tiến hành kiểm tra thân thể chốc lát xong báo cho Liên Đế rằng không còn đáng lo ngại, nhưng mà phải chú ý ẩm thực, “tuyệt thực” trong nhiều ngày không phải không có ảnh hưởng gì, dạ dày Liên Đế đã trở nên cực kì yếu ớt, cộ bị cấm ăn đồ quá mặn hoặc cay và cần phải điều dưỡng thật tốt.

Dặn dò một hai ba việc xong đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi.

Nam nhân mặc vét tiễn đi nhóm bác sĩ rồi cầm một xấp tư liệu trở lại bên giường đưa cho Liên Đế.

Sau đó Lộ Diễn cũng không nói chuyện nữa, chỉ đạm mạc đi trở về đứng cạnh cửa sổ trong chốc lát, trên mặt mày thâm thúy là một mảnh thanh lãnh, khí tràng quanh mình lười biếng mà trầm thấp.

Bộ dáng như là không để bụng bất luận chuyện gì, thái độ không sao cả phối hợp với dung nhan tuấn mỹ cực kì, mạc danh lại có lực hấp dẫn với Liên Đế khiến cho tốc độ máu của cô trong bất tri bất giác chảy nhanh hơn.