Chương 12: Tràn ngập mùi hương khiến người ta như bị ma quỷ ám ảnh

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau khuôn mặt nhỏ của Liên Đế hơi ngơ ngốc.

Phòng ngủ của cô là nơi nhận được ánh sáng tốt nhất ở trang viên, bên cạnh phòng ngủ của mình.

Cho nên Liên Đế vẫn luôn biết Lộ Diễn ở ngay cách vách với mình.

Nhưng mà Lộ Diễn rất bận, từ khi vào ở Liên Đế không cũng gặp anh được mấy lần, mặc dù lúc buổi chiều nhìn thấy anh đã trở về, Liên Đế cũng không rằng anh sẽ ngủ lại.

Bởi vì bình thường Lộ Diễn luôn như thế, buổi sáng người vẫn ở nhưng buổi chiều người đã không thấy tăm hơi, dẫn tới hiện tại Liên Đế thấy bộ dáng Lộ Diễn đột nhiên mở cửa “chui đi ra”, cô cảm thấy cực kì ngoài ý muốn.

Hơn nữa một bàn tay Liên Đế còn đang vén áo ngủ lên……

Tại giờ phút này không khí phảng phất bị đình chỉ.

Lộ Diễn người mặc áo ngủ màu xanh biển, cổ áo hình chữ V để lộ ra cơ ngực hấp dẫn đầy rắn chắc, làn da trắng nõn được ánh trăng chiếu xuống tỏa ra ánh sáng bạc rất có mị lực.

Anh ngước mắt nhìn thấy hành vi bất nhã bất lo của Liên Đế trên hành lang, mặt mày thâm thúy vẫn giữ thanh lãnh, môi mỏng lại hơi nhấp, chỉ một cái chớp mắt lại quay đầu đi dời ánh mắt ra.

Ngay sau đó, Lộ Diễn xoay người lại đi trở về phòng đóng cửa lại, từ đầu đến cuối không nói một lời, có vẻ là muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Về tình về lý, cách làm của Lộ Diễn trong thời điểm này là rất ổn đối với Liên Đế.

Nhìn thấy một màn này Liên Đế chớp con mắt chứa đầy hơi nước, cơ thể cứng đờ tại giờ khắc này được thả lỏng ra nhưng đau đớn chỗ bụng lại dường như tăng đột ngột nối đuôi nhau mà đến.

Phải biết rằng cơ thể quỷ hút máu có năng lực tự khôi phục, cho dù là có bị thương nặng chảy đầy máu cũng không cảm thấy đau như nào, hơn nữa còn sẽ khôi phục rất nhanh.

Nhưng mà thân thể loài người yếu ớt không tưởng tượng nổi.

Liên Đế không biết mình đang bị cái gì, cả người nháy mắt không đứng nổi, thân hình tinh tế mảnh mai tựa lên mặt tường bóng loáng lạnh lẽo, chậm rãi tụt xuống trên mặt đất.

Từ trên xuống đều thấy lạnh lẽo dần lan ra cả người, mồ hôi lạnh băng từng giọt từng giọt toát ra từ cơ thể.

Nếu có người thấy được màn này nhất định sẽ phát hiện, sắc mặt Liên Đế rất không bình thường, tái nhợt như tờ giấy.

Thời gian phảng phất trở nên chậm chạp vô cùng, ý thức cũng dần thấy mơ hồ, đang lúc cả người lơ mơ Liên Đế lại lần nữa nghe thấy tiếng mở cửa……

Đột nhiên cả người bay lên không trung, đầu dựa vào bả vai người khác, không biết có phải do đầu óc hỗn độn hay không, Liên Đế dường như ngửi thấy một hương vị cực kì thơm ngọt.

Cô vô ý thức mở môi ra nỗ lực để sát vào phương hướng đó, hành động này lại bởi vì mệt mỏi mà trở nên gian nan vô cùng.

Liên Đế cố hết sức mở hai mắt ra lại phát hiện mọi thứ trước mắt đều trở nên hoảng hốt, mờ mịt, mông lung.

Mãi cho đến lúc cơ thể dựa lên trên đệm mềm mại, Liên Đế mới ý thức được rằng có người vừa cứu mình, đặt cô lên trên giường.

Khoảnh khắc cả người bị buông ra Liên Đế thuận thế vùi đầu ở bên gáy người đó, mùi hương tràn ngập càng trở nên nồng đậm, thấm vào lòng người, khiến người ta như bị ma quỷ ám ảnh.

Cô không kiềm lòng được vươn cái lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ một chút, Ừm…… Thật sự rất ngọt nha QAQ

Nếu có thể Liên Đế còn muốn “ngao ô” mà cắn một miếng.

Đúng…… Đây là ý tưởng cuối cùng của Liên Đế trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.