Chương 5

Edit: 1900

Lệ Viễn cầm điện thoại, ấn gọi

một

dãy số.

“Có thể thu lưới rồi.”

Người như Lệ Thừa Trạch,

không

xứng cùng chung hoạn nạn với nàng.

…..

“Kiều Kiều…đây là đâu?” Lệ Thừa Trạch nghẹn ngào,

âm

thanh đột nhiên vang lên.

Văn Kiều nhanh chóng thay đổi tư thế thô bạo lôi kéo người của mình, nâng hơn phân nửa thân thể của Lệ Thừa Trạch dậy, làm

hắn

có thể dựa vào người mình.

“Em cũng

không

biết đây là nơi nào, em chỉ biết phải mang theo

anh

rời khỏi nơi đó thôi…

đi

tới đường quốc lộ là có thể tìm xe đưa chúng ta trở lại rồi.” Văn Kiều

nhỏ

giọng

nói.

Thanh

âm

nhỏ

bé yếu ớt tới nghẹn ngào, dường như

đã

rất lâu rồi

không

được cho ăn uống.

Đáy lòng Lệ Thừa Trạch chua xót, ngửa đầu nhìn nàng.

Khuôn mặt

nhỏ

trắng nõn giờ nhem nhuốc bùn và máu, quả thực là bắt nàng chịu tội mà.

hắn

nhớ tới thời điểm còn

nhỏ

tuổi, nàng cũng cứu

hắn

nhu vậy, vì

hắn

mà chịu

không

ít đau đớn, sau đó cũng

không

nhắc tới chuyện lần đó nữa. Nàng

không

cầu

hắn

báo ân, mà

hắn

chỉ mong dùng hết thảy những điều tốt đẹp tới cho nàng.

“Kiều Kiều…” Lệ Thừa Trạch khó nhọc nhấc tay lên, ôn nhu chạm vào gương mặt Văn Kiều.

Trong chớp mắt, nước mắt Văn Kiều tuôn rơi, dù bùn máu đầy mặt cũng

không

che dấu được nét dung nhan xinh đẹp, vẻ đẹp càng thêm động lòng người.

Nàng chịu

thật

nhiều khổ

đi?

Nàng vì cứu ta, còn bị thương

đi?

Tim nàng, còn chịu nổi

không?

Lệ Thừa Trạch cau mày, ánh mắt càng dịu dàng xen lẫn đau lòng.

Văn Kiều giơ tay lau lau nước mắt, oán trách, “May mà

anh

còn sống.”

Vừa nhìn, liền thấy lòng bàn tay trắng nõn giờ che kín vết máu.

Lệ Thừa Trạch bắt lấy cổ tay nàng, “Đây là có chuyện gì?”

Nháy mắt, Lệ Thừa Trạch cảm thấy tim mình đau nhói.

thật

sự

đau lòng tới cực điểm!

“Kiều Kiều, em chịu khổ rồi…”

“Em

không

sao.” Văn Kiều lắc lắc đầu.

Nàng càng kiên cường như vậy, Lệ Thừa Trạch càng đau lòng, trong vòng vài phút, trái tim như bị người ta hung hăng bóp vô số lần.

Lúc này, trong biệt thự nơi núi xa.

Người thanh nhiên

nhỏ

giọng, “Hầy, có vị hôn phu đúng là

không

giống a. Trước còn hung hãn như vậy, vừa thấy Lệ Thừa Trạch tỉnh liền rớt nước mắt….”

Đôi mi Lệ Viễn hơi nhướng, đôi mắt xẹt qua tia

không

vui.

Lệ Thừa Trạch quá vô dụng.

Vị thiên kim của Văn gia này, sao lại có thể thương

hắn

nhỉ?

Nàng yếu ớt, chỉ biểu lộ trước mặt Lệ Thừa Trạch.

một

màn này, rơi

thật

sâu vào trong lòng Lệ Viễn.

hắn

mở miệng, lời

nói

mang theo hàn khí lạnh băng, “Lệ Chấn Dương vô dụng như vậy? Địa điểm đều gửi cho

hắn

rồi, làm sao mà còn chưa tìm thấy?”

Người thanh niên kia cười đáp, “Lệ gia đều là người ngu xuẩn cả!” “A! Đương nhiên trừ ngài ra!”

Thời điểm Lệ gia tìm được hai người, cũng

đã

chạng vạng.

Lệ Thừa Trạch lại lần nữa té xỉu, Văn Kiều hoài nghi miệng vết thương

hắn

bị nhiễm trùng dẫn tới sốt cao. Bất quá, người này có vầng sáng của nam chủ, hẳn là

không

dễ chết như vậy.

Bên này Lệ Chấn Dương mang theo nhân viên y tế tới, vô cùng lo lắng đưa Lệ Thừa Trạch lên xe cứu thương.

Còn Văn Kiều

thì

ngược lại, bị người vắng vẻ.

May mắn, người Văn gia cũng theo sát đuổi tới.

Chờ mẹ Văn tới, liềm ôm chầm lấy người, Văn Kiều lúc này mới dám nhắm mắt, ngủ.

Người Văn gia đều cho rằng ngàng ngất

đi, tê tâm phế liệt mà hô vài tiếng, “Kiều Kiều”, rồi mới đưa lên xe cứu thương.

Qua màn hình, Lệ Viễn lén lút thở

nhẹ

nhàng

một

hơi.

….

Chờ Lệ Thừa Trạch tỉnh lại, chuyện đầu tiên là tìm Văn Kiều.

“Kiều Kiều đâu rồi?”

hắn

căm tức nhìn Lệ Chấn Dương hỏi.

“Được Văn thúc thúc ngươi đón

đi

rồi.”

Lệ Thừa Trạch chưa từng nhớ Văn Kiều mãnh liệt như vậy,

hắn

rất muốn biết nàng thế nào rồi,

hắn

muốn thấy nàng!

Lệ Thừa Trạch giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng vừa động, liền cảm nhận được đau đớn mãnh liệt…

Toàn bộ lưng đều đau nhức, như bị người ta tách

một

lớp da vậy….

Đau đón kịch liệt đánh úp lại, tự nhiên Lệ Thừa Trạch

không

có sức lực, cả người ngã trở lại giường.

Vừa ngã xuống, lưng lại tiếp xúc với mặt giường, tiếp tục trải qua đau đớn kinh khủng!

hắn

quá đau.

hắn

còn bị đau như vậy, Văn Kiều

thì

sao, nàng chắc chắn chịu

không

ít khổ!

Lệ Thừa Trạch cắn chặt răng, chỉ hận

không

thể mang những điều tốt đẹp tới cho nàng, sủng ái nàng.

trên

thật

tế,

một

chút Văn Kiều cũng

không

đau, chỉ là thân thể nàng hư nhược dẫn tới mệt mỏi thôi.

Nằm

trên

giường, Văn Kiều ôm chăn, lười biếng cầm điều khiển từ xa, đổi tiết mục

trên

TV, thưởng thức thế giới nhân loại ngôn tình não tàn.

Liền có người gõ gõ cửa.

Quay đầu lại, liền thấy Vu An An do dự tiến vào.

“Văn tiểu thư hảo, ta nghe

nói

ngươi và Lệ tiên sinh bị bắt cóc. Ngươi, ngươi có khỏe

không?” Vu An An sợ hãi hỏi.

“Ta còn hảo.” Văn Kiều

không

hề keo kiệt nở nụ cười. Kế hoạch tiến hành thuận lợi, tâm tình nàng thực hảo.

“Kia…Vậy, Lệ tiên sinh,

hắn

có khỏe

không?”

Văn Kiều hạ mi.

Nga, nguyên lai là tới hỏi thăm Lệ Thừa Trạch.

Văn Kiều vô cùng hào phóng

nói

cho nàng, “hắn

ở phòng bệnh 301, ngươi có thể tới xem.”

Đáy mắt Vu An An dâng lên niềm vui sướиɠ, nàng cúi đầu,

nhỏ

giọng, “Cảm ơn Văn tiểu thư, ngươi nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Bên này, cha Văn đột nhiên nhận được điện thoại của bạn.

“Lão Văn, khoảng thời gian trước ngươi nhờ chúng ta tìm đồ vật kia?”

Chuyện này khiến cha Văn sứt đầu mẻ trán

đã

lâu, tinh thần lập tức tỉnh táo, “Đúng vậy, như thế nào? Có tin tức?”

“Có

một

vị đại nhân vật trợ giúp,

đã

tìm được, bất quá…đối phương có

yêu

cầu.”

“yêu

cầu gì? Đều có thể!”

“Vị tiên sinh này muốn gặp thiên kim nhà ngươi.”

“A?”

Rốt cuộc Lệ Thừa Trạch cũng được xuống giường, lập tức liền tới phòng Văn Kiều, sau đó…không

có.

Văn Kiều

đã

trở Văn gia, gặp mặt vị đại nhân vật kia.

“Văn tiểu thư.”

“Lệ tiên sinh.”

Hai bên tiếp đón hòa hảo.

Văn Kiều rốt cuộc cũng gặp mặt vị Lệ tiên sinh này, nghe

nói

năm đó

hắn

là người ưu tú nhất Lệ gia.

một

thân đơn giản, áo sơ mi trắng, tay áo kéo lên khuỷu tay, tây trang đặt tùy ý đặt

trên

đùi.

So với tây trang ngày đó

hắn

mặc, dáng người đĩnh đạc cao gầy, hôm nay chỉ mang sơ mi, ngược lại cơ bắp dưới cánh tay nổi lên



ràng.

Dáng người

thật

tốt.

Làm người ta nhịn

không

được muốn sờ.

Ánh mắt Văn Kiều

không

dấu vết mà tuần tra qua lại

trên

người đối phương,

thật

ra lại xem

nhẹ

gương mặt nam nhân này.

Lệ Viễn cũng

đang

đánh giá



nàng này.

So với màn ảnh ngày hôm trước, người

thật

càng xinh đẹp hơn nhiều.

Lông mi cong cong, cái mũi xinh đẹp, con ngươi ngập nước.

Chính là diện mạo điển hình của nước Hoa, ý nhị cổ điển dường như đều tập trung

trên

người này.

Đối phương đoan trang tú lệ trước mắt này làm

hắn

nghĩ tới tấm lưng trắng nõn

yêu

mị ngày đó.

Lệ Viễn rũ mắt,

không

dấu vết túm túm tây trang

trên

người, che dấu bộ phận nào đó

đang

quá hưng phấn.

Ngực nóng cháy, như nào cũng

không

che được.

Nữ nhân kia quá hấp dẫn

hắn, vượt xa tưởng tượng của

hắn!

một

lúc lâu Lệ Viễn

không

lên tiếng, Văn Kiều liền hào phóng mở miệng, “Cảm ơn Lệ Viễn tiên sinh tìm được trái tim cho ta.”

nói

xong, còn cười trêu ghẹo, “Tánh mạng của ta liền hoàn toàn dựa vào Lệ tiên sinh a.”

“Vậy, Văn tiểu thư định báo ân thế nào?” Lệ Viễn đột nhiên hỏi.

Văn Kiều ngốc lăng.

“Hệ thống, ngươi

nói, có phải

hắn

có ý tứ với ta? Theo dõi qua máy còn chạy ra được tình cảm?”

Hệ thống, “Thực xin lỗi, tình của nhân loại, ta vô pháp giải thích.”

Văn Kiều nhăn mi, buồn rầu, “Nhân vật như Lệ tiên sinh, tất nhiên

không

thiếu thứ gì.

thật

sự

là làm khó ta, cũng

không

biết nên báo đáp ngài cái gì.”

Lệ Viễn cười nhạt, “Có thể biết tiểu thư,

đã

là báo đáp tốt nhất rồi.”

Văn Kiều chớp chớp mắt, sóng mắt lưu chuyển, hai má đỏ ửng, nàng thấp giọng, “Cảm ơn Lệ tiên sinh,

không

bằng ta mời ngài ăn cơm?”

“Hảo.” Lệ Viễn đáp ứng ngay.

Trước sau Lệ Viễn vẫn ngồi chắc chắn ở đó, cúc áo sơ mi thẳng thớm.

Lãnh đạm cấm dục.

“Bộ dáng bên ngoài nghiêm trang,

không

chừng bên trong lại

đang

ý da^ʍ ta….” Văn Kiều

nhỏ

giọng cùng hệ thống trò chuyện.

Hệ thống suy yếu mở miệng, “Ta chỉ là

một

hệ thống mới xuất xưởng, cái gì ta cũng

không

hiểu.”

Những cái suy nghĩ lung tung rắc rối đó,

một

chút

hắn

cũng

không

hiểu.

Thân thể Văn Kiều vốn dĩ

không

tốt, lại vừa bị bắt cóc, dĩ nhiên cha mẹ Văn

không

đời nào cho nàng ra ngoài ăn cơm, vì thế mạnh mẽ lưu Lệ Viễn ở lại,

một

nhà bốn người dùng bữa.

Lệ Viễn cũng vô cùng phối hợp mà ăn liền ba bát đầy.

Chờ dùng xong cơm

đã

là hơn 9 giờ tối.

Văn Kiều trở lại bệnh viện, thân thể của nàng vẫn

yêu

cầu theo dõi cẩn thận.

“Ta đưa Văn tiểu thư trở lại.” Lệ Viễn mở miệng.

Văn Kiều gật đầu đồng ý, “Phiền toái Lệ tiên sinh.”

Thấy nữ nhi cũng đáp ứng rồi, cha Văn cũng

không

tranh nữa, đưa hai người ra xe mới trở lại trong nhà.

Văn Kiều sóng vai ngồi ở ghế sau với Lệ Viễn.

“Ta nghe

nói

tiểu thư bị thương trong vụ bắt cóc hôm trước.”

Văn Kiều nghe vậy, đưa tay kéo đai an toàn, “Ân,

trên

lưng với bàn tay bị thương, nhưng

đã

kết vảy rồi.”

nói

xong, liền mở bàn tay cho

hắn

coi.

hiện

thực quả thực kí©h thí©ɧ hơn nhiều so với màn ảnh.

Lệ Viễn nhìn chằm chằm bàn tay chằng chịt kết vảy của nàng, tâm cũng khẽ động.

Sau

một

lúc trầm mặc, “hắn

không

xứng đáng được ngươi đối tốt như vậy.”

Văn Kiều cười khẽ

một

tiếng,

không

đáp.

Xem ra, Văn Kiều

yêu

Lệ Thừa Trạch đến mức

không

chút dao động nào.

Mặc kệ người khác

nói

cái gì, nàng

sẽ

đều cho qua.

Vì thế, dứt khoát chuyển đề tài, “Văn tiểu thư,

một

mình ngươi ở phòng bệnh, cảm thấy nhàm chán sao?”

“Trước kia a, bây giờ

thì

không.” Văn Kiều cười vui vẻ, “Có

một

tiểu



nương tên Vu An An, mỗi ngày nàng đều tới bồi ta

nói

chuyện.”

Vu An An.

Lệ Viễn yên lặng nhớ kỹ cái tên này.

Trở về cân nhắc

một

chút, người này có gì đặc biệt như vậy, lại được Văn Kiều

yêu

thích.

Thực mau, xe dừng dưới thang máy bệnh viện.

Con đường này

thật

sự

quá ngắn rồi!

Lệ Viễn nhăn mày.

“Gặp lại sau, nếu ta có thể sống sót, nhất định mời ngài ăn cơm.” Văn Kiều xuống xe,

không

có quên quay đầu lại cười với người

trên

xe

một

cái, thuận tay vén lọn tóc rơi xuống, lúc này mới bước vào thang máy.

Hôm nay nàng mặc chiếc váy dài màu đen.

Phác họa đường lung linh

trên

người.

Dưới đêm tối, thân ảnh mô hồ hòa vào bóng đêm, đường cong như có như

không

trêu chọc lòng người.

So với thời điểm mặc lễ phục màu trắng còn đẹp hơn!

Lệ Viễn im lặng nhìn, mãi cho tới khi

không

còn bóng dáng người nữa, mới thu hồi ánh mắt.

“đi

thôi.”

Người thanh niên lái xe nhịn

không

được quay đầu hỏi, “Ngài muốn làm gì?”

Lệ Viễn giơ tay xoa khóe môi,

không

tự giác mỉm cười, áp kiểu gì cũng

không

nổi.

Bởi vì thấy nàng, nhìn thấy nàng liền vui vẻ như vậy sao?

Nghĩ nghĩ, Lệ Viễn đáp điềm tĩnh, “Đào góc tường của cháu trai.”