Chương 11: Có phải bụng bị hỏng rồi không

Đối mặt với sự quan tâm vô cùng "rõ ràng" của Hứa Lam Nhã, lông mi Liên Đế hơi chớp ánh mắt thủy nhuận sáng trong, môi hồng nhẹ mυ"ŧ ống hút, uống một hớp nước trái cây màu đỏ xong mới nhỏ nhẹ lên tiếng.

“Ồ.”

Hứa Lam Nhã: “……”

Con thôn quê này sao lại không biết nói chuyện như vậy?

-

Kế tiếp Hứa Lam Nhã vẫn như cũ không chịu từ bỏ mà lôi kéo nói chuyện phiếm với Liên Đế, quyết tâm muốn mang hình tượng vừa hiền lành ôn nhu vừa tri kỷ lưu lại trong lòng Liên Đế.

Nhưng mà món cơm hai người gọi ngay sau đó đã được đưa lên, Hứa Lam Nhã không thể không dừng miệng lại.

Liên Đế cảm thấy lỗ tai mình yên bình hơn hẳn, cô nháy mắt ngập nước tròn xoe sáng quắc nhìn đồ ăn đỏ tươi màu mỡ đặt ở trước mặt mình.

Cái lưỡi hồng phấn liếʍ nhẹ qua răng nanh trắng tinh, Liên Đế không khách khí bắt đầu ăn!

Từ sau khi xuất viện Liên Đế đã không được nghỉ ngơi mà nhanh chân đi đến Kinh thành, sống trong trang viên Lộ gia, thức ăn thanh đạm như nước dưỡng sinh không có tí mùi vị.

Hiện giờ thật vất vả ra ngoài một chuyến, tất nhiên Liên Đế phải tùy tiện khai vị ~

Ngay sau đó Liên Đế bắt đầu dùng hình thức càn quét, cử chỉ vẫn nhã nhặn như cũ nhưng tần suất của đôi đũa lại chưa từng ngừng lại, tốc độ có thể thấy bằng mắt thường trở nên càng lúc càng nhanh, màu môi đỏ bừng mê người.

Ăn mãi cho đến miếng cuối cùng Liên Đế mới chịu buông đũa xuống, nhấc khuông mặt tươi đẹp kiều tiếu lên lau khô khóe môi rồi từ biệt với Hứa Lam Nhã.

Hứa Lam Nhã nhìn bàn ăn trống trơn trước mặt, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng không thực tế.

Có phải Liên Đế mượn cớ hẹn gặp mặt, thực tế là muốn đi ăn nên mới chịu đến?

Trước khi đi Hứa Lam Nhã lần nữa dò hỏi Liên Đế có muôn tới trong nhà họ ở hai ngày không.

Nghe thế Liên Đế không lắc đầu nhưng cũng không gật đầu, chỉ là lộ ra một nụ cười hồn nhiên.

Không hiểu sao Hứa Lam Nhã cảm thấy mình vừa bị có lệ.

-

Ăn ngon một bữa xong Liên Đế ngồi trong xe chuyên dụng của Lộ gia về trang viên.

Theo thường lệ đi chào hỏi với ông Lộ xong Liên Đế lại trở về phòng của mình.

Nàng mở máy tính mang từ Vân thành ra, thao tác đơn giản vài nút xong, bối cảnh đồ án duy mỹ của máy tính trong nháy mắt biến thành màu đỏ sậm, hàng loạt số hiệu nhanh chóng quét qua màn hình cuối cùng biến về ban đầu vốn có.

Trên màn hình chính là Logo bộ xương đen khủng bố toàn màu đen, trên đó còn có vết máu chảy xuôi qua.

Ở phía dưới đó là khối vuông đủ loại kiểu dáng, trong đó phủ đầy loại ngôn ngữ lòe loẹt phần lớn là chữ latin và một ít ký hiệu lung tung rối loạn, có một ít là tiếng Trung.

Liên Đế chớp con ngươi xinh đẹp, ánh mắt lười biếng đảo qua từ trên xuống dưới có vẻ không quá hứng thú.

Cuối cùng cô mới chú ý đến icon một nửa màu đen bên dưới góc phải đang lập lòe không ngừng, 5 cái tin nhắn đến từ KUK, cô click mở nhìn xem, cũng không trả lời lại, thấy không thú vị chút nào liền nhanh tay tắt đi máy tính.

Liên Đế kiều mềm duỗi người rồi đứng lên từ trên chỗ ngồi, lấy ra một quyển từ trên kệ sách bắt đầu chăm chú đọc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, từ sau khi đi ăn về Liên Đế cũng chưa xuống lầu ăn cơm chiều mà chỉ đi tắm rửa rồi quyết định lên giường đi ngủ.

Cho đến lúc cô tỉnh giấc đã là tầm 11 giờ đêm.

Lông mi cong vυ"t của thiếu nữ khẽ run, sau khi mở ra hai mắt bên trong là một vẻ thanh tỉnh.

Nhưng mà lần này đánh thức cô không phải là đồng hồ sinh học lộn xộn đen trắng khi làm quỷ hút máu, mà là cơn đau nhức trong bụng, cảm giác đau như bị xỏ xuyên qua làm hô hấp của Liên Đế không cấm ngắn lại.

Sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, Liên Đế cắn môi không thể không đứng dậy từ trên giường xuống, cô hơi gian nan mà đi ra cửa phòng.

Đau nhức mãnh liệt khiến Liên Đế không cấm hoài nghi có phải bụng mình bị hỏng rồi không.

Nghĩ như vậy cô không nhịn được vén áo lên nhìn, bụng nhỏ bằng phẳng mềm mại không có bất bất cứ dấu vết bị thương nào.

Đúng lúc này cửa phòng bên cạnh mở ra một tiếng "kẽo kẹt"……