Chương 7: Liên Đế được bay lên lần nữa

Phản ứng của vợ chồng giả nhân giả nghĩa còn xem như khá nhanh.

Hứa Lam Nhã nhanh chóng móc điện thoại từ trong túi ra lướt danh bạ, cấp tốc gọi điện thoại cho Liên Đế đánh nhưng kết quả ——

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã đóng máy.”

Hứa Lam Nhã: “……”

Liên Văn Kiệt: “……”

Trong nháy mắt như thế, vợ chồng giả nhân giả nghĩa cảm thấy hai người bọn họ vừa bị trêu đùa.

Tuy rằng cô gái nhỏ thoạt nhìn là một tên ngốc bạch ngọt, nhưng thật ra tâm cơ so sâu hơn bất cứ ai!

Bằng không thì sao có thể lừa gạt người già như bị ma quỷ ám mà để lại hết tài sản đều cho cô?

Khoảnh khắc nghĩ đến điều này Hứa Lam Nhã tức mặt tái mét, mặt Liên Văn Kiệt cũng đen sì sì.

Nhưng mà bọn họ cũng không nghĩ tới cư nhiên cũng có ngày mà mình nhìn lầm người!

Trên thực tế trong chuyện này hai người họ thật sự đang oan uổng Liên Đế.

Cô cầm lấy điện thoại di động của mình từ sau khi thanh tỉnh cho đến bây giờ được xuất viện cũng không chưa nhớ ra là phải sạc điện thoại.

Cho nên di động hết pin là hiện tượng cực kì đương nhiên, mà không phải là do người cố ý làm vậy.

-

Lúc này Liên Đế đã mang theo rương hành lý ngồi trên xe của Lộ Diễn đi đến sân bay.

Trước khi đi lên máy bay, Liên Đế nhìn thoáng qua thành thị này lần cuối, nội tâm khá là bình tĩnh đạm nhiên, không có bất cứ phập phồng gì.

Nàng vốn là kẻ thích đi dạo khắp nơi mà trời sinh tính tình nhạt nhẽo, thứ có thể khiến cô sinh ra cảm giác lưu luyến thật sự rất ít.

Khi trước ở Rostapurna vô luận là phong cảnh mỹ lệ đến cỡ nào, địa điểm kỳ quái mạo hiểm kí©h thí©ɧ đến cỡ nào, Liên Đế đều từng nhìn, từng đi, từng thăm dò, nhưng cô cũng chưa ngừng lại bước chân của mình bao giờ.

Xét đến cùng một loạt hành vi này có chút giống với tìm kiếm cái lạ trong hiện đại, thích tìm kiếm thăm dò những điều mới lạ để thỏa mãn tâm lý hiếu kì của loài người.

Cuối cùng Liên Đế giơ lên tay nhỏ trắng nõn tinh tế của mình vẫy tay đáng yêu đối với không trung, cô đang nói tạm biệt với ông.

Nghe nói con người sau khi chết đi linh hồn sẽ bay lên trên trời hoặc là đi xuống dưới đất.

Ông Liên là người tốt, Liên Đế tin tưởng nhất định ông đang ở thiên đường, nơi đó không chỉ có ánh sáng mà còn có vô số ấm áp.

-

Lộ Diễn đi cách xa ở phía trước như là phát hiện gì quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Đế đang ngây ngốc, con ngươi hẹp dài hơi híp lại, đuôi mắt nhọn hơi nhếch lên, biểu lộ đầy mị lực khó nói, cánh môi mỏng nhấp nhẹ làm cả người nhìn qua cực kì tuấn mỹ, nhưng quanh người vẫn như cũ tràn ngập yên lặng và lạnh lùng.

Đi theo hai người Lộ Diễn và Liên Đế là Trình Ngôn đang cầm hành lý ở giữa, cũng đồng dạng thấy Liên Đế đang phất tay, thói quen làm bản mặt nghiêm cũng hơi thả lỏng một ít.

Trình Ngôn không biết vì sao mỗi khi anh tiếp xúc với tiểu thư Liên, anh luôn không lạnh nhạt nổi.

Ờm, có thể là do tiểu thư Liên đáng yêu quá mức đi?

Người luôn bị hấp dẫn bởi đồ vật mà bản thân không có.

Liên Đế mang lại cho Trình Ngôn cảm giác như thế, cực kì đơn thuần và rất tốt đẹp.

-

Vì vấn đề khoảng cách cho nên thời gian ngồi máy bay hơi lâu.

Liên Đế cũng từ lúc ban đầu đầy hưng phấn dần đổi thành buồn ngủ.

Hưng phấn là bởi vì Liên Đế được bay lên lần nữa!

Từ lúc đi vào thế giới này, Liên Đế đã không còn ma pháp, không thể tự do mà bay qua bay lại.

Hiện giờ Liên Đế ngồi phi cơ, một lần nữa được bay ở phía trên không trung, cô vừa vui vẻ vừa thán phục thời đại này tiên tiến và thần kỳ, quả thực là có ý tứ cực kì!

Nhưng mà Liên Đế không hưng phấn được bao lâu, sau khi xem chán mây trắng với trời xanh ngoài cửa cổ xong, cảm giác thân thể đã càng ngày càng mệt nhọc, cô hơi cảm thấy mệt, máy bay hơi lắc lư làm Liên Đế ngủ không tốt lắm.

Mấy tiếng trôi qua Liên Đế rốt cuộc đi đến Kinh thành.